NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 6:

 

Lê Hương điều chỉnh hô hấp, đi ra sau lưng anh, ngón tay dài nhỏ trắng nõn xoa bóp huyệt thái dương cho anh.

 

Mạc Tuân nhắm mắt, che đi đôi mắt đỏ tươi: “Cô điều trị bằng cách xoa bóp cho tôi à?”

 

“Trong lòng sung sướng đi, anh là người đàn ông đầu tiên được tôi xoa bóp cho đấy.”

 

“Làm như cô không phải là người phụ nữ đầu tiên xoa bóp cho tôi ấy.”

 

& Chán chả buôn nói.

 

“Cho tôi ở lại, chúng ta chung sống hòa bình, anh không hỏi việc riêng của tôi, tôi giúp anh đóng kịch trước mặt bà nội, còn có thể giúp anh chữa mắt ngủ, được không?”

 

Mạc Tuân không nói gì.

 

Lúc Lê Hương châm một cây ngân châm vào huyệt sau gáy Mạc Tuân, Mạc Tuân nhắm mắt lại, ngả đầu ra sô pha.

 

Lê Hương đưa tay, nhẹ nhàng đỡ lấy gương mặt tuân tú nghiêng ngả của anh.

 

Anh ngủ rồi.

 

Quản gia đứng một bên đã toát mồ hôi lạnh, người khác không biết thân phận của thiếu gia nhà ông chứ sao ông lại không biết chứ, thiếu gia chính là thiếu gia nhà họ Mạc, con cưng của trời, từ mười mấy tuổi đã xoay chuyển giới thương trường, tạo ra thần thoại Mạc thị.

 

Chưa từng có ai dám… đàm phán với thiêu gia như vậy, huông hô còn là một cô gái.

 

Mấy năm nay, những cô gái có thể may mắn nhìn thấy thiếu gia đều hai mắt trái tim hồng phấn, hâm mộ, yêu say đắm, hận không thể nhào vào lòng thiếu gia.

 

Thiếu phu nhân trước mặt thật đặc biệt, cho dù đứng trước thiếu gia đang phát bệnh vẫn có thể bình tĩnh, thản nhiên, sáng suốt như vậy.

 

Nhưng điều càng ngạc nhiên hơn là thiếu gia lại ngủ rồi!

 

Thiếu gia đã không ngủ được từ lâu rồi!

 

Những bác sĩ điều trị cho thiếu gia đều đứng đầu thế giới nhưng cũng không có tác dụng gì, mà thiêu gia lại ngủ trong lòng bàn tay thiếu phu nhân!

 

“Thiếu phu nhân…” Quản gia nói.

 

Lê Hương đưa tay lên miệng, ra hiệu im lặng: “Ra ngoài đi, tôi ở đây được rồi.”

 

Không hiểu sao, quản gia lại cảm thấy trên người thiếu phu nhân này có sức mạnh khiến người ta an lòng, ông ta yên lặng ra ngoài.

 

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

 

Lê Hương để anh nghỉ ngơi trên tay mình một lát, chờ anh ngủ sâu mới nhẹ nhàng đặt lên sô pha, đắp chăn cho anh.

 

Sau khi làm xong tât cả, Lê Hương mới leo lên giường, nhanh chóng ngủ say.

 

Lúc này, Mạc Tuân đang nằm trên sô pha từ tử mở mắt ra, anh dậy rồi.

 

Mạc Tuân đi tới bên giường, ngón tay thon dài gỡ khăn che mặt của Lê Hương ra.

 

Mạc Tuân nhanh chóng dừng tay, không tháo khăn che của cô nữa.

 

Anh rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ trên giường, nếu cô mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp, đen láy như mèo con ngửa đầu nhìn anh, giống như móng mèo con khẽ cào một cái.

 

Ngây thơ mà quyến rũ.

 

Mạc Tuân nhìn vết đỏ trên cổ cô, da mỏng thịt mềm, lúc nãy anh chỉ bóp nhẹ một cái mà giờ đã bị đỏ lên rồi.

 

Mạc Tuân quay người, năm xuống sô pha.

 

Bệnh mất ngủ của anh ngày càng xấu, ngân châm của cô chắc chắn không thể chữa được, nhưng y thuật của cô rất tốt, lúc nãy anh thật sự ngủ được trên tay cô.

 

Khoảng mười phút.

 

Đã lâu rồi anh không ngủ nỗi mười phút.

 

Mạc Tuân nhìn bóng người nhỏ nhắn trên giường, anh đang nghĩ, sao tay cô có thể nhỏ và mềm như vậy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi