NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 458: Bị Thương

 

Anh muốn bảo xe taxi dừng lại, anh không muốn để cô đi, anh có rất nhiều lời muốn với cô, nói cho cô biết anh cho tới bây giờ không có không cần cô, nói cho cô biết ở Lê gia anh cùng Lê Nghiên Nghiên cái gì cũng chưa xảy ra…

 

Không biết từ khi nào, cô đã khảm sâu vào xương, vào máu trong sinh mệnh anh, anh vốn tưởng rằng mình có thể chịu được cô rời đi, dù sao nhiều năm anh đã chịu đựng thống khổ đến thế, đã quen mùi đau khổ, đêm tối cùng cô đơn hệt như một phần cuộc sống anh, như bóng với hình.

 

Thế nhưng, cô là ngoài ý muốn trong cuộc đời anh, cô cho anh ấm áp, ngọt ngào, che chở, trông gác… Giống như ánh dương đột nhiên soi sáng đến đỉnh đầu anh, anh những tưởng, bản thân mình không bị thượng đề vứt bỏ, anh cũng có thể có được vui vẻ hạnh phúc.

 

Nhưng tất cả giống như đóa bọt biển dưới ánh mặt trời mộng ảo nhất, ngón tay khẽ chạm một chút, đã vỡ tan.

 

Giấc mộng ấy của anh, đã tỉnh rồi.

 

Mạc Tuân cảm thấy cổ họng ngai ngái, máu lúc nãy ở phòng tắm tắm vừa rồi từ lồng ngực trào lên, rất nhanh “phụt” một tiếng, anh trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

 

Cước bộ chậm rãi ngừng lại, dáng người cao lớn của anh khẽ lắc lư, “rằm” ngã thẳng xuống đắt.

 

Rất nhiều người qua đường vây quanh.

 

“Anh gì ơi, anh làm sao vậy, mau gọi xe cứu thương!”

 

“Trời ạ, máu nhiều quái”

 

Ánh mắt mọi người hoảng sợ rơi trên quần tây đen của Mạc Tuân, nơi đó có tảng lớn mảng lớn máu tuôn ra ngoài, rất nhanh đã chảy thành sông, nhìn mà giật mình.

 

Chỗ đó của anh… hình như bị thương.

 

Mạc Tuân ngã xuống đất, cặp mắt đỏ tươi vẫn có chấp khóa chặt hướng kia, thế nhưng, xe taxi kia chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt anh, không thấy được gì nữa.

 

Cô đi thật rồi.

 

“Lê Hương…”

 

Anh khàn khàn nỉ non tên cô, hai mắt nhắm nghiền, trong nháy mắt mới phát giác viền mắt nóng hỏi, rất nhanh đã có một giọt lệ từ bên trong chảy xuống, rồi từ từ biến mắt trong mái tóc anh.

 

Lúc Mạc Tuân mở mắt ra đã ở trong bệnh viện, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là màu trắng lạnh như băng.

 

“Hàn Đình, cháu tỉnh rồi à?” Giọng Mạc lão phu nhân truyền đến.

 

Mạc Tuân quay đầu liền thấy lão phu nhân canh bên mép giường, còn có quản gia bác Phúc, thư ký của anh Nghiêm Kiên, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, lão phu nhân khóc qua, viền mắt bà hồng hồng.

 

“Bà nội…” Mạc Tuân khẽ cử động, nhưng vết thương dưới thân nháy mắt bị kéo đau nhức, trên trán của anh toát ra mồ hôi lạnh.

 

Lão phu nhân nhanh chóng ngăn lại: “Hàn Đình, bây giờ cháu không nên cử động, bác sĩ nói vết thương phía dưới quá sâu, tuy là phẫu thuật rồi, thế nhưng về sau sẽ ảnh hưởng đến… tính phúc(*) của cháu, về sau cháu rất có thể… bất lực…”

 

(*) Đời sống tình dục.

 

Lão phu nhân nói nước mắt lại xuống, đây chính là cháu trai cưng của bà, bà không ăm được chát rồi, cơ thể anh vậy mà bị thương nặng như vậy.

 

Đây chính chuyện cả đời.

 

Mạc Tuân không cảm thấy bất ngờ, Lê Nghiên Nghiên, còn mang theo thành phần thuốc mê, anh khắc chế không nổi đem Lê Nghiên Nghiên trở thành cô, cho nên chỉ có thể tự vào phòng tắm lấy dao đâm chính mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi