NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 192:

 

Mạc Tuân nhìn cô, khàn giọng nói: “Cho em cơ hội cuối, đi đi.”

 

Lê Hương chậm rãi lắc đầu: “Em không đi.”

 

Mạc Tuân kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, đi nhanh mấy bước, đầy cô xuống giường.

 

Lê Hương hơi choáng váng, lúc này, giường lún xuống, Mạc Tuân đi lên, anh cầm dây thắt lưng đen trói hai cổ hai mảnh khảnh vào đầu giường.

 

Lê Hương hơi giấy giụa: “Mạc Tuân, anh làm gì vậy, đừng như thế, mau thả em rail”

 

Mạc Tuân vùi đầu vào cổ cô, cắn thẳng vào mạch máu mảnh dẻ nơi cần cổ.

 

Lê Hương đau toát mồ hôi.

 

Anh nhanh chóng kéo bung cúc áo ngủ của cô, vừa kéo vừa bắt đầu gặm cắn, say mê mùi tanh ngọt này.

 

Ban đầu, Lê Hương còn giãy giụa, nhưng sau đó phát hiện, cô càng giãy càng tăng dục vọng khống chế.

 

Mạc Tuân nghe giọng nói yếu đuối của cô, ngắng đầu nhìn, mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối đầu trắng tuyết, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô cực kỳ tái nhọt.

 

Cô toát mồ hôi lạnh, mái tóc đen rối tung bết vào mặt cô, cả người cô toát ra vẻ đẹp bị chà đạp kinh tâm động phách.

 

Mạc Tuân cúi xuống hôn môi cô.

 

Lê Hương không tránh, ngoan ngoãn mà ngây ngô đáp lại anh, sau đó thăm dò cần thận: “Mạc Tuân, em không đi, em rất nghe lời, anh có thể thả em ra không, tay em đau quá…”

 

Mạc Tuân được trấn an dỗ dàng, lệ khí trên người giảm bớt, đưa tay tháo dây lưng đen ra.

 

Lê Hương cử động tay. sau đó thò tay xuống dưới gói.

 

Châm của cô ở đó.

 

Nhưng tốc độ của Mạc Tuân còn nhanh hơn, anh ân tay cô lại, giọng nói khàn khàn sắc bén: “Muốn làm gì, hửm?”

 

Anh khá cảnh giác, một chút gió thổi có lay cũng ảnh hưởng tới anh, Lê Hương thả tay ra, đan vào tay anh, mười ngón giao nhau, vô tội nói: “Em không làm “Cái miệng nhỏ của em chỉ biết lừa người, bé lừa đảo!” Ngón tay Mạc Tuân miết lên môi cô.

 

Mạc Tuân xoay người đi xuống, ngủ rồi, Lê Hương mới rút cây châm châm vào đầu anh lúc nãy ra, sau đó ngồi dậy.

 

Cúc áo ngủ hỏng mắt mấy cái, trên làn da trắng nõn của cô tràn đầy vết thương dữ tợn, Lê Hương xuống giường, vào phòng tắm.

 

Cô đứng trước đài rửa mặt, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng như giấy, thân thể đau đớn lại thêm mắt máu khiến hai mắt cô tối sầằm.

 

Cô đưa tay che nơi bị anh cắn, là mạch máu, để lại vét răng sâu hoắm.

 

Nếu ai nhìn thấy cô lúc này, chắc chắn sẽ báo án.

 

Lê Hương bắt đầu đánh răng, mười máy lần, tới khi lợi chảy máu mới dừng lại.

 

Ra khỏi phòng tắm, Lê Hương lại về giường, nằm cạnh Mạc Tuân, cô không dám đi, sợ ban đêm anh có chuyện gì.

 

Bệnh của anh nghiêm trọng hơn cô nghĩ, tệ nhất là khứu giác rất nhạy, muốn châm cho anh rất khó, nếu không phải lúc nãy anh đang… thì cô cũng không thể thành công.

 

Trong đầu Lê Hương rất loạn, cô không dám động, sợ đánh thức anh, làm ồn tới bà nội, hơn nữa, vừa cử động, vét thương trên người lại truyền tới cảm giác bị rách đau đớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi