NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 186:

 

Mấy năm nay, cô vụng trộm chữa thương một mình, cô biến mình thành con nhím, chống cự mọi tổn thương.

 

Nhưng vì sao, trái tim cô vẫn đau như vậy chứ?

 

Trong cơn mưa lạnh băng, Diệp Linh ra sức ôm lấy bản thân mình, khóc không thành tiếng.

 

Cô không biết, lúc này, một bóng người cao lớn như ngọc xuất hiện sau lưng cô, Cố Dạ Cần tìm tới.

 

Cô rời Hải Thành, vào giới giải trí, tất cả mọi việc của cô đều do anh đích thân xử lý, đoàn đội tiếng tăm tài nguyên hàng đầu, từ việc nhỏ như tiếp xúc diễn viên đến đoàn đội chế tác, những đạo diễn, biên kịch các thứ đều do anh trấn áp mọi cửa nẻo.

 

Không còn cách nào khác, cô đang ở tuổi nở rộ, khuôn mặt nhỏ lộng lẫy, mềm mại, chọc cho không biết bao nhiêu tên đàn ông có ước mơ dơ bản.

 

Vì vậy, điện thoại hiện tại của cô và anh là cùng hãng, anh có thể định vị được vị trí của cô, theo dõi cô 24 giờ.

 

Quần áo Cố Dạ Cần cũng ướt đẫm, anh nhìn bóng dáng bé nhỏ đang khóc không thành tiếng trong mưa, bàn tay to dần siết chặt.

 

Anh rất muốn đi tới, ôm cô, ôm thật chặt.

 

Nhưng anh không thể.

 

Trận mưa to chia cắt hai thế giới.

 

Siêu xe Rolls Royce ảo ảnh dừng trên thảm cỏ U Lan Uyển, Mạc Tuân xuống xe, bế ngang Lê Hương đang mơ màng sắp ngủ ra.

 

Lê Hương nhích khuôn mặt nhỏ, tìm vị trí thoải mái nhất bên cổ áo sơ mi đen phẳng phiu của anh, cọ nhẹ giống mèo con.

 

Mạc Tuân mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn đầy yêu thương.

 

Bây giờ đã khuya, Mạc lão phu nhân đã ngủ, Mạc Tuân bế Lê Hương về phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống tắm đệm mềm mại.

 

Lông mi mảnh dài như cánh bướm của Lê Hương hơi rung, mơ màng nhìn xung quanh, lúc này, thân thể mềm mại của cô hơi lảo đảo, trông như sắp ngã.

 

Một cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết của cô, vững vàng ôm cô vào lòng, Mạc Tuân cười khẽ: “Cố ý muốn nhào vào lòng anh sao?”

 

Lê Hương cảm thấy anh thật mạnh mẽ, có thể ôm cô lên bất cứ lúc nào.

 

Một ly One night stand lúc nãy khiến nhiệt độ thân thể cô không ngừng dâng cao, ánh mắt Lê Hương say ờ đờ, mê ly, vươn tay ôm cổ Mạc Tuân: “Môi Sủng hạnh?

 

Mạc Tuân thấy cô say không nhẹ, luôn coi anh là trai bao của cô.

 

“Anh rất đất, em chắc chắc sủng hạnh nổi anh không?”

 

Hửm?

 

Lê Hương thấy anh hơi xem thường mình, tuy giá trị nhan sắc của anh cao, dáng người đẹp, thể lực tốt… được rồi, anh làm trai bao nhất định là cực kỳ cao cấp, có bản lĩnh để kiêu ngạo.

 

“Anh chờ.”

 

Lê Hương thò tay lục túi mình, cuối cùng lấy ra… một đồng tiền xu.

 

mỏng như vậy, thật gợi cảm…”

 

Đôi tay nhỏ trượt xuống vòng eo cường tráng của anh, cách lớp áo mỏng, đếm cơ bụng anh, một, hai, ba… năm, sáu… Sáu khối thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi