NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 35:

 

“Tôi thấy cô ta mới từ quê lên vậy mà lại mặc váy công chúa MOO thì đã có hơi bắt ngờ, ra là nóng lòng muốn chiếm thành của mình. Đúng là đồ nhà quê không lên nổi mặt bàn, thật mắt mặt!”

 

Ánh mắt mọi người nhìn Lê Hương dần trở nên tôi tệ.

 

Lúc này, Lê Chán Quốc bước tới, trải qua những chuyện trước đây, ông ta thực sự không muốn có thêm bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn làm mắt mặt mình nữa, thế nên ông ta nhìn về phía Lê Hương với vẻ mặt khó coi khiển trách: “Lê Hương, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Điệp, đến cả váy công chúa của con bé mày cũng muốn cướp hay sao? Đưa mày về quê mấy năm nay, mày thật sự một chút giáo dưỡng cũng không có. Nhanh lên lầu thay ngay chiếc váy đó ra, không thay thì đừng có mà xuống đây.”

 

Lê Chắn Quốc – bố của cô ta đã tự mình chỉ đích danh Lê Hương không có học thức, lại mắng cô làm ông mắt mặt không cho phép xuống nhà, điều này thực sự khiến cho Lý Ngọc Lan và Lê Điệp vui vẻ trong lòng.

 

Lê Điệp nhéo vào đùi mình một cái, hốc mắt cô ta lập tức ửng đỏ, dáng vẻ ủy khuất bật khóc: “Bố, bỏ qua chuyện này đi, con và Lê Hương dù gì cũng là chị em, sinh nhật của con chỉ hy vọng mọi người đều vui vẻ hòa thuận, chiếc váy công chúa này cứ cho Lê Hương đi ạ.”

 

Nói xong Lê Điệp cũng không chịu thua kém lau đi hai hàng nước mắt của bản thân.

 

Tiếp đó tất cả các phu nhân và thiên kim ở đây đều nhìn về Lê Hương bằng ánh mắt ngập tràn khinh bỉ.

 

“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Điệp, Lê Hương này không biết có phải có ý đến đây quậy phá hay không, vậy mà dám làm Tiểu Điệp khóc.”

 

“Tiểu Điệp cũng quá lương thiện rồi, nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ bắt Lê Hương cởi chiếc váy công chúa MOO đó xuống ngay lập tức.”

 

“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô tí nào!”

 

Vở kịch đã diễn ra đúng như kế hoạch, chiếc váy công chúa MOO lại còn đang mặc trên người Lê Hương không thể chối đi đâu được, Lý Ngọc Lan lúc này vô cùng thỏa mãn.

 

Thế nhưng bà ta vẫn phải làm ra vẻ lúng túng nói: “Lê Hương, hay là con lên lầu trước đi…”

 

Lê Hương vẫn luôn im lặng, lúc này cô nhíu nhẹ lông mày, nhỏ giọng nói: “Chiếc váy này không phải của Tiểu Điệp.”

 

Lời này nói ra khiến cho đám đông liền bùng nổ, Lý Ngoc Lan có dự cảm không lành, vội vàng nói: “Lê Hương, dì có thể hiểu cho con, nhưng nếu như con lại nói dối một lần nữa, con thật sự quá đáng lắm rồi.”

 

Lê Hương lộ ra vài phần ủy khuất và sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết lặp lại: “Chiếc váy này không phải của Tiểu Điệp, nó chỉ là… hàng giả cao cấp của MOO.”

 

Gì cơ?

 

Hàng giả cao cấp của MOO?

 

Mọi người ở đây đều là fan trung thành của MOO, vì thế liền có người bước lên phía trước để kiểm chứng chiếc váy công chúa trên người Lê Hương.

 

“Chiếc váy công chúa này thực sự là… hàng nhái cao cấp, là đồ giả.” Có người đã đưa ra kết luận.

 

Sao có thể?

 

Lý Ngọc Lan và Lê Điệp chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, Lê Điệp lúc này còn chạy lên phía trước, không thể tin ni hỏi: “Có phải nhìn lầm rồi hay không, đây thật sự là hàng nhái sao?”

 

“Không nhìn lầm đâu, chiếc váy công chúa này làm giả cực kỳ cao cấp, không chừng còn có thể đánh tráo được. Nhưng bên trong váy của nhà MOO luôn được viền thủ công bằng chỉ vàng thuần túy, nhưng bên trong chiếc váy này lại không có.”

 

Lời giải thích như vậy, liền khiến cho mọi người nhìn ra ẩn tình đằng sau chiếc váy công chúa này.

 

Tắt cả đều nhìn nhau xì xào bàn tán: “Thì ra chiếc váy Lê Hương đang mặc không phải của Tiểu Điệp, chúng ta hiểu lầm cô ấy rồi, chỉ là… cô ấy tại sao lại mặc một chiếc váy giả tham gia bữa tiệc như vậy?”

 

Lê Hương dường như không hề nghe thấy lời nói của mấy người xung quanh, cô rũ hàng mi dài: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Điệp, dì có gọi điện thoại cho con dặn con phải ăn mặc đẹp hơn một chút, nhưng con lại không có chiếc váy nào trông ồn cả, thế nên con mới bỏ tiền mua một chiếc váy MOO giả này, cửa hàng lúc đó lại chỉ còn đúng một chiếc váy công chúa này.”

 

Nói xong Lê Hương ngước mắt lên nhìn Lê Chán Quốc, sự ủy khuất và sợ hãi đã biến mát, cô lộ ra vẻ mặt đau lòng, khổ sở: “Bố, con không hề muốn làm mắt mặt mọi người, con không dám hy vọng được người thương yêu như Tiểu Điệp, lại càng không dám cướp đi chiếc váy công chúa của em ấy, con chỉ là… chỉ là ở dưới quê nhiều năm như vậy, thật sự rất muốn hòa hợp cùng với mọi người.”

 

Lời nói cảm động này của Lê Hương đã làm thay đổi cục diện, khiến cho toàn bộ phu nhân và thiên kim ở đây phải thổn thức đồng cảm.

 

“Lê gia hôm nay sao vậy, chuyện chiếc váy còn chưa tra xét rõ ràng, mà người làm bố đã mắng con gái mình là không có giáo dưỡng.”

 

“Bà xem mấy giọt nước mắt cá sấu của Tiểu Điệp biến đâu mát rồi, cũng chỉ có chuyện chiếc váy tí xíu vậy mà cũng xé to ra, thiên kim tiểu thư bị nhà chiều hư lại còn già mồm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi