NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 194:

 

Bây giờ còn rất sớm, khuôn mặt Lê Hương tái nhợt, quằng mắt tím đen, vì vậy, cô trùm áo nằm xuống giường nhỏ trong phòng nghỉ, nhanh chóng ngủ say.

 

Lúc này, thanh niên kia về chỗ ngồi của mình, lập tức giấy tờ giấy kia, trên đó có hàng chữ nhỏ thanh tú: Mì gói lần trước với thuốc mỡ lần này, anh giúp tôi hai lần, mong là sau này có thể trả cho anh.

 

Thanh niên để tờ giấy lên một quyển sách, mở một quyền sách y ra nhàm chán nhìn… Lúc Song Song tới thì Lê Hương đã tỉnh rồi, cô đang ở thư viện của Xu Mật.

 

“Lê Hương, sáng sớm tinh mơ cô đã ở đây nghiên cứu sách y à, học bá đều khắc khổ như vậy thì đám học dốt chúng tôi sống sao?”

 

Lê Hương lật xem sách y, bây giờ, bệnh tình của Mạc Tuân rất khó giải quyết, cô nhất định phải chế ra thuốc viên, nhưng còn một loại thuốc cô chưa lấy chuẩn, phải tìm sách y.

 

“Song Song, tôi đang tìm sách.”

 

“Sách gì, tôi tìm giúp cô.”

 

Lê Hương nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cũng không biết tìm sách nào, dùng loại thuốc gì, vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ, cho nên Song Song, cô không cần tới đây đâu, cô sẽ ở đây ngẫm nghĩ mấy ngày, nếu như cần cô hỗ trợ thì tôi sẽ không khách khí đâu, cô cứ đi chăm sóc hoa cỏ của mình đi.”

 

Song Song cảm thấy Lê Hương có chút thần bí, quả nhiên là học bá không giống người thường, Tàng Thư Viện ở Xu Mật vô cùng rộng lớn, mỗi lần tới đây cô ấy chỉ muốn ngủ thôi.

 

Đúng lúc này, hai mắt Song Song liền sáng lên, đột nhiên chỉ vào cổ Lê Hương: “Lê Hương, trên cổ cô có vết gì vậy, ai cắn cô dã man thế kia?”

 

Hôm nay Lê Hương đã mặc áo cao cổ để che đi chỉ là mắt Song Song quá tinh, nên đã thấy được.

 

Lê Hương vội vàng dựng cao cổ áo lên, phủ nhận nói: “Song Song, cô đừng có nói lung tung, đây là do tối hôm qua tôi bị… con muỗi cắn.”

 

Song Song kéo Lê Hương vào một góc tối, nhỏ giọng nói: “Lê Hương, cô gả cho cái vị quỷ phu ở U Lan Uyễn kia có phải tâm lí anh ta rất biến thái không.

 

Cái gì mà muỗi cắn, đây rõ ràng là vết răng người, cắn cả vào thịt của cô, đây là định hút máu à.”

 

Lê Hương nhếch môi, đặt quyển sách trong tay lên trên giá: “Hút máu cái gì chứ, cũng không phải ma cà rồng, Song Song cậu đừng có dọa người như vậy chứ.

 

“Lê Hương, tôi nói nghiêm túc đấy, cô có nghe hay không, những người như này đều không bình thường đâu, trong lòng bọn họ có bệnh, mà còn là bệnh về mặt tinh thần, căn bản không chữa được.”

 

“Trước kia tôi có một người anh rễ, rất tốt, cũng rất quan tâm săn sóc chị họ tôi nhưng anh ta có một điểm khiếm khuyết, chính là thích bạo lực gia đình.”

 

“Thời điểm người anh rễ phát bệnh, đã trói chị họ tôi Vào giường, chị tôi càng đau đón thì anh ta càng vui c†8:[email protected]:“ham Ăn IÁ: @ EM) vẻ, anh ta còn thích cắn người, khát máu, ngửi thấy mùi máu liền trở nên hưng phấn, điên cuồng khủng khiếp.”

 

“Chị họ tôi rất yêu anh rẻ, lúc đầu định cắn răng nhịn cho qua, nhưng chị ấy mang thai bị anh rể đánh cho sẩy luôn, mà kể cả có sinh ra đứa bé đó, thì cũng không thẻ để nó lớn lên trong bóng tối u ám?”

 

“Lê Hương, tôi nói nhiều như vậy, ý là bây giờ cô vẫn còn trẻ, lại ưu tú tỏa sáng như vậy, giống như vừa mới bắt đầu cuộc đời mới, cho nên cô mau mau nghĩ biện pháp đề ly hôn với tên quỷ phu ở U Lan Uyễn đi, thoát được ra ngoài sẽ gặp được rất nhiều đàn ông xuất sắc, đối xử tốt với cô.”

 

Lông mi Lê Hương khẽ rũ xuống, mấy giây sau kéo lấy tay Song Song: “Song Song, cảm ơn những lời này của cô, tôi biết bản thân mình muốn cái gì, cho nên không cần lo lắng cho tôi đâu.”

 

“Vậy thì tốt rồi, Lê Hương, có gì khó khăn cô cứ nói với tôi, tôi thấy sắc mặt cô kém lắm, để bây giờ tôi tới phòng bếp bảo bọn họ hằm cho cô nồi canh bồi bổ.”

 

c†8:[email protected]:“ham Ăn IÄ’ @ M) “Song Song, cô quen với người ở phòng bếp à?”

 

Song Song ngượng ngùng cười một tiếng, quay người chạy đi: “Tại tôi tham ăn mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi