NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 37:

 

Cô sẽ vĩnh viễn không quên, mười năm trước khi ông nội ngã từ trên cầu thang xuống, anh ta chính là nhân chứng đã đứng lên nói anh ta tận mắt nhìn thấy cô đầy ông nội xuống!

 

Anh Tô Hi trong trí nhớ của Lê Hương rất ấm áp, bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, khi đó mẹ còn sống, mẹ còn rất thích Tô Hi.

 

Mẹ sẽ một tay dắt cô, một tay dắt Tô Hi ca ca, dẫn cả hai đi ra ngoài chơi cùng nhau.

 

Tô Hi là kỳ tài trong giới kinh doanh, máy năm nay Tô thị ở trong tay anh ta đã độc chiếm toàn bộ thị trường y tế, mà Tô gia vọt lên trở thành một trong tứ đại hào môn của Hải Thành.

 

Tô Hi nhìn Lê Hương: “Quán Quán, em không muốn nói chuyện với anh, vậy em muốn nói chuyện với ai, nói chuyện với quỷ phu U Lan Uyễn của em?”

 

“Tô Hi, đây là việc riêng của tôi, không nhọc công anh lo lắng.”

 

“Quán Quán, tôi chính là vị hôn phu của em.”

 

“Thế sao, tôi nhớ rõ mười năm trước khi anh đứng ra đầy tôi vào vực sâu, tôi đã trả lại tín vật đính hôn của Tô gia cho anh rồi mà?”

 

Lê Hương sẽ không bao giờ quên được cảm giác bị đâm sau lưng bởi người thân mà mình tin tưởng, năm đó Tô Hi làm nhân chứng khiến cô hết đường chối cãi, như rơi vào vực sâu, chuyện này cũng thay đổi vận mệnh cả đời cô.

 

Vào ngày cô trả lại tín vật đính hôn cho anh ta, quan hệ giữa hai người cũng theo đó kết thúc.

 

Tô Hi nhíu mày kiếm, khóe môi nhéch lên đường cong tà nịnh: “Quán Quán, em là của anh, vì sao phải gả cho tên quỷ phu U Lan Uyễn kia, tên quỷ phu đó có thể thỏa mãn em sao?”

 

Lê Hương giơ tay, dùng sức tát Tô Hi một cái.

 

Bang một tiếng, khuôn mặt tuấn tú của Tô Hi bị tát lệch sang một bên.

 

Không khí giữa hai người bỗng trở nên trầm mặc, cứng đờ.

 

Lê Hương nắm tay: “Tô Hi, anh trong trí nhớ của tôi không phải một người như vậy, giữ lại cho chính mình một chút tốt đẹp, đừng khiến mình trở nên tôi tệ như vậy!”

 

Tô Hi quay khuôn mặt tuấn tú lại, vẻ mặt ảm đạm lạnh lùng: “Lê Hương, đừng giả vờ trong sáng thuần khiết ở trước mặt tôi, anh đã biết em sớm đã ô uéế, anh sẽ không muốn chiếc giày rách đã bị người khác dùng qua.”

 

Lê Hương cảm thấy Tô Hi này có chút thần kinh, cô ô uế chỗ nào, mấy năm nay anh ta thay bạn gái như thay quần áo cô còn không có ngại anh ta bẳn đâu!

 

“Đúng rồi, còn có một việc, hiện tại anh đã có vị hôn thê mới, vị hôn thê này em cũng biết đấy.”

 

Lê Hương thật sự không có hứng thú với việc vị hôn thê của anh ta là ai, nhưng mà nghe anh ta nói như vậy, Lê Hương lại có suy đoán.

 

Lúc này rất nhiều người đã đi tới, bóng dáng mềm mại ngọt ngào của Lê Điệp trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Tô Hi: “Anh Tô Hi, anh đã tới, em đợi anh đã lâu, còn tưởng rằng anh không tới.”

 

Tô Hi khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt Lê Điệp: “Đồ ngốc, làm sao anh có thể không đến sinh nhật của em chứ, đây là quà sinh nhật anh tặng cho em.”

 

Trong tay Tô Hi cầm một chiếc vòng cổ kim cương, trực tiếp đeo vòng cổ kim cương lên cho Lê Điệp: “Quà sinh nhật này em thích không?”

 

Hai mắt Lê Điệp đều sáng lên, chiếc vòng cỏ kim cương này nhìn qua liền biết có giá trị xa xỉ: *Oa, em rất thích, anh Tô Hi, cảm ơn anh.”

 

Lê Điệp nhón mũi chân hôn Tô Hi một cái.

 

Lê Chán Quốc, Lý Ngọc Lan đều tới, Tô gia là hào môn đứng đầu Hải Thành, Tô Hi bay tới dự tiệc sinh nhật của Lê Điệp đã là tiêu đề giải trí ngày mai.

 

Lê Chán Quốc xóa sạch vẻ lo lắng máy ngày nay, nụ cười mang theo vài phần nịnh nọt nói: “Tô thiếu, sinh nhật tiểu Điệp hôm nay vẫn một mực chờ cậu, như người mất hồn.”

 

Tô Hi ôm Lê Điệp vào trong ngực: “Bác Hạ, con đã bảo thư ký rót tiền vào y tế của Lê thị, về sau có khó khăn gì có thể nói chuyện trực tiếp với con.”

 

Chuỗi tài chính ít ỏi của y tế Lê thị nhờ có Tô Hi đều được giải quyết dễ dàng.

 

Lý Ngọc Lan thẳng lưng, khuôn mặt rạng rỡ, bà ta cố ý nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, quên chưa giới thiệu cho con, Tô thiếu, hiện tại là vị hôn phu của Tiểu Điệp, con nhất định sẽ chúc phúc Tô thiếu và Tiểu Điệp, đúng không?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi