NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 419: Tát Tai

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh biết mình đã làm tổn thương cô, nhưng anh phải tự mình đầy cô ra.

 

Trước đây trong tâm anh luôn cất chứa thấy may mắn cùng tham lam, tưởng rằng chỉ cần nắm được cô trong tay liền có thể có được hạnh phúc, hóa ra không phải như vậy, hạnh phúc cùng anh vô duyên.

 

“Mạc phu nhân, bây giờ cô lấy cái màng ấy ra nói chuyện với tôi ư? Có rất nhiều cách để lấy lòng đàn ông, làm sao tôi biết được cô có lấy lòng Mạc Tử Tiễn như cách cô đã làm với tôi không? Hơn nữa, bây giờ y học rất tân tiến, ai biết được cái màng của cô có phải là màng vá hay không? Đối với người học y như cô mà nói, cái màng này chắc là cũng vá rồi nhỉ…”

 

Lời còn chưa nói hết, Lê Hương đã giơ tay tát anh một cái thật mạnh.

 

“Bốp” một tiếng, khuôn mặt điển trai Mạc Tuân bị tát mạnh.

 

Mọi lời nói bạc tình của anh cũng bị cắt ngang, cả căn phòng chìm vào trong im lặng chết chóc.

 

Điều thuốc giữa tay, vì thời gian dài không hút nên đã rút lại, bây giờ ngọn lửa đỏ rực cháy đến đầu ngón tay của anh, nhưng anh không phản ứng gì, cũng không hề cảm thấy đau đớn.

 

Lúc này, Lê Hương nâng đôi tay nhỏ bà, xoa lên vùng bị đánh trên gương mặt điển trai ấy: “Có phải đánh anh đau rồi không, rất xin lỗi, em không phải cố ý muốn đánh anh…”

 

Mạc Tuân quay mặt lại nhìn cô, đôi mắt trong veo ấy của cô bị phủ một tầng sương trong suốt, nhưng cô vẫn bướng bĩnh không rơi lệ.

 

Đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy vòng eo răn chắc của anh, Lê Hương áp khuôn mặt tái nhọt cùng thân thể lạnh lẽo của cô vào lòng anh: “Mạc tiên sinh, em lạnh quá, ôm em một cái, ôm một cái thôi, được không anh?”

 

Điếu thuốc rơi khỏi đầu ngón tay, hai bàn tay to buông thõng bên người, anh đã cảm thấy thân nhiệt của cô lạnh như băng, sắc mặt cô rất xấu, cô vừa mới thử độc lần thứ hai, cơ thể nhất định rất khó chịu, cô mềm giọng cầu xin anh ôm cô.

 

Mạc Tuân nâng tay lên, nhưng lại cứng đờ ở giữa không trung, không dám đáp lại cô một chút dịu dàng.

 

“Mạc tiên sinh, hôm nay anh nói đủ rồi, đừng có nói lung tung nữa, em sẽ xem anh nói ly hôn là đùa thôi, em không xem là thật đâu, sao em có thể so đo cùng người đang tức giận chứ, đầu em hơi choáng, anh ôm em chút đi.” Lê Hương ôm anh thật chật.

 

Nhưng cô không nhận được đáp lại, người đàn ông cứng đờ người để cô ôm, không nói tiếng nào.

 

Lê Hương ngước đôi mắt đen láy ngắn nước nhìn anh: “Em thề với anh, nếu ngoài anh ra em còn có người đàn ông khác, ngày mai em ra ngoài sẽ bị xe cán…

 

Trước khi từ “chết” được nói ra, Mạc Tuân đã đầy cô ra, anh trực tiếp đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình.

 

Lê Hương không đứng vững, lập tức ngã trên tắm thảm mềm.

 

Lúc cô ngã xuống, cô cảm thấy hai mắt tối sầm, không nhìn thấy gì trong tầm mát, cả thế giới đều biến thành bóng tối.

 

Cô mù rồi sao?

 

Nỗi sợ bị mù khiến đồng tử cô chợt co rút, cứng đờ trên thảm mà quên mắt phản ứng.

 

Mạc Tuân nhìn cô, đôi mắt híp đầy đỏ bừng màu máu, trái tim đau đến mức nứt ra, bàn tay to đang đặt ở bên hông siết chặt, sau đó buông lỏng ra, anh liên tục thở hồn hển, dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân, mới nhịn xuống, chịu đựng không ôm lấy cô.

 

Môi mỏng nhéch lên, anh liền nghe thấy giọng nói bạc tình tàn nhẫn của chính mình: “Tôi đã nói rồi, tôi không thiếu Mạc phu nhân, cô giữ lại chút thể diện và tôn nghiêm của mình đi, đừng dây dưa tôi nữa, nhanh chóng ký đơn ly hôn đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi