NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 41:

 

Trong phòng họp VỊP yên tĩnh tới mức một cái kim rơi xuống cũng nghe rõ, lúc này đột nhiên định một tiếng, có tiếng điện thoại vang lên.

 

Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Mạc Tuân, là điện thoại trong tay anh.

 

Mạc Tuân ngước mắt, điện thoại thông báo Wechat có tin nhắn mới.

 

Anh bảo thư ký tải Wechat về, chỉ thêm duy nhất một người.

 

Người này chính là Lê Hương.

 

Lúc này thư ký riêng Nghiêm Nghị đi tới, cúi người, hỏi thăm ý kiến.

 

Mạc Tuân giơ tay lên, để Nghiêm Nghị lui ra, bảo Tổng thanh tra tài vụ cùng các nhân viên cao tầng cứ tiếp tục cuộc họp.

 

Ánh mắt đám người đó rời đi, Mạc Tuân mới mở điện thoại ra, nhìn thấy bức ảnh mà Lê Hương gửi tới qua Wechat.

 

Lê Hương vừa đến suối nước nóng, trên người mặc một bộ áo tắm màu xanh lá mạ, mái tóc dài như tơ lụa hơi ướt chùm qua đầu vai, hai tay cô vịn cầu thang, đứng ở trên bờ.

 

Không phải ảnh chụp chính diện, mà chụp góc nghiêng, đường cong thanh tú trên gương mặt như ẩn như hiện sau mạng che mặt hiện thêm mắy phần tuyệt sắc.

 

Bức ảnh mỹ nhân tắm này, khó mà không khen ngợi được.

 

Từ khi quen biết, Mạc Tuân chưa thấy cô mặc bộ đồ nào tươi tắn mà lại ít vải như vậy, hai người tuy ở chung một phòng, nhưng buổi tối cô đều quấn người che kín mít.

 

Có điều, anh vẫn biết thân hình cô đẹp như thế nào.

 

Mạc Tuân gửi một tin nhắn qua Wechat: Ghẹo tôi à?

 

Ghẹo tôi?

 

Lê Hương rất nhanh liền nhận được hai chữ này, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ như nhỏ ra máu, cô gần như có thể tưởng tượng được người đàn ông kia dùng giọng nói trầm thấp từ tính thốt câu này ra khỏi miệng như thế nào.

 

Lúc này, Mạc Tuân lại gửi tới một tin nhắn: Chỗ tôi bây giờ vẫn là ban ngày.

 

Ngược lại bên cô bây giờ là buổi tối, chỗ anh là ban ngày.

 

Lê Hương lại sờ gương mặt đỏ bừng của mình, cái này cùng ngày đêm có quan hệ gì chứ, cái tên này!

 

Anh đang ám chỉ rằng buổi tối đi ghẹo anh sao?

 

Lê Hương vội vàng gửi qua: Nếu tôi nói là tôi gửi nhằm, anh có tin không?

 

Mạc Tuân nhíu mày kiếm lại: Vậy cô định gửi cho Ai?

 

Lê Hương đột nhiên có cảm giác như bị bắt gian vậy, cô đành kể lại cuộc hội thoại với Đoan Diệp Linh cùng máy bức hình gửi lại cho anh em.

 

Mạc Tuân nhìn thấy mấy bức ảnh váy ngủ, mày hơi chau lại, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ phong tình thành thục của đàn ông.

 

Anh trả lời: Cũng được, cứ mua hết mặc cho tôi xem, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết tôi thích cái nào.

 

Lê Hương từ trên giường bật dậy, cô đọc đi đọc lại tin nhắn của anh ba lần, cuối cùng run rẩy gõ tin gửi đi: “Lưu manh”.

 

Nhìn thấy hai chữ lưu manh, Mạc Tuân khẽ nhéch mày lên, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp mà vui vẻ.

 

Tính cách của cô thông minh, khoan khoái, rất ít khi xù lông tức giận, anh biết mình đã chọc tới cô rồi.

 

Mạc Tuân chậm rãi trả lời: Mắng tôi ư? Trở về sẽ thu thập cô!

 

Lê Hương lại nằm xuống giường, bây giờ cả người cô giống như một con tôm luộc vậy, câu cuối cùng trở về sẽ thu thập của anh thực sự khiến cô không cách nào nhìn thẳng được.

 

Nhắm mắt lại, Lê Hương dùng sức xóa bỏ khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân ra khỏi đầu, sau đó bắt đầu suy nghĩ chuyện chính.

 

Rõ ràng lần này Tô Hi trở về để đối đầu với cô, bây giờ anh ta đã là tứ đại hào môn ở Hải Thành, có quyền có địa vị, rất khó đối phó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi