NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 478:

 

Nghiêm Kiên ở cạnh: ”…” Dáng vẻ chủ tịch nổi máu ghen còn rất ngạo mạn đấy nha.

 

Ông chủ sửng sốt, anh ta không biết Mạc Tuân là ai, nhưng anh ta thấy Mạc Tuân theo Lê Hương tiến vào, cách cô gái khoảng cách không xa không gần, một mực đi theo cô.

 

Nơi này là đường ăn vặt, cũng không phải là nhà hàng xa hoa có sao gì, người đàn ông mặc cả thân vải mai, vừa khiêm tốn lại vừa sang trọng, dù cho ai không có gu thưởng thức cũng có thể nhìn ra được, anh giơ tay nhắc chân đều toát lên vẻ đắt tiền, ngồi ở đây lại càng tỏ ra vẻ sang trọng, hoàn toàn cách biệt. Đôi chân thon dài được lớp quần bọc lại đặt dưới bàn không hết, còn phải đưa ra ngoài.

 

Ông chủ đứng không nhúc nhích, Mạc Tuân nâng lên mí mắt anh tuấn nhìn anh ta một cái: “Còn đứng ngây đó làm gì, đưa qua, lựa lời nói với cô ấy cho tốt vào.

 

Tay ông chủ run một cái, anh ta có loại cảm giác mình làm tay chân cho tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.

 

“Chào cô, mì xào trứng của cô đây.” Ông chủ lanh lẹ đưa mì xào đến trước mặt Lê Hương.

 

“Cảm ơn.” Lê Hương nói cám ơn, sau đó cầm đũa lên ăn một miếng, nhưng lại bất ngờ ăn vào một miếng thịt tôm đất.

 

Thịt tôm chắc nịch mang theo vị cay nhàn nhạt nhanh chóng lan tỏa trên gai lưỡi, là mùi vị quen thuộc khiến người hoài niệm kia, lúc nãy Lê Hương ngửi được mùi này, đã bị câu dẫn đến thèm ăn, không ngờ bây giờ cô lại được nếm vào miệng.

 

Trong mi mắt tinh xảo tràn ra ý vui mừng bất ngờ, Lê Hương ngắng đầu nhìn hướng ông chủ: “Ông chủ, không phải tôi gọi mì xào trứng à, sao lại có cả tôm đất, hơn nữa còn được lột vỏ.” Trước đây cô và Diệp Linh tới khu này ăn tôm đất, mặc dù phải tự tay lột vỏ ăn mới ngon, nhưng lột một lúc sẽ thấy mỏi tay, lúc đó cô và Diệp Linh đều thề khẩn về sau phải tìm được một anh bạn trai lột tôm cho mình.

 

Ông chủ cười cười xấu hồ: “Hôm nay… tiệm chúng tôi có hoạt động, gọi mì xào đều tặng thêm tôm đất.” Tốt như vậy sao? Vậy cô cũng may quá đó chứ? Lê Hương vui vẻ ăn.

 

Nghiêm Kiên ở bên nhìn bộ dáng ăn ngon của cô gái, đúng rồi, có thể không ăn ngon ư, tôm siêu cấp sang xào với mỳ, trên mìcòn rải đầy thịt tôm, còn chẳng tìm thấy được mì đâu.

 

Ông chủ kia lúc đi vào phòng bếp còn hiếu kỳ nhìn Mạc Tuân, đại khái là anh ta làm sao cũng nghĩ không thông vị tổng tài bá đạo trong truyền thuyết vậy mà cũng sẽ tự tay lột vỏ tôm.

 

Đúng vậy, Nghiêm Kiên theo Mạc Tuân nhiều năm như thế, cũng là lần đầu tiên chứng kiến chủ tịch nhà mình bóc tôm.

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương ăn mì, trong tròng mắt thâm thúy lộ ra vẻ cưng chiều mềm mại, lúc này điện thoại trong túi anh vang lên, có người gọi.

 

Mạc Tuân lấy điện thoại ra nhìn, tên người gọi hiện lên Mạc Tư Tước.

 

Mạc Tư Tước gọi điện thoại tới! Nghiêm Kiên nhìn mà lòng thon thót, anh ta đương nhiên biết Mạc Tư Tước là bố chủ tịch nhà mình, chỉ là quan hệ cha con đã xa cách hời hợt đến thế này, ngay cả tên người gọi tới cũng chỉ hiện tên họ.

 

Mạc Tuân tới Hải Thành bảy năm rồi, đây là tới cú điện thoại đầu tiên mà Mạc Tư Tước gọi từ Đề Đô.

 

Nét mặt Mạc Tuân không có chuyển sóng gì lớn, anh đưa tay trực tiếp đem ngắt cuộc gọi kia.

 

Không tiếp.

 

Nghiêm Kiên: “…” Được rồi, trên đời này dám treo điện thoại của Mạc Tư Tước điện chỉ có chủ tịch nhà mình.

 

Nghiêm Kiên thật muốn nói một câu, chủ tịch, tiếp một chút cũng không làm trễ nãi việc “hộ hoa sứ giả(“)” của anh đâu, nói không chừng bó anh gọi anh về nhà kế thừa gia sản đấy! (*) Hộ hoa sứ giả: Dựa theo sự tích người bảo vệ hoa, ở đây ý chỉ Mạc Tuân chỉ chú tâm để ý đến Lê Hương.

 

Mạc Tuân ra ngoài một lúc, lúc trở lại trong tay đã có thêm cốc trà sữa.

 

Lê Hương đang trả tiền, lúc đi ra cô đã chuẩn bị xong tiền giấy, lúc ông chủ đang tìm tiền thối Mạc Tuân đi tới, đặt trà sữa đặt lên quây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi