NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 335:

 

Số lượng người trong phòng livestream cũng tăng vọt, dễ dàng tiếp cận với số lượng bên Lê Nghiên Nghiên.

 

Rất nhanh, Mạc tiên sinh hồi âm: “Không sao cả, em là công chúa nhỏ của anh, có anh cưng chiêu.”

 

Toàn bộ mạng xã hội: “…”

 

Mạc Tuân cứ vậy mà cưng chiều con ả phế tài y học này ư?

 

Lúc này, tất cả mọi người đang mong đợi Lê Hương bị vứt bỏ, ly hôn thì lại thây mặt mình bị vả đôm độp, vả đến sưng lên.

 

Diệp Linh giật giật đôi môi đỏ mọng, cô cảm thây đôi vợ chồng này, người này còn ghê gớm hơn cả người kia, hôm nay quả thực là vợ chông cùng đánh, đánh đám người đó đến ngu luôn.

 

Lê Hương thấy, chuyển biến tốt liền thu về, cô chuẩn bị quay lại chủ đề chính, hôm nay là ngày trọng đại của nữ thiên tài Lê Nghiên Nghiên, cô còn chưa gửi quà đâu!

 

Lê Hương gửi tin nhắn thứ ba, trực tiếp tag @Lê Nghiên Nghiên vào: “Lê Nghiên Nghiên, có việc tôi muốn nói với cô, 120 triệu cô nợ tôi nên trả rồi nhỉ, tuy rằng 120 triệu đó là của Mạc tiên sinh nhà tôi, nhưng bây giờ tôi lầy danh nghĩa Mạc phu nhân yêu câu cô trả cho tài sản chung của vợ chồng tôi là 120 triệu đây, mong cô trả ngay!

 

Xít.

 

Toàn bộ cư dân mạng khiếp sợ, lặng ngắt như tờ.

 

Lê Hương đang làm gì vậy…

 

Cô công khai đòi lại 120 triệu từ Lê Nghiên Nghiên?

 

Lúc trước, Mạc Tuân đưa 120 triệu để đón Lê Nghiên Nghiên trở về nước, giờ Lê Hương lại dùng thân phận Mạc phu nhân đến đòi tiền?

 

Lúc này “ting” một tiếng, hotsearch mới của Weibo hiện lên, mọi người yên lặng lấy điện thoại ra, là tập đoàn Mạc thị mới vừa đăng Weibo.

 

Đây là thư của luật sư từ tập đoàn Mạc thị, đại ý là luật sư đã được Lê Hương – Mạc phu nhân ủy thác, chính thức thu hội 120 triệu – tài sản chung của vợ chồng từ Lê Nghiên Nghiên. Nếu Lê Nghiên Nghiền trả được trong thời hạn, Lê Nghiên Nghiên sẽ bị đưa ra tòa vì các tranh chập dân sự, tống tiền và các tội danh khác, cô ta tự chịu lấy rủi ro.

 

Toàn bộ mạng lưới sửng sốt, một giây trước Lê Hương ngay trên livestream đòi tiền, giây sau Mạc Tuân liền gửi văn kiện luật sư, đôi vợ chồng này phu xướng phụ tụy đến cực điểm luôn rồi đấy.

 

Trong phòng livestream bên cạnh, Lê Nghiên, Nghiên nhìn điện thoại mà thây mắt mình như muôn rót ra, j vả bôm bốp vào mặt, Lê Hương Loan Hào cô ta trả lại 120 triệu kia, Mạc Tuân liền lập tức gửi văn kiện luật sư?

 

Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải trả lại 120 triệu.

 

Đã ăn hết vào bụng rồi, giờ muốn cô ta nôn hết ra sao?

 

120 triệu kia chừng như đã tiêu gần hết, cô ta biết dùng gì đề trả lại 120 triệu đây?

 

Lê Nghiên Nghiên cảm thây mình như rơi từ thiên đường Xuông địa ngục, cô ta bám móng tay vào tay cũng không hề cảm thầy đau đón, cô ta trăm lần cũng không ngờ đến buổi livestream này Sẽ trực tiệp tát vào mặt cô ta, mà Lê Hương có thể kiêu ngạo đến tận trời, Mạc Tuân lại cưng chiều cô như Vậy.

 

“Chị Nghiên Nghiên, chuyện này…

 

chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoắc Tuyên. sững SỜ, cô ta khit kịp phản ứng gì, cô nhìn Lê Nghiên Nghiên bằng ánh mắt kỳ quái và bắt lực.

 

Khuôn mặt của Lê Nghiên Nghiên u ám, khá khó coi. : “Chị Nghiên Nghiên, mau nhìn này, Diệp LÌnh bên kia đã vượt qua chúng ta trong buổi livestream rồi, số người trong phòng livestream của chúng ta đã giảm mạnh, mọi người đêu chạy đến phòng livestream của Diệp Linh!”

 

Lúc này Hoặc Tuyền hét lên.


Chương 376:

 

Không biết Lê Hương đến từ lúc nào, lúc này cô đang ở trong phòng nghỉ của anh.

 

Con ngươi của Mạc Tuân hơi co lại, sau đó đôi mắt sâu thẳm không vui quét qua đám người: “Nhìn cái gì, về lấy nước ớt rửa mắt cho tôi!”

 

Mọi người: “…”

 

Chuyện gì thế, chúng tôi thực sự không nhìn thấy gì cả, huhu, vì sao lại muốn bắt nạt chúng tôi?

 

Lúc này Mạc Tuân đứng dậy, vững vàng đi tới cửa phòng nghỉ, thân hình cao thẳng nhanh chóng chắn bóng dáng mảnh mai của cô gái trong vòng tay mình, anh cụp mắt xuống thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến đây?”

 

Lê Hương đã đi tắm rồi, mái tóc đen tuyền tuy đã khô nhưng còn vương chút sương ẩm, còn vô cùng thơm, cô mặc áo sơ mi đen của anh, áo sơ mi rộng thùng thình dài đến đầu gói, mặc dù giống như đứa trẻ nhỏ mặc trộm quần áo người lớn, nhưng lại tôn lên dáng người lả lướt của cô gái.

 

Lê Hương ngắng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh, ngượng ngùng chớp hàng mi tựa cánh bướm, nhỏ giọng giải thích: “Anh đang họp thì em đến, quầy lễ tân của anh đưa em vào, em có làm phiền anh không?

 

Lúc nãy em hình như nghe được giọng anh nên mới mở cửa, không nghĩ trễ thế này anh còn đang họp…

 

ưml”

 

Lê Hương giật mình, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì Mạc Tuân đặt bàn tay to lên nắm cửa, cúi đầu hôn lên đôi môi ửng đỏ của cô.

 

Môi của hai người chạm vào nhau một chút liền rời đi, Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, thấp giọng cười nói: “Không phiền, anh vẫn đang nhớ về em.”

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đặc biệt có từ tính quyến rũ người khác, gần như có thể khiến lỗ tai người ta mang thai. Lê Hương nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh kề sát, người đàn ông vừa bước ra khỏi bàn họp, một thân tỏa ra hơi thở ưu tú khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

 

Lê Hương nhanh chóng dùng tay che đôi môi nhỏ nhắn được anh hôn, mặt đỏ bừng chạy vào trong.

 

Mạc Tuân nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô, đôi mắt híp lại nhếch lên, tràn ra gió êm tình dịu sung sướng của người đàn ông thành thục.

 

Những người trên bàn họp còn lại ngây người nhìn, xong rồi xong rồi, lần này bọn họ thật sự thấy được, người bên trong chính là phu nhân, giám đốc hình như còn cúi lưng hôn phu nhân một cái, phu nhân chạy thoát, khoảng cách xa như vậy mà bọn họ còn có thể ngửi được mùi hương yêu đương ngọt ngào tràn ngập trong không khí, mà nói thô ra là mùi cơm chó.

 

Bọn họ cố ý không muốn nhìn, nhưng muốn trách thì phải trách giám đốc không biết tiết ché, liền hôn trước mặt bọn họ, ừm, chính là vậy đó!

 

Nghiêm Kiên mỉm cười, bởi vì anh ta biết giám đốc của mình từ mây mù chuyển thành quang đãng, phu nhân đến, giám đốc của anh liền từ một con quái thú to lớn có thể ăn thịt người thành một con sói nhỏ nghe lời.

 

“Giám đốc, cuộc họp tài vụ này… anh có muốn tiếp tục không?” Nghiêm Kiên ho khan một tiếng, không thể không không thể không lên tiếng xin chỉ thị.

 

Mạc Tuân xoay người một tay đút vào túi quần: “Tan họp, tất cả trở về đi.”

 

Mọi người vội vàng thu dọn hồ sơ rồi nhanh chóng biến mắt khỏi văn phòng này, khi ở bên ngoài bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ xoay quanh một chỗ, cảm giác sống sót sau tai nạn này thật sự quá đã.

 

“Bên ngoài lan truyền giám đốc cưng chiều phu nhân, nếu không phải lúc nãy vừa tận mắt chứng kiến, tôi còn không dám tin phu nhân thật sự thu phục được giám đốc.”

 

“Vậy là anh chưa thấy tốc độ giám đốc đổi sắc mặt khi phu nhân đến!”

 

“Không ngờ một người đàn ông cắm dục như giám đốc vậy mà cũng thích hôn.”

 

“Cảm ơn phu nhân, nếu đêm nay phu nhân không đến đây chúng ta sẽ không thể thoát khỏi móng vuốt của giám đốc. Từ nay, mọi người phải thông minh hơn chút, phải được lòng phu nhân hơn, nếu phu nhân vui vẻ thì giám đốc sẽ tự nhiên cũng vui vẻ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi