NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 426: Mang Thai

 

Lê Hương nhìn Lý Ngọc Lan: “Lý Ngọc Lan, các người giấu ông nội ở đâu, có phải các người chột dạ, sợ ông nội tỉnh lại nói ra sự thật hơn mười năm trước không?”

 

“Sự thật? Lê Hương, tao không hiểu mày đang nói cái gì, rõ ràng hơn mười năm trước là mày đã đầy lão gia xuống, bọn tao không để cô gặp lại lão gia là cũng vì sự an toàn của lão gia. Huống chỉ chuyện này là do bố mày tự tay lo liệu hét, tao khuyên mày đừng có chủ ý lên người lão gia nữa, mau đi đi!” Lần này miệng lưỡi Lý Ngọc Lan rất nhanh, một câu liền khẳng định là Lê Hương đẩy lão gia xuống lầu, còn hạ lệnh đuổi khách.

 

Lê Hương không dây dưa nữa, cô xoay người đi xuống lầu.

 

Lúc này một người giúp việc từ trong bếp đi ra, trong tay bưng một bát thuốc: “Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi ạ.”

 

Lê Hương đi ngang qua người giúp việc, cô dừng lại, nhìn vào bát thuốc.

 

Sắc mặt Lý Ngọc Lan thay đổi, bà ta hùng hỗ đi xuống lầu, tát người giúp việc đó một cái: “Tiểu tiện nhân, ai bảo mày bưng thuốc ra, mau bưng về!”

 

Người giúp việc mều máo: “Vâng, thưa phu nhân.”

 

Lê Hương lại nhìn Lý Ngọc Lan, lần này mang ý dò xét: “Lý Ngọc Lan, bà bệnh à? Thế này đi, tôi là bác sĩ, để tôi bắt mạch miễn phí cho bài”

 

Lý Ngọc Lan sửng sốt, cả người lùi về phía sau, không cho Lê Hương bắt mạch: “Lê Hương, mày mau đi lẹ lên, mày không đi tôi kêu người đánh đuổi mày ra đấy!”

 

“Lý Ngọc Lan, vậy bà bảo trọng, tôi đi trước.” Lê Hương rời đi.

 

Lê Hương rời khỏi biệt thự, cô dừng bước quay lại, cô vừa ngửi thấy bát thuốc bắc, nếu đoán không lầm thì là bát thuốc an thail Lý Ngọc Lan đang mang thail Thật ra thì Lê Chấn Quốc luôn muốn có con trai, Lý Ngọc Lan đã sinh cho ông hai cô con gái liên tiếp nhưng không sinh được con trai, điều này luôn là tiếc nuối với Lê Chấn Quốc.

 

Không ngờ Lý Ngọc Lan lớn tuổi vậy rồi, vẫn chưa chết tâm muốn sinh con trai, bây giờ bà ta cũng gần năm mươi tuổi rồi, lại còn thuận lợi mang thai lần thứ ba.

 

Có thể nhìn ra được Lý Ngọc Lan rất để ý đến cái thai này, có lẽ là vì sợ cô phá hỏng nó, cũng không muốn cho cô biết, chẳng trách Lê gia khoảng thời gian này im hơi lặng tiếng như vậy, xem ra bọn họ muốn yên ổn sinh ra con trai để xoay mình.

 

“Ting” một tiếng, điện thoại của Lê Hương vang chuông, là tin báo WeChat.

 

Song Song gửi tin.

 

Song Song gửi trực tiếp một bức ảnh: “Lê Hương, tôi đi dạo mua đồ gặp được một người, cô nhìn xem có phải là bố cô không?”

 

Lê Hương bấm vào bức ảnh, đúng là Lê Chấn Quốc, nhưng Lê Chấn Quốc không đi một mình, bên cạnh còn có một bóng dáng trẻ đẹp, trông rất quen, Lê Hương nhớ ra, là Khổng Chân- bạn thân của Lê tiểu Điệp đây mài!

 

Lê Chấn Quốc đưa Khổng Chân đến trung tâm mua sắm, Lê Chấn Quốc xách túi lớn túi nhỏ, xem ra ông ta tiêu không ít tiền, Khổng Chân thân mật kéo tay anh, còn hôn ông ta.

 

Song Song: “Giỏi thật ấy, Lê Hương, bố cô lại ở ngoài bao nuôi sinh viên rồi kìa.”

 

Lê Hương trong thời gian này có chút bận rộn, không rãnh để ý đến Lê Chấn Quốc, không ngờ cuộc sống của Lê Chấn Quốc lại êm ám thoải mái đến vậy, nuôi luôn bồ nhí rồi.

 

Cờ đỏ(*) trong nhà còn đang dưỡng thai, bên ngoài thì cờ màu(*) ăn chơi, ông ta cũng không sợ mình bị bắt gặp.

 

(*)Cờ đỏ – cờ màu: cờ đỏ chỉ những thành viên ưu tú, quan trọng của gia đình, ở đây ý chỉ Lý Ngọc Lan, cờ màu mang ý ngược lại.

 

Lê Hương rep tin Song Song: “Cảm ơn cô nha, cô lại gửi tôi một bát ngờ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi