NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 460:

 

“Cái gì?” Diệp Linh cảm giác lỗ tai mình nỗ tung, cô ấy không thể tin nói: “Cậu cùng Mạc tiên sinh ly hôn? Từ từ đã, cậu chậm rãi kể cho tớ cũng được, ăn cơm tối chưa, tớ hâm đồ ăn giúp cậu, ăn no bụng trước đã rồi nói sau.”

 

Điều cô bạn thân quan tâm vẫn luôn là cô ăn có no không, Diệp Linh không biết nấu ăn, nhưng trong căn hộ có dì giúp việc, cô đặt đồ ăn trong lò vi sóng hâm nóng, lại bưng một ly sữa bò nóng đưa tới, bảo Lê Hương vừa ăn vừa nói.

 

Lê Hương không nói thêm gì, chỉ là kể hết chuyện hôm nay xảy ra ở Lê gia cho Diệp Linh.

 

Diệp Linh tức giận võ bàn: “Mẹ kiếp, Lê Nghiên Nghiên con đĩ này, tớ thật muốn xé rách con ả, nhưng Mạc tiên sinh quá làm tớ không ngờ đấy, anh ta vậy mà vượt rào, tớ đã nói rồi mà, chuyện Lê Nghiên Nghiên đã cứu anh ta là một phiền phức lớn.”

 

Lê Hương cúi cái đầu, im lặng ăn một miếng cơm, không hề có hứng nhai trong miệng.

 

“Ly hôn thì ly hôn, chả có gì to tát cả, một thằng đàn ông không quản được thân dưới mình không đạp đi thì giữ lại làm gì? Nhưng mà Lê Hương này, ly hôn phải tiền bạc sòng phẳng, anh ta ngoại tình trước, để cậu trở thành cô gái có một đời chồng, phải để anh ta bồi thường vật chất cho cậu, tốt nhất phải kêu anh ta để cậu cổ phần công ty!”

 

“Tớ không muốn tiền anh ấy…”

 

“Cái gì Lê Hương, đầu cậu có phải bị úng rồi hay không, cậu không tiêu tiền anh ta là chờ đấy anh ta đưa tiền cho Lê Nghiên Nghiên tiêu sao?”

 

Giọt nước mắt trong hốc mắt Lê Hương đột nhiên rơi xuống, trong tay cô còn cầm đôi đũa, chỉ là cúi đầu lã chã rơi nước mắt, bộ dáng kia cực kỳ đáng thương.

 

Diệp Linh hoảng hốt, nhanh chóng ôm lấy cô, tay chân luống cuống võ võ lưng cô, an ủi: “Sao lại khóc chứ, đừng khóc đừng khóc, chúng ta không cần đồng nào nữa, không cần thứ tiền dơ bẩn của anh ta, về sau tớ mỗi ngày nguyền rủa anh bắt lực, nhìn anh ta làm sao còn chơi gái!”

 

Diệp Linh tức giận răng căn nghiền răng, một bên vừa chửi, một bên lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Lê Hương.

 

Thế nhưng không thể lau hết được, Lê Hương không ngừng khóc, khóc đến cả người cũng bắt đầu run lên, khóc thút thít.

 

Diệp Linh đau lòng không chịu được, cô và Lê Hương cùng nhau lón lên, tính cách Lê Hương cô rất rõ ràng, kiên cường, độc lập lại dũng cảm, dù cho chín năm trước bị ném đến ở nông thôn, cô ấy cũng chưa từng thấy cô khóc đến như vậy.

 

“Lê Hương, đừng khóc, vì thằng đàn ông cặn bã đó rơi nước mắt không đáng, còn có thể bị đám tiện nhân Lê Nghiên Nghiên kia chê cười.” Diệp Linh dịu dàng khuyên.

 

Lê Hương giơ tay lên lau lung tung nước mắt thắm đầy mặt, nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn, hai mặt cô đâm lệ mông lung nhìn Diệp Linh, nghẹn ngào nói: “Tớ biết… biết cả, nhưng trong lòng tớ vẫn… rất đau, Linh Linh, tớ thật… thật sự thích anh ấy, anh ấy là… người đàn ông đầu tiên mà tớ thích, tớ không muốn… cùng anh ấy ly hôn, một chút cũng không muốn…”

 

Diệp Linh lau nước mắt và nước mũi cho Lê Hương: “Tớ biết, tớ đều biết, Lê Hương, vậy cậu cứ khóc đi, tớ giúp cậu, khóc cho tất cả quá khứ sẽ trôi qua này.”

 

Lê Hương ôm lấy Diệp Linh, không ngừng khóc, thì ra… cảm giác thất tình lại khó chịu như vậy.

 

Cô mắt Mạc tiên sinh rồi.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Lúc Lê Hương đến cục dân chính, Mạc Tuân đã đến, hôm nay Mạc Tuân mặc chiếc áo khoác xanh đen, bên trong mang áo lông mỏng màu đen, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cắm dục, cao không thể chạm.

 

Nhưng sắc mặt anh rất xấu, dưới khuôn hàm kiên nghị đã lún phún râu, dưới mắt là quằng thâm đen sì, còn có vẻ tái nhợt đau ốm.

 

Đương nhiên trạng thái của Lê Hương cũng không khá hơn, tối hôm qua cô khóc một đêm, Diệp Linh không ngừng dùng trứng gà đắp mắt cho cô, nhưng nhìn vẫn rất sưng đỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi