NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 307:

 

Lê Nghiên Nghiên tức đến sắp ói ra máu, đồng thời cảm thấy vô lực, cô cảm thây mình thật sự không có cách nào trị được Lê Hương này!

 

“Nghiên Nghiên, tôi thây Lê Hương này kỳ kỳ quái quái, cô cứ mặc kệ cô ta đi, đương nhiên cô ta không biết dùng Kim Vàng. châm huyệt lợi hại đên dường nào.”

 

“Nghiên Nghiên, cô chỉ cần đợi thông báo thăng chức thôi.”

 

Tâm trạng của Lê Nghiên Nghiên lại tốt lên, cô ta lạnh lùng liếc nhìn phương hướng mà Lê Hương biến mất, trong lòng thầm nghĩ sau này cô sẽ đô kị tôi!

 

Lê Hương trở lại phòng dược, ngay sau đó Song Song hắp tấp chạy tới: Lê Hương, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rôi!”

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Lê Hương, chẳng lẽ cô chưa nghe nói sao, bên ngoài đang truyền rât nhiều lời đồn, nói rằng lúc sáng Lê Nghiên Nghiên cứu một lão phu nhân, cô ta dùng Kim Vàng châm huyệt!”

 

Lê Hương ở trong phòng dược, đôi mắt thanh tú không chút dao động: “Ò, tôi nghe nói qua.”

 

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Lê Hương, Song Song không bình tính nồi: “Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên này vậy mà có thể . dùng Kim Vàng châm huyệt, cô biết không, là dùng Kim Vàng châm huyệt đây!”

 

Song Song nhân mạnh “Kim Vàng châm huyệt” nhiều lần, cố găng thu hút sự chú ý của Lê Hương.

 

Lê Hương mở tủ thuốc ra bắt đầu lây dược liệu: “Song Song, tôi biết, cô không cần lớn tiếng như vậy.”

 

“Vậy sao cô không có phản ứng gì cả, Lê Nghiên Nghiên là người đầu tiên dùng Kim Vàng châm huyệt trong giới châm cứu Trung y đó, nghe nói chủ nhiệm Chu đã chuẩn bị mở đại hội khen thưởng, tất cả ký giả giới Hải Thành đều đang lên đường chuẩn bị phỏng vấn Lê Nghiên Nghiên nữ thiên tài y khoa này, viện nghiên cứu chúng ta cũng thông báo bản thảo khen thưởng cũng chuẩn bị xong rồi, chờ đồng bộ phát lên internet, lần này Lê Nghiền Nghiên danh tiếng vang xa, xuất sắc trong giới y luôn rôi đói”

 

lên khi Lê Hương nghe xong, cô “ồ” lên một tiêng Song Song gấp đến giậm chân, không phục nói: “Lê Nghiên Nghiên sao lại lợi hại như vậy, có thê dùng Kim Vàng châm huyệt, cái này e răng ông nội tôi… không, viện trưởng Lý cũng không làm được.”

 

Lê Hương không bị ảnh hưởng dù bên ngoài đã rât náo nhiệt, phân khen thưởng của Lê Nghiên Nghiên đã bước vào giai đoạn khởi động, và tất cả các lực lượng đã sẵn sàng hành động.

 

Đến tối, khóe môi Lê Hương cũng gợi lên niềm vui, vì cô đã chiết xuất thành công độc dược của hoa Mạn Đà Lai Chất độc này giống như hoa Mạn Đà La, có màu đỏ từ đẹp như yêu dã, độc tính cực kỳ cao.

 

Lê Hương đưa tay ra, sờ độc.

 

Nhưng đột nhiên một bàn tay to trắng nõn thon dài đưa tới, siết lầy cổ tay mảnh khảnh của cô.

 

Lê Hương nhanh chóng ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai phóng đại trong tầm mắt cô, là Mạc Tử Tiên!

 

Anh đến đây thế nào vậy?

 

Đôi mắt tuần mỹ của Mạc Tử Tiễn nhìn cô, sau đó ánh mắt lạnh lùng rơi vào cái lọ nhỏ đựng độc hoa Mạn Đà La: “Đó là cái gì?”

 

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên, nhanh chóng vươn tay giâu cái lọ nhỏ vào trong túi: “Không…

 

không có gì, chỉ là mây thứ linh tinh mà Song Song mang cho tôi thôi.”

 

Cô gái nói dối rất vụng về, cho dù cô đang có gắng hết sức đề giả vờ tự nhiên bình tĩnh, Mạc Tử Tiên vẫn cau ân đường: “Sao tôi nhìn giống thuốc độc vậy?”

 

Lê Hương nhớ ra LụcTử Tiễn trước mặt mình là thiện kiêu chỉ tử, là viện sĩ nho nhã trẻ tuổi nhất Đề Đồ, khó có thể lừa được anh, anh hẳn đã nhìn ra thứ gì.

 

_ Lê Hương muốn đập đầu mình, sao có thê vô tình bị anh nhìn thấy, nhưng anh vân luôn xuất quỷ nhập thần như vậy, bước đi cũng không có một chút tiêng động. Ì “Tử Tiễn, đây là chuyện riêng của tôi, anh không c cân phải đề ý, nói thế nào đi nữa tôi vẫn là chị dâu anh, cho nên tôi cầu xin anh một chuyện, ngàn vạn lần anh đừng nói chuyện này với anh trai anh.”

 

Nhìn thầy thỉnh cầu trong mắt cô gái, Mạc Tử Tiên không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi