NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 45:

 

“Tổng giám đốc không thích có người vào phòng của ngài ấy, còn động đến đồ vật riêng của ngài, lần sau có văn kiện khẩn cấp cứ mang cho tôi là được rồi, nhớ kĩ, lần sau không được phép như vậy nữa, mau ra ngoài đi.”

 

“Vâng, thư ký Nghiêm.”

 

“Đúng rồi, vừa nãy ai gọi điện tới?” Nghiêm Nghị hỏi.

 

Hoa Dung lắc đầu: “Tôi cũng không biết, người kia không nói câu nào liền cúp máy.”

 

Nghiêm Nghị cũng không để tâm, khoát tay áo: “Mau đi làm việc đi, Tổng giám đốc sắp phải về rồi.”

 

“Thư ký Nghiêm, vì sao Tổng giám đốc lại gấp gáp trở về như vậy?”

 

“Giám đốc Hoa, cô làm tốt bổn phận của mình đi, không cần phải đi đoán thánh ý.”

 

Sau khi Hoa Dung đi, Nghiêm Nghị không nhịn được âm thầm suy nghĩ, Tổng giám đốc đại khái là kim ốc tàng kiều, vừa nãy thật sự bị bức ảnh kia trêu ghẹo TỒi.

 

Hôm sau.

 

Lê Hương theo hẹn trước, đi tới trước phòng tổng thống 8206, ấn chuông cửa.

 

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Tô Hi đứng cạnh cửa.

 

Lê Hương đi vào, Tô Hi lập tức đóng cửa phòng lại.

 

“Tô Hi, thím Lâm đâu? Làm sao tôi biết được anh có lừa tôi hay không, anh gọi điện đi, tôi muốn nghe thấy giọng của thím Lâm.” Lê Hương đi thẳng vào vấn đề chính.

 

Tô Hi gật đầu, lấy điện thoại ra, quay một dãy số.

 

Không lâu sau, đầu bên kia nhận máy, Tô Hi đưa điện thoại cho Lê Hương, Lê Hương đặt bên tai, giọng nói quen thuộc của thím Lâm truyền tới: “Alo… Alo…Tô thiếu à, sao không nói chuyện thế. Khi nào thì cậu để tôi gặp tiểu tiểu thư.”

 

Thím Lâm vẫn một mực gọi mẹ Lê Hương là tiểu thư, cho nên Lê Hương chính là tiểu tiểu thư, mười năm trôi qua, Lê Hương đã lớn lên, nhưng thím Lâm vẫn xưng hô là tiểu tiểu thư.

 

Hốc mắt Lê Hương đỏ lên, tất cả mọi người đều thay đổi, duy chỉ có tình cảm của thím Lâm dành cho cô vẫn như cũ: “Alo, thím Lâm, là con, là con đây.”

 

“Tiểu tiểu thư, có thật là cô không? Khụ khụ khụ khụ…” Thím Lâm ở đầu dây bên kia bắt đầu ho dữ dội.

 

Lê Hương vừa nghe là biết mấy năm nay sức khỏe của thím Lâm đã suy kiệt rất nhiều, dường như sắp không xong rồi.

 

Cô lo lắng giữ chặt điện thoại nói: ””Thím Lâm, thím…”

 

Tô Hi trực tiếp cầm lấy điện thoại cúp máy: “Khẳng định được chưa, anh không nói dối em.”

 

Nói xong, Tô Hi nhắc chân tiến lại gần Lê Hương.

 

Lê Hương lùi lại một bước: “Anh đừng qua đây, chúng ta giao ước là, anh dẫn thím Lâm ra cho tôi, tôi sẽ ngủ với anh.”

 

Tô Hi cau mày, sắc mặt tối sầm lại: “Lê Hương, cô còn chưa hình dung ra sự tình sao, bây giờ là cô đang cầu xin tôi giao thím Lâm cho côi”

 

“Tô Hi, người chưa rõ sự tình là anh, bây giờ là anh đang cầu xin tôi ngủ với anh!”

 

“Lê Hương, cô lầy đâu ra sự tự tin đó vậy?”

 

Lê Hương cười lạnh: “Tối hôm qua anh ngủ với Lê Điệp, nhưng giữa đêm hôm anh lại gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tối nay đến cùng anh. Vẻ mặt dục vọng chưa được thỏa mãn của anh chính là sự tự tin lớn nhất của tôi.”

 

Tô Hi nhanh chóng mím môi mỏng thành một đường cong lạnh lùng.

 

Lê Hương cầm lấy chiếc túi rời đi: “Hôm nay như vậy đi. Chúng ta sẽ giao dịch lại khi anh đưa thím Lâm qua.”

 

“Lê Hương, đừng ép anhl” Tô Hi kéo cô.

 

Nhưng Lê Hương sớm đã có sự đề phòng, cô đập cái túi trên tay vào khuôn mặt điển trai của Tô Hi: “Tô Hi, rốt cuộc thì là ai đang ép ai? Mười năm trước anh đã tố cáo tôi, để tôi bị hàng nghìn người chỉ trỏ. Mười năm sau, anh lại dùng thím Lâm ép tôi ngủ cùng anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi