NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 471:

 

Mạc Tuân hất cô ta ra, nhanh chóng đứng dậy, môi mỏng mín thành vòng cung trắng bệch lạnh lùng, anh lớn tiếng hỏi: “Có hiểu quy củ không, ai cho cô vào?”

 

Một hầu gái mà dám bò lên giường chủ nhân, U Lan Uyễn cho tới bây giờ chưa từng tuyển người hầu nữ như vậy!

 

Cô hầu gái sắc mặt trắng bệch: “Thiếu gia, em…”

 

Lúc này cửa phòng ngủ bị đầy ra, Mạc lão phu nhân đi đến: “Hàn Đình, đừng làm khó dễ cô ấy, là bà để cô ấy vào.

 

Mạc Tuân sắc mặt rất xấu, ấn đường anh tuấn nhăn thành chữ “xuyên”, chỉ cần nghĩ đến tay hầu gái đã lướt qua quần áo của anh, anh đã muốn chạy vào phòng tắm hung hăng kì cọ.

 

Bản chết đi được!

 

“Bà nội!”

 

Mạc lão phu nhân nhìn liếc mắt hầu gái kia: “Cô lui xuống trước đi.”

 

“Vâng.” Cô hầu gái sợ đến chạy trối chết.

 

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Mạc lão phu nhân nhìn Mạc Tuân sắc mặt âm trầm, bà nhanh chóng oan ức nói: “Hàn Đình, bà nội cũng không còn cách nào, tuy là cháu xuất viện, thế nhưng về thân thể cháu, con cái gì cũng không nói, bà chỉ có thể tìm người thăm dò cháu, vừa rồi cô hầu gái kia là tìm dựa theo dáng vẻ Lê Hương, hẳn là vẫn không tính là cay mắt! Bà nội biết trong lòng cháu còn nhớ đến Lê Hương.”

 

Nói xong, ánh mắt Mạc lão phu nhân dừng lại ở mềm mại trên giường lớn, chiếc váy lụa màu rượu vẫn còn nằm ở đấy.

 

Mạc Tuân cảm thấy có chút khó chịu, tâm tư của anh đều không gạt được lão phu nhân, nhanh chóng kéo chăn phủ lên chiếc váy kia, anh không vui nói: “Bà nội, lần sau không được thế này nữa.”

 

“Được được được…” Mạc lão phu nhân vỗ vỗ ngực mình, hoàn hảo trốn thoát một kiếp, nhưng nháy mắt bà tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Hàn Đình, vậy dù sao cháu cũng phải nói cho nội nghe, cháu bây giờ đến cùng là… được chưa?”

 

Lão phu nhân hỏi quá thẳng khiến Mạc Tuân lảng tránh vấn đề này: “Cái gì được chưa, cháu nghe không hiểu.”

 

“Chao ôi Hàn Đình, cháu ở ngay trước mặt bà nội còn ngây thơ cái gì, được rồi, đừng có giả vờ không hiểu, nhanh nói cho bà nội, cháu tự đâm mình, bây giờ còn có thể… cứng không?” Lão phu nhân mặt không đổi sắc nói ra từ kia.

 

Mạc Tuân bình tĩnh, cả người phiền muộn thêm vài phần, anh không muốn trả lời câu này.

 

“Hàn Đình, cháu bây giờ thực sự không được rồi.” Lão phu nhân quá đau buồn, mặt chảy đầy nước mắt nước mũi lôi kéo Mạc Tuân: “Cháu vẫn còn trẻ mà, vợ thì chạy, con cũng không có, một thân một mình, cuộc sống sau này nên làm gì bây giờ, chắt trai của bà, đây là muốn tuyệt dòng dõi của bà mà.”

 

Mạc Tuân biết lão phu nhân rất buồn, thế nhưng…

 

Cơ thể của anh quả thực không tốt lắm, nhưng cũng có có thể không khôi phục như cũ được nữa, hoặc là, cô hầu gái kia không phải Lê Hương.

 

Trên đời này có hàng vạn người phụ nữ, cho dù giống như cô nữa cũng không phải là cô, vừa rồi đôi mắt ươn ướt kia của cô hầu gái kia cũng rất giống với cô, nhưng lại không có phong thái trong tròng mắt cô.

 

Cặp mắt Lê Hương trong vắt không nhiễm chút bụi trần, bên trong óng ánh sóng nước, dù là kẻ nào cũng không thể bắt chước được.

 

Cô hầu gái kia chẳng qua chỉ là hàng rởm.

 

Mạc Tuân ở trong bệnh viện ở vài ngày, xuất viện đang ở trong công ty xử lý tài liệu, cũng không có quá nhiều tinh lực đặt trên thân thể của mình, thế nhưng lão phu nhân không tha cho anh, bà hết sức quan tâm chuyện này.

 

“Bà nội, bà đừng buồn nữa, ra ngoài trước đi, cháu đi tăm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi