NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

CHương 1587:



Bên này có chút chật chội, Lâm Thủy Dao muốn đi đến bên người thư ký riêng nhất định phải trước chen lấn xuyên qua đám người, lúc này không biết người nào đụng phải bà một cái, túi nilon trong tay bà trực tiếp rơi trên mặt đất, que thử thai bên trong rớt ra.



*Ói…” có người nhanh chóng kêu một tiếng: “Các người mau nhìn, que thử thai trong túi nilon này là của ai thế?”

Advertisement


Bởi vì ba chữ “que thử thai” này quá mẫn cảm, “xoát” một cái, ánh mắt mọi người đều rơi qua đây.



Cái này đưa tới oanh động không nhỏ, mọi người xì xào bàn tán: “Trời ạ, rốt cuộc ai mang que thử thai tới phòng đầu giá vậy trời?”



“Cái này cũng quá mát mặt rồi đó?”



Advertisement
Lâm Thủy Dao nhìn thoáng qua que thử thai trên đất, sau đó cúi người, đưa tay, vô cùng thong dong nhặt que thử thai và túi nilon lên, bà câu môi: “Thật ngại quá các vị, đây là của tôi, chồng tôi… ông chồng già của tôi biết tôi có con, nên rất nóng ruột, cho nên mua que thử thai thử chút ấy mà.”



Thư ký riêng hoá đá tại chỗ, đây là ý gì? Đến tột cùng là có ý gì?



Thư ký riêng xoay người chạy.



Đợi Lâm Thủy Dao đi tới đã phát hiện người muốn giúp bà đã chạy biến, bà cũng thấy hơi thắc mắc.



Thư ký riêng lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy lên lầu, mở ra cửa phòng họp.



Lúc này Lệ Quân Mặc đang tổ chức một cuộc họp cấp cao, tổng giám tài vụ đang làm báo cáo của quý này, ông đang lật xem văn kiện trong tay.



“Chủ tịch.” Thư ký riêng tiến lên, cúi đầu hô một tiếng.



“Ừm?” Lệ Quân Mặc nhàn nhạt tiếp lời.



Thư ký riêng nuốt nước miếng một cái: “Chủ tịch, có một việc muốn hồi báo ngài một chút, chủ tịch… ngàn vạn lần phải bình tĩnh, vừa rồi tôi ở dưới lầu thấy được Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư cầm một cây que thử thai trong tay, bà ấy mang thai rồi!”



Ngón tay Lệ Quân Mặc đang lật xem văn kiện chợt dừng lại, giọng trầm thấp thám lạnh: “Cậu nói cái gì?”



Người đàn ông chợt lên tiếng, tổng giám tài vụ sợ đến mức dừng báo cáo, toàn bộ nhóm nhân viên trên bàn hội nghị len lén nhìn người đàn ông, chỉ thấy ngũ quan sắc sảo ấy đã âm trầm, trên người tản ra hàn khí khủng bố dọa người.



Nhóm nhân viên cấp cao thở mạnh cũng không dám, chỉ Sợ chọc tới vị sếp lớn này.



Thư ký riêng cứng đò cái cổ: “Chủ tịch, ngài không nghe lầm, Lâm tiểu thư mang thai, bà ấy còn nói… nói ngài lớn tuổi mà còn có con, chủ tịch, ngài sắp làm bó rồi!”



Lời vừa rơi xuống, toàn bộ phòng họp yên tĩnh khiến người hít thở không thông, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng nghe được, không ai dám lên tiếng, bởi vì bọn họ đã cảm giác được tâm tình sếp lớn lạnh như hằm băng.



Lúc này tổng giám tài vụ lấy can đảm hỏi: “Chủ… Chủ tịch, tôi có cần tiếp tục không…”



“Cút!” Lệ Quân Mặc từ trong môi mỏng bật ra một chữ một cái lạnh như băng.



“Xoát” một tiếng, nhóm nhân viên nhanh chóng từ ghế đứng lên, chạy trối chết ra khỏi phòng họp.



Cuộc họp cấp cao gián đoạn ngay lúc đó.



Lồng ngực to lớn của Lệ Quân Mặc bắt đầu phập phòng, rõ ràng cho thấy ông đang kiệt lực ẩn nhẫn lửa giận.



Thư ký riêng: “Chủ tịch, lẽ… lẽ nào đứa bé này không phải của ngài, Lâm tiểu thư tặng ngài một mảnh…. cỏ xanh mượt rồi?”
Chương 1588:



Lệ Quân Mặc bắn mắt sang thư ký riêng.



Thư ký riêng hận không thể tát mình một bạt tai.

Advertisement


Lúc này thân hình cao lớn của Lệ Quân Mặc chợt đứng dậy, ông bước đến trước cửa số sát đất, ông kéo cà- vạt nơi cần cổ xuống, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ minh diễm động nhân kia của Lâm Thủy Dao, bà mang thai thật à?



Từ lúc trở về, ông cũng không chạm qua bà, bà lấy chủng ở đâu ra mà mang thai?



Xem ra bà cùng thằng đàn ông khác ở cùng một chỗ!



Advertisement
Cũng đúng, mấy năm nay bà ở Lan Lâu Cổ Quốc, ông không hề biết bà đã sống thế nào, Lệ Quân Mặc cũng cảm thấy tóc mình cũng bắt đầu xanh biếc luôn rồi.



*Như đã giải thích ở các Chương trước, với người Trung màu xanh lá hàm ý cho việc bị ngoại tình, cắm sừng, từ đó các từ như cỏ xanh, nón xanh, tóc xanh hay thứ gì có màu xanh lá đều ám chỉ việc bị cắm sừng.



Khoản nợ này ông sẽ không đề yên cho bà!



*Đi thăm dò cho tôi, tôi muồn biết thằng đàn ông kia là ail”



Thư ký riêng đi theo phía sau Lệ Quân Mặc nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy người đàn ông nổi giận như thé, người thừa kế của gia tộc hào môn, ông hiểu được cách khống chế và thu liễm tâm tình của mình, thế nhưng dường như khi gặp Lâm Thủy Dao kia, ông trở nên không giống mình nữa.



“Vâng, chủ tịch.”



*Còn nữa, một tỷ hai trăm triệu kia cô ta vẫn chưa trả, nếu như không trả nỗi tiền lần nữa liền gửi hàm luật sư cho cô tôi, nếu cô ta đi cầu tôi, bảo cô ta ở trong biệt thự chờ tôi…”



“Chủ tịch,” Thư ký riêng không thể không ngắt lời Lệ Quân Mặc: “Ngay vừa mới rồi, Lâm tiểu thư đã gửi một tỷ hai trăm triệu rồi ạ.”



Thân hình cao lớn của Lệ Quân Mặc chợt cứng đờ, ông xoay người, hàn ý trong tròng mắt lóe ra tia bất ngờ: “Cậu nói cái gì?”



Ông không tin Lâm Thủy Dao có năng lực này có thể có được một tỷ hai trăm triệu, như vậy khoản tiền này ở đâu ra?



Lẽ nào thằng đàn ông kia cho bà?



“Chủ tịch, Lâm tiểu thư gửi một tỷ hai trăm triệu rồi, hơn nữa, Lâm tiểu thư còn gửi một tỷ hai trăm triệu lẻ một trăm, Lâm tiểu thư nói, nói…”



Nhiều hơn một trăm triệu.



“Nói cái gì?”



“Lâm tiểu thư nói, nếu phải tính sổ cho ra lẽ, vậy cũng không thể để cho ngài thua thiệt, dù sao cũng… bóc tem ngài, một trăm triệu này là… tiền boa cho chủ tịch…”



Gò má anh tuần của Lệ Quân Mặc nhanh chóng giần giật, bà nói cái gì?



Một trăm triệu cho ông làm tiền típ, xem ông là trai bao?



Ông giận quá thành cười, bờ môi mỏng lạnh móc ra độ cong u ám: “Nói cho cô ta biết, néu cho tiền boa, một trăm triệu là quá ít.”



Một trăm triệu cũng không cảm thấy xấu hỗ mà đưa cho ông?



Thư ký riêng muốn khóc: “Chủ… Chủ tịch, Lâm tiểu thư sớm dã đoán được ngài sẽ cảm thấy ít, cho nên Lâm tiểu thư lại nói, nói… kỹ thuật của ngài thực sự quá kém, tối đa chỉ có cái giá này, một trăm triệu thôi, nhiều hơn không GỐ:, Gương mặt anh tuần của Lệ Quân Mặc xanh mét, người phụ nữ chết bằm này: “Đi thăm dò cho tôi, tra ra một tỷ hai trăm triệu của cô ta là từ đâu tới, tra ra thằng đàn ông kia là ail”
Chương 1589:



Thư ký riêng nhìn chủ tịch mình lần này thực sự tức giận không nhẹ, ông cũng rất kỳ quái, chủ tịch muốn kiểu thiên kim chim nhỏ nép vào người, nhu tình mật ý nào không có, thế nhưng ông cũng không quan tâm, ông chỉ thích kiểu…



mèo hoang nhỏ như Lâm Thủy Dao, thường sẽ giơ móng vuốt cào ông.

Advertisement


“Vâng, chủ tịch.” Thư ký riêng muốn đi ra ngoài.



Lúc này Lệ Quân Mặc đột nhiên lại lên tiếng: “Trở về.”



“Chủ tịch, ngài còn có phân phó gì sao ạ?”



“Lần này Lâm Thủy Dao tới phòng đấu giá làm gì, cô ta muốn mua vật gì?”

Advertisement


“Chủ tịch, tôi nghe nói lần này Lâm tiểu thư là tới mua một quyền ‘giang hồ bí tịch’.”



Giang hồ bí tịch?



Lệ Quân Mặc nhìn thư ký riêng: “Giang hô bí tịch gì?”



“Quyển giang hồ bí tịch này mấy ngày nay mới đưa vào, định hôm nay sẽ bán đầu giá, néu như chủ tịch muốn xem nói tôi sẽ lầy qua đây ngay bây giờ.”



Lệ Quân Mặc chau mi tâm lại, ông biết trong đầu Lâm Thủy Dao chỉ toàn ý tưởng lớn mật lại tỉnh quái, Lê Hương và Bì Bì đều rất giống như bà, lần này bà vì quyển giang hồ bí tịch mà đến, lẽ nào quyền giang hồ bí tịch này là tuyệt sắc võ công gì, bà muốn luyện thành Đông Phương Bát Bại hay sao?



“Không cần, tôi sẽ đi xem ngay bây giờ.” Lệ Quân Mặc đứng dậy, đi về phía phòng bán đầu giá.



Lâm Thủy Dao một mực chờ đợi Lê Hương cùng Anh Lạc, nhưng chờ mãi lại không chờ được người, chỉ chờ đến quyền giang hồ bí tịch xuất hiện.



Người chủ trì hưng phấn nói: “Kế tiếp chúng tôi sẽ bán đấu giá nhưng một bảo bối, chính là quyển giang hồ bí tịch này, mọi người có thể giơ bài hô giá.”



Lâm Thủy Dao tinh thần chấn động, hai mắt sáng lên, quyền giang hồ bí tịch bà chờ rốt cục đã xuất hiện.



Rất rõ ràng trong đại sảnh đám giám đốc cũng không cảm thấy hứng thú, với quyền giang hồ bí tịch này, đây là một món đồ rất ít được chú ý, tất cả mọi người không muốn giơ bài.



Lâm Thủy Dao xoa tay, bà cảm giác cơ hội mình tới rồi, tất cả mọi người không giơ bài, bà có thể bắt được quyển giang hồ bí tịch này với giá rẻ nhát.



Lâm Thủy Dao giơ bài: “Năm trăm ngàn.”



Năm trăm ngàn đã là cái giá rất cao.



Hiện trường không trả lời, tất cả mọi người không muốn đấu giá.



Người chủ trì cười nói: “Được, năm trăm ngàn có ai trả hay không, năm trăm ngàn một lần, năm trăm ngàn hai lần…”



Lâm Thủy Dao nhéch đôi môi đỏ mọng, bà tham lam nhìn chằm chằm quyển giang hồ bí tịch kia – tiểu bảo bối, nhanh đến trong túi của chị đi.



Ngay lúc người chủ trì muốn giải quyết dứt khoát, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp: “Năm trăm ngàn lẻ một trăm.”



Có người đấu giá.



Ai thế hả?



Rốt cuộc là ai?



Lâm Thủy Dao quay đầu nhìn lại, bà thấy được trong bao cách vách một thân ảnh quen thuộc, Lệ Quân Mặc.
Chương 1590:



Lệ Quân Mặc tới!



Người chủ trì cũng nhìn thấy Lệ Quân Mặc, ông ta suýt chút nữa ném mắt micro trong tay, Lệ Quân Mặc là ông chủ lớn của phòng đấu giá này, tất cả bảo bồi nơi đây đều là của ông, hiện tại ông chủ lớn không ngồi phòng làm việc, lại chạy tới nơi này đấu giá?

Advertisement


Thật biết chơi.



Lâm Thủy Dao tuyệt đối không ngờ nửa đường sẽ nhảy ra con kỳ đà cản mũi, mà người đó lại là Lệ Quân Mặc, bà không phải trả một tỷ hai trăm triệu lại cho ông rồi ư? Ông còn bám lấy bà làm cái gì?



Năm trăm ngàn lẻ một trăm, ông dùng một trăm tới dọa bà à, là tới báo thù khoản tiền boa một trăm đó sao?



Ai cũng nói vị con cưng Đề Đô này cao quý không gì sánh được, trong cốt nhục đều chảy xuôi dòng máu thân sĩ, bà thấy ông chính là một người đàn ông có thù tất báo, keo kiệt!

Advertisement


Lâm Thủy Dao lần nữa giơ bài: “Sáu trăm ngàn.”



Lệ Quân Mặc cách vách khí định thân nhàn: “Sáu trăm ngàn lẻ một trăm.”



Lâm Thủy Dao: “… Tám trăm ngàn.”



Lệ Quân Mặc: “Tám trăm ngàn lẻ một trăm.”



Lâm Thủy Dao tức muốn cắn răng, bà cách bình phong thò đầu ra, đôi mắt trong veo như nước hung ác trợn mắt nhìn Lệ Quân Mặc.



Lệ Quân Mặc ưu nhã nhấp một ngụm trà, ông không tin mình không trị nổi con mèo hoang này.



“Được, vị tiên sinh này ra tám trăm ngàn lẻ một trăm, tám trăm ngàn lẻ một trăm một lần, tám trăm ngàn lẻ một trăm hai lần, tám trăm ngàn lẻ một trăm ba lần, thành giao!”



Người chủ trì giải quyết dứt khoát, quyền giang hồ bí tịch kia vào tay Lệ Quân Mặc.



*..” Lâm Thủy Dao mặc dù không nguyện ý chịu thua, thế nhưng bà đại thể cũng biết người đàn ông Lệ Quân Mặc này là siêu có tiền, so tiền với ông, chính là dùng trứng chọi đá, sao mà bà thắng nủi.



Lâm Thủy Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân viên công tác dâng hai tay đưa quyển giang hồ bí tịch kia cho Lệ Quân Mặc.



Buỏi đấu giá kết thúc, Lâm Thủy Dao vội vã chạy ra ngoài, rất nhanh bà ở phía trước thấy được chiếc xe limo sang trọng kia của Lệ Quân Mặc.



Ông đã lên xe, hơn nữa còn định đi.



“Lệ Quân Mặc, chờ một chút.” Lâm Thủy Dao chạy tới.



Chiếc xe limo sang trọng kia chậm rãi ngừng lại, cửa số phía sau xe được cọ sáng trượt xuống, gương mặt điển trai của Lệ Quân Mặc xuất hiện trong tầm mắt.



Lệ Quân Mặc hiện tại đang ngồi ở ghé sau, đôi chân dài to ưu nhã vắt chéo vào nhau, ông nghiêng mắt, cặp mắt đan phượng kia nhàn nhạt liếc bà, lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách: “Có việc?”



“Đương nhiên có việc, Lệ Quân Mặc, đưa quyền giang hồ bí tịch kia cho tôi!” Lâm Thủy Dao xòa tay về hướng ông.



Lệ Quân Mặc cảm thấy bà rất giống một đứa bé, xòe tay đòi ông cho kẹo, ông cầm quyển bí tịch kia lên: “Cô nói cái này?”



“Đúng, cho tôi!” Lâm Thủy Dao trực tiếp giật lấy.



Thế nhưng Lệ Quân Mặc đột nhiên nâng cánh tay lên, cũng không để cho bà đụng tới, ông thích ý nhìn một chút quyền bí tịch trên tay: “Cô nghĩ muốn quyển sách này như: vậy, tôi liền hiều kỳ trong này rốt cuộc có cái gì?”



Nói rồi Lệ Quân Mặc định tháo ra lớp đóng gói tuyệt đẹp ở bên ngoài.
Chương 1591:



Con ngươi Lâm Thủy Dao co rụt lại: “Lệ Quân Mặc, không cho phép tháo ra, không cho phép xeml”



Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại Lệ Quân Mặc tới.

Advertisement


Lệ Quân Mặc nhìn Lâm Thủy Dao, sau đó ấn phím nhận nghe, là Lệ lão phu nhân gọi.



Giọng nói yếu ớt của Lệ lão phu nhân nhanh chóng truyền đến: “Quân Mặc, con bây giờ ở đâu, con mau trở về đi!



Gần đây thân thể ta khó chịu… Ta một bà già góa phụ vắng con ở nhà, chết chắc cũng không ai biết… mạng của ta sao lại khổ như vậy a, sinh đứa con bất hiếu như con chứ, ta đầu bảy rồi mà ngay cả một đứa con dâu hiếu thuận cũng không có, thật thê thảm a…”



Lệ Quân Mặc liền đau đầu, ông biết lão phu nhân lại bắt đầu!

Advertisement


“Mẹ, con…”



“Ai nha, đầu ta đau quá, ta sắp xỉu rồi, Quân Mặc, mau trở lại!”



Úc ục hai tiếng, Lệ lão phu nhân trực tiếp cúp điện thoại.



Lệ Quân Mặc cất điện thoại di động, tâm tình của ông không tốt lắm, trực tiếp phân phó với quản gia tư nhân trước mặt: “Lái xe, chuẩn bị chuyên cơ, trở về Đề Đô.”



“Vâng.” Thương vụ xe sang trọng vội vã đi.



Lâm Thủy Dao cứ như vậy bị ném đi: “Này, Lệ Quân Mặc!”



Chiếc xe sang trọng chỉ chừa cho cái đuôi xe bà vừa bá đạo vừa đẹp, còn hất bụi lên mặt bà, Lâm Thủy Dao: “…”



ĐmI Lệ Quân Mặc rốt cuộc có ý gì thế hả?



Không được, bà phải lấy lại quyền bí tịch kia!



Lâm Thủy Dao nhanh chóng đến sân bay, bà muốn đuổi theo đến Đề Đô, lấy lại đồ của bà!



Mạc Từ Tước hạ chuyên cơ, ra sân bay, ông gọi điện thoại cho Lê Hương, muốn lập tức nhìn thấy Liễu Anh Lạc.



Thế nhưng Lê Hương không nghe điện thoại, mà là gửi một cái tin nhắn cho ông – Bác Mạc, chúng con đang ở nhà cũ Mạc gia chờ bác.



Mạc Từ Tước xem đi xem lại tin nhắn, nhà cũ Mạc gia, ông đã rất nhiều năm chưa trở về.



Năm đó Nhân Nhân xảy ra chuyện, cho toàn bộ Mạc gia một kích trí mạng, tất cả mọi người dời khỏi nhà cũ, nhà cũ đã hoang phế rất lâu rồi.



Nhưng bây giờ, Lê Hương bảo ông trở về nhà cũ Mạc gia.



Mạc Từ Tước cười nhạt, Lê Hương này thật đúng là cái gì cũng dám!



Diệp quản gia thận trọng hỏi: “Tiên sinh, chúng ta có nên trở về nhà cũ không?”



Mạc Từ Tước: “Lão phu nhân đâu, còn ở trong chùa sao?”



*Tiên sinh, theo tôi được biết, Lê tiểu thư và Anh Lạc phu nhân sau khi tới Đế Đô, trước tiên đã đón lão phu nhân từ: trong chùa ra, lúc này chắc cụ cũng ở Mạc gia nhà cũ.”



Mạc lão phu nhân còn không biết Mạc Nhân Nhân xảy ra chuyện, hiện tại Lê Hương trực tiếp đón người đi, rất rõ ràng chuyện của Mạc Nhân Nhân cô cũng không tính giấu giếm lão phu nhân.



Lão phu nhân tuổi lớn rồi, chịu không nồi kích thích, thế nhưng lá gan Lê Hương quá lớn, cô sắm rền gió cuốn tụ tập mọi người Mạc gia, tất phải có màn kịch sắp bắt đầu diễn.
Chương 1592:



“Tiên sinh, lão phu nhân xưa nay thương yêu Lê tiểu thư, Lê tiểu thư lại có y thuật cao siêu, nên tôi cảm thấy không cần lo lắng thân thể lão phu nhân bị kích thích, ngược lại, Lê tiểu thư lần này bảo chúng ta trở về nhà cũ Mạc gia, tôi cảm thấy Lê tiểu thư tất có ý gì đó, Lê tiểu thư huệ chất lan tâm, tâm tư thông thấu, trên đời này không có cái gì cô ấy không giải được, tiên sinh, không bằng chúng ta trở về nhà cũ Mạc gia một chuyến đi ạ!?” Diệp quản gia khuyên nhủ.



Advertisement
Mạc Từ Tước không có tâm tình gì, lão phu nhân hoàn toàn chính xác yêu thương Lê Hương, ngay cả Diệp quản gia theo ông nhiều năm như vậy đã vui lòng phục tùng Lê Hương rồi, hiện tại sợ rằng lời của Lê Hương có lực hơn so với tất cả, bắt luận ai cũng sẽ nghe.



Đương nhiên, Mạc Từ Tước cũng rất tò mò: “Vậy trở về nhà cũ Mạc gia, tôi ngược lại muốn xem thử xem lần này Lê Hương đến tột cùng đang giỡn trò gì.”



“Vâng, tiên sinh.”



Chiếc xe sang trọng dừng trên sân cỏ nhà cũ Mạc gia, Diệp quản gia cung kính kéo ra cửa sau xe: “Tiên sinh, đến rồi.”



Advertisement
Mạc Từ Tước xuống xe.



Ông đồ sộ cao ngất đứng bên cạnh xe, ngước mắt nhìn về phía nhà cũ Mạc gia đằng trước, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, suy nghĩ của ông có chút ngắn ngơ, bởi vì nhiều năm trước, đại khái cũng là buổi tối như thế này, sinh nhật của Nhân Nhân, ông mang theo Liễu Anh Lạc về nhà.



Mạc Từ Tước nhắc đôi chân dài, bước chân trầm ổn đi tới trước cửa biệt thự nhà cũ, sau đó tự tay, “oanh” một tiêng đẩy của ra.



Trong biệt thự, đèn đuốc sáng trưng.



Mạc Từ Tước bị kìm hãm, bọn họ đều đã thật lâu chưa trở.



lại nhà cũ Mạc gia rồi, nơi đây trong tưởng tượng hẳn là nên lạnh lẽo hoang vu, thế nhưng không có, nơi này hết thảy đều là dáng vẻ trong trí nhớ, bàn trà không dính một hạt bụi, ánh đèn sáng tỏ mà ấm áp.



Rất nhanh, bên tai truyền đến một chuỗi tiếng cười, tiếng cười kia quen thuộc như vậy, lại xa xôi như vậy.



Mạc Từ Tước đi vào, đứng trong phòng khách, ông quay đầu nhìn về phòng ăn, rất nhanh con ngươi ông đột nhiên co rụt lại.



Bởi vì trong phòng ăn có rất nhiều người, Mạc lão phu nhân, Liễu Anh Lạc, Mạc Nhân Nhân, Quan Tử Long, bọn họ đều ở đây.



Mạc lão phu nhân cầm lấy ly rượu đỏ, thương yêu nhìn Mạc Nhân Nhân: “Nhân Nhân, sinh nhật vui vẻ, con lại lớn lên một tuổi rồi.”



Mạc Nhân Nhân nững nịu cười: “Cảm ơn mẹ.”



Mạc Từ Tước đứng ở chỗ này nhìn, mắt ông tinh, nhanh chóng thấy được vùng bụng Mạc Nhân Nhân nhô ra, nhìn hơn chín tháng.



Thời gian nghịch chuyển, tất cả đều quay về 30 năm trước.



Cũng buổi tối đó, cũng khung cảnh đó, đều là sinh nhật của Nhân Nhân, tất cả mọi người ở đây, duy chỉ có thiếu ông.



Leng keng.



Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng chuông, tiếng chuông phá lệ dễ nghe, dường như mang theo sức mạnh đầu độc.



Trên bàn cơm, Liễu Anh Lạc nhanh chóng chau mày, dáng vẻ cơ thể khó chịu.



Leng keng Chuỗi tiếng chuông này lần nữa truyền đến, hình ảnh chuyển đi, Liễu Anh Lạc và Quan Tử Long đứng chung một chỗ, bọn họ không biết đang nói cái gì.



Thấy một màn như vậy, hai bàn tay to xuôi ở bên người Mạc Từ Tước nhanh chóng siết thành quyền, ông muốn đi đi qua, thế nhưng dưới chân nặng ngàn cân, bước thế nào cũng không được.
Chương 1593:



Liễu Anh Lạc quay người sang, đi lên lầu, Mạc Từ Tước thấy được khuôn mặt bà, sắc mặt Liễu Anh Lạc trắng bệch, hai mắt trống rỗng, bước đi hết sức máy móc, như là bị người khống chế.



Leng keng.

Advertisement


Chuỗi tiếng chuông lần nữa truyền đến, kèm theo một tiếng thét chói tai – a!



Mạc Từ Tước ngắng đầu nhìn lại, chỉ Mạc Nhân Nhân ưỡn cái bụng bự từ trong phòng thất hồn lạc phách đi ra, đi trên bậc thang.



Cái bậc thang kia chính là nơi nhiều năm trước Mạc Nhân Nhân lăn xuống, con cũng mắt.



Advertisement
Đã nhiều năm như vậy, Mạc Từ Tước lại một lần nữa đã trải qua cảnh tượng như vậy, viền mắt ông đỏ tươi, gân xanh trên trán bạo nổ, liền hét to: “Nhân Nhân, nơi đó nguy hiểm!”



Mạc Từ Tước muốn chạy qua ngăn cản đây hết thảy.



Thế nhưng một cánh tay nhỏ đột nhiên duỗi tới, kéo lại ống tay áo của ông.



Mạc Từ Tước dừng bước, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt tuyệt sắc kia của Lê Hương xông vào trong tầm mắt của ông.



Lê Hương xuất hiện.



Hôm nay Lê Hương mặc chiếc váy dài, linh hoạt đứng ở đó, đôi mắt trong vắt ấy rơi trên mặt Mạc Từ Tước, cô đưa tay lên, chỉ thấy trên tay cô đang nắm một cái chuông yêu dã màu đỏ.



Thì ra từ lúc ông vào cửa nghe được chuông tiếng chính là từ bên trong này vọng lại.



Mạc Từ Tước mấp máy đôi môi mỏng, muốn nói chuyện, thế nhưng Lê Hương đột nhiên cười, tay khẽ động, leng keng một tiếng, tiếng chuông êm tai lần thứ hai vang lên.



“Đừng mài!”



Mạc Từ Tước ngắng đầu, chỉ thấy Mạc Nhân Nhân trên lầu chạy tới chỗ bậc thang, bà đạp hụt, cả người từ phía trên trực tiếp lăn xuống.



Máu.



Máu đỏ chói mắt nhanh chóng từ trong làn váy Mạc Nhân Nhân lan ra.



Mạc Từ Tước hít vào từng ngụm từng ngụm, đôi mắt trừng đến sắp nứt, ông chật vật giật giật, đi về phía Mạc Nhân Nhân ngã vào trong vũng máu.



Ông ngồi xổm người xuống, vươn tay, muốn sờ lên người Mạc Nhân Nhân, thế nhưng, ông không chạm đến gì cả, Mạc Nhân Nhân trực tiếp biến mát, hét thảy tất cả đều biến mắt.



Tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi.



Tay Mạc Từ Tước cứng đờ ở giữa không trung, lúc này Lê Hương đã đi tới, làn váy trên người cô thong dong rơi trên thảm, chiếc chuông đỏ bị cô giữ trong lòng bàn tay, hai tay cô chắp sau lưng, tiếng nói thanh lệ mà mềm mại: “Bác Mạc, tất cả đều đã qua rồi.”



Mạc Từ Tước đứng lên, chỉ thấy Mạc lão phu nhân cùng Anh Lạc đi ra, Quan Tử Long cũng tới, ông đẩy Mạc Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê ra ngoài, tất cả mọi người năm đó đến đông đủ.



Đôi mắt u trầm của Mạc Từ Tước rơi trên chiếc chuông đỏ trong tay Lê Hương: “Đây là cái gì?”



“Đây là Yêu Chuông của Giao Nhân Tộc, tiếng chuông một khi vang lên, có thể thao túng lòng người, năm đó trong tiệc sinh nhật của cô Nhân Nhân, dì Anh Lạc, chú Quan, và cô Nhân Nhân đều bị tiếng chuông thao túng, đêm khuya kia, bi thương ngược dòng thành sông, từ đó về sau Mạc gia thủy chung bao phủ trong một tầng sương mũ, đoạn gút mắt yêu hận này kéo dài ba mươi năm, mai táng bao nhiêu thời gian tươi đẹp, tắt cả mọi người đều không thể may mắn tránh khỏi.” Lê Hương nhẹ giọng nói.



Hiện tại chân tướng bị vạch trần, tất cả đều do Yêu Chuông dựng lên, lúc này cũng bởi Yêu Chuông mà kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi