NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 546:

 

Mạc Tuân tới, thân cao chân dài đứng lặng ở hành lang phía trước, anh đút tay trong túi quần, ánh đèn nơi hành lang soi lên gương mặt góc cạnh của anh, người đàn ông một thân áo sơ mi đen quần tây, hoàn mỹ từ đầu đến chân, toát ra khí chất kiêu ngạo mê người.

 

Meo meo…

 

Tiểu Viên Viên kêu hai tiếng.

 

Lê Hương không ngờ sẽ gặp anh ở Đề Bar! Trong bất ngờ không kịp đề phòng gặp nhau, cô ngốc người sững tại chỗ.

 

Mạc Tuân là tới tìm Tiểu Viên Viên, bình thường Tiểu Viên Viên rất dính người, gần như một tắc không rời anh, một khi bên cạnh anh xuất hiện cô gái nào, Tiểu Viên Viên liền kêu gào lên rất dữ dội, như tuyên thệ chủ quyền của mình, tuy anh cũng không biết một con mèo lại tuyên thệ chủ quyền gì.

 

Hôm nay đột nhiên không thấy Tiểu Viên Viên, lúc anh tìm ra nó thì thấy được một màn phía trước, Tiểu Viên Viên của anh bị cô gái mềm mại ôm vào trong ngực, cô cúi cái đầu nhỏ không biết đang vui vẻ nói gì với Tiểu Viên Viên, sườn mặt đong đầy ý nuông chiều.

 

Tiểu Viên Viên trước giờ đều bảo trì một loại địch ý không thể hiểu với tất cả các cô gái, vậy mà nó lại ngoan ngoãn mềm mại ghé vào lòng cô bé, khi bàn tay nhỏ bé của cô xuyên qua lớp lông trắng mềm mại của nó vuốt ve, Tiểu Viên Viên thoải mái đến híp mắt lại.

 

Meo meo…

 

Tiểu Viên Viên hướng về phía Mạc Tuân lại kêu hai tiếng, nam chủ nhân, mau nhìn nè, Mạc phu nhân tới rồi, về sau anh không thể ra ngoài phóng đãng nữa đâu!

 

Mạc Tuân nhắc đôi chân dài từng bước một đi tới, dừng ở trước mặt Lê Hương, lúc chiều tan học anh ở trong xe gặp qua cô, nhưng là bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, làn da cô mềm đến nỗi không chịu nổi một cú đấm mát, đôi mắt sáng trong vốn đã xinh đẹp, giây phút này lại đong đầy ánh sang, lúc nhìn anh ánh sáng ấy lóe lên, lắp lánh lưu chuyền.

 

Đáng tiếc trên mặt cô mang mạng che mặt, thấy không rõ ngũ quan.

 

“Đây là mèo của tôi.” Mạc Tuân trầm thấp mở miệng nói.

 

“À…” Lê Hương hàng mi dài run lên, cố nén rung động trong lòng, đưa Tiểu Viên Viên cho anh: “Vừa rồi nó theo tôi, tôi liền ôm một chút, bây giờ trả lại cho anh đấy.”

 

Mạc Tuân nhìn cô, đưa tay đón mèo.

 

Meo meo…

 

Tiểu Viên Viên không muốn đi với Mạc Tuân, hai móng vuốt nhỏ vơ loạn lên, chộp được mái tóc dài của Lê Hương, dùng sức kéo cô lại.

 

AI Lê Hương khẽ hô một tiếng, dáng người nhỏ xinh ngã về phía trước, một giây ké tiếp liền va phải lồng ngực ấm áp rắn chắc kia của Mạc Tuân.

 

Thân thể hai người trong nháy mắt chạm vào nhau, hơi thở mát lạnh dễ ngửi trên người anh chóng xâm nhập giác quan cô.

 

Lê Hương ngắng đôi mắt trong vắt, bối rối nhìn anh.

 

Mạc Tuân cũng không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, hiện tại thân thể mềm mại không xương của cô gái va vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ xinh ngắng lên, đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn anh, hệt như chú nai con chạy loạn vậy.

 

Mạc Tuân cảm thấy tim mình như bị móng vuốt của mèo nhỏ cho nhẹ nhàng cào một cái, vừa đau xót lại vừa mềm nhũn.

 

Cô gái này rất giống với Tiểu Viên Viên trong ngực.

 

“Không sao chứ?” Mạc Tuân thấp giọng hỏi.

 

Lê Hương lắc đầu: “Tôi không sao, xin lỗi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi