NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 233:

 

“Anh à, thẻ phòng của anh đâu, đêm nay ai nhảy giỏi nhất, anh liền thưởng cho cô ây thẻ phòng đi.”

 

Mọi người nhanh chóng ồn ào, “Đề nghị của Diệp mỹ nhân OK đấy, đến giờ Có thiếu vẫn độc thân, đàn ông tuổi trẻ sức lực bừng bừng, độc thân lâu như vậy e là cơ thê nín nhịn đến bệnh đấy.

 

“Các cô nhảy cho tốt vào, ai nhảy đẹp nhất, tối nay liền đến phòng Cô thiêu, Có thiếu thưởng lớn cho.”

 

Có Dạ Cần lấy ra một điều thuốc, châm lửa hút một hơi, anh nhìn về phía Diệp Linh rồi từ trong miệng chậm rãi phun ra một ngụm khói: – “Được thôi, thẻ phòng trong túi quân anh, em tới mà lây.”

 

Diệp TÍNH.

 

“Sao? Không phải em mong anh chơi cùng các cô ta sao? Sao bảo em lầy tâm thẻ phòng mà cũng không lấy được?” Cá Dạ Cần vừa nói vừa . dùng đôi mắt đen láy nhìn đám phụ nữ hoang dã kia, lịch sự cười nói: “Các cô cũng thấy: rồi đó, không phải tôi không bôi các cô choi, mà thẻ phòng này không lấy ra được, em gái tôi dù ngoài miệng nói muốn tôi chơi cùng các cô, nhưng trong lòng con bé không vui.”

 

Hoắc Tuyền lập tức tức giận liếc nhìn Diệp Linh, cô cũng cảm thây Diệp Linh miệng một đường lòng một nẻo, cô ta cô ý không muốn đề Cô Dạ Cần tiếp xúc với những người phụ nữ khác.

 

“Diệp mỹ nhân, vậy là cô không phải rồi, to tôi biết tình cảm của cô và Cố thiếu rất tốt, nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là em gái của anh ây thôi, phải để anh cô tìm vợ nữa chứ?”

 

“Có thiếu đã ở bên cạnh cô suốt những năm qua, hiểm khi hôm nay là sinh nhật của Cổ thiêu, cô không thể để anh trai cô thư giãn chút sao?”

 

“Diệp mỹ nhân, có em gái như cô, tôi thây Cố thiếu không kiêm được vợ rồi.

 

Diệp Linh năm chặt tay, cô biệt vừa rôi cô đã chọc giận anh, cái tên cặn, bã giả tri thức này, ở ngay trước mắt bàn dân thiên hạ mà anh bảo cô thò tay vào túi quần anh lấy thẻ, rõ ràng là có mưu đồ gì. Anh hệt lần này đên lần khác đều xảo quyệt phúc hặc như thế, trưng ra cái dáng vẻ từ chối đây cô lên đầu sóng ngọn gió đây mà.

 

“Được, vì hạnh phúc của anh tôi, tôi lấy là được chứ gì.”

 

Diệp Linh khom eo, đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào túi quần của Có Dạ Cần.

 

Cô tránh tiếp xúc với cơ thể anh hết mức có thể, nhưng những ngón tay mềm mại vẫn đụng chạm vào bắp đùi rắn chắc của anh, cô cảm giác được cơ bắp của anh đột nhiên căng cứng, hệt như một tảng đá.

 

Diệp Linh sờ soạng một hồi, sau đó nhíu mày: “Thẻ phòng đâu? Tại sao em mò không thây.”

 

Có Dạ Cần cụp hàng mi xinh đẹp xuông, giọng nói hơi khàn khàn: “Sờ xuông xíu nữa.”

 

Diệp Linh sờ xuống.

 

“Sờ bên trong thử xem.”

 

Diệp Linh lại sờ vào bên trong.

 

Nhưng cô chẳng thấy gì cả.

 

Diệp Linh nhìn về phía Có Dạ Cần, khi mặt của hai người không biết từ lúc nào đã sát gân, cô chạm phải tròng mắt đỏ bừng của anh, lúc này trong mắt anh hiện lên một ngọn lửa rực cháy.

 

Diệp Linh nhanh chóng nhận ra, cô đã bị lừa!

 

Thu hồi bàn tay nhỏ bé của mình, Diệp Linh đứng thẳng người dậy.

 

Có Dạ Cần nhìn cô, chậm rãi dập tàn thuốc trong gạt tàn: “Xin lỗi, anh quên thẻ phòng không có trên người.”

 

Diệp Linh: “…”

 

Anh đang trêu chọc cô!

 

“Tuy nhiên, tôi đảm bảo, hôm nay tôi sẽ chơi với các cô, nêu trong bọn cô ai nhảy đẹp, tôi sẽ đưa thẻ phòng cho người đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi