NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP



Chương 738:





Anh khàn khàn hỏi.‌ Lê Hương cực kỳ ghét anh, siết quả đắm hướng lên người anh.‌ Mạc Tuân biết mình đã chọc giận cô, về sau cô sẽ chỉ càng ghét mình hơn, thế nhưng anh không hồi hận, nếu không anh làm sao biết được cô ngọt như vậy.‌ Mạc Tuân siết chặt cánh tay rắn chắc, càng lúc càng chặt đặt cô trong ngực mình, hận không thể khảm cô vào xương cốt: *Trước đây… cô có từng hôn với thằng nào khác không?”






Câu hỏi này khiến Lê Hương khẽ khựng lại, có đó, người này chính là anh?





Lúc Mạc Tuân hỏi ra câu hỏi này liền hối hận, anh lại đang nỗi khùng vì cái gì, tại sao lại hỏi loại câu hỏi tự rước lấy nhục này, cô đã từng hôn với rất nhiều thằng khác, anh thậm chí còn ở bên ngoài nghe được tiếng rên trên giường của cô gọi Từ Thiếu Nam?







Chỉ cần nghĩ tới cái này, lồng ngực to lớn của Mạc Tuân bắt đầu phập phồng, anh biết mình không qua được cửa ải này, anh rất để bụng.‌ Anh để bụng cô từng có người đàn ông khác, anh để bụng anh không phải là duy nhất của cô?





Anh, Mạc Tuân muốn dạng đàn bà thế nào mà chả có, cớ gì pahir ở lãng phí thời gian với một đứa con gái như vậy. Anh tuy là người của tập đoàn Mạc thị, thế nhưng mọi chuyện xảy ra ở đây anh đều biết, cô lại quậy, Phạm Điềm kia vừa ra sân cô đã trực tiếp một chọi ba, vậy cũng đừng trách ông cháu ba đời Dạ gia điên cuồng phản công, muốn nuốt sống cô.‌ Anh không yên lòng nên chạy tới nhìn cô.‌ Trước đây anh chưa bao giờ cảm tưởng anh sẽ có ý với cô gái hư thân thể dơ bản như vậy, anh mắc bệnh sạch sẽ, nhưng anh lại gặp ma, không thể nào buông được cô.‌ Lúc này Lê Hương muốn nói chuyện, muốn trả lời câu hỏi của anh, Mạc Tuân nhanh chóng cắt đứt cô: “Câm miệng?





Tôi không muốn nghe cô nói!”





Lê Hương cảm thấy bệnh của người đàn ông này không nhẹ, lúc này ngoài cửa hai tên bảo vệ cũng không phát hiện bất thường gì, bọn họ rời đi.‌Nguy cơ đã được giải trừ.‌ Lê Hương thở dài một hơi, bây giờ cũng không còn gì để kiêng dè, cô dùng sức giãy giụa: “Mạc Tuân, anh buông tôi ral Mạc Tuân bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đầy ra, anh lùi về phía sau mấy bước.‌ Lê Hương kéo cửa phòng làm việc, nhanh chân chuồn êm.‌Cô chạy rồi?





Nhìn bóng người nhỏ nhắn ấy biến mắt trong tầm mắt mình, bàn tay to xuôi ở bên người của Mạc Tuân từ từ siết thành quyền, anh phải có được cô?





Lê Hương về tới Lê gia, bởi vì suốt đường đều nghĩ chuyện của Mạc Tuân, đầu óc cô rồi bời.‌ Về phòng mình, mí mắt Lê Hương đột nhiên nặng nè giật giật, bởi vì trên bàn trà trong phòng cô lần nữa lại đặt túi hồ sơ niêm phong.‌ Cô chờ được rồi?





Cô chờ được tin tức của Tô HiI Lê Hương nhanh chóng mở ra hồ sơ niêm phong, bên trong chỉ có một tờ giấy, phía trên là máy móc đánh một hàng chữ nhỏ “buổi họp báo ngày mai truyền thông đúng hạn tiến hành.”





Lê Hương nằm trên giường, cô đang suy nghĩ tờ giấy là có ý gì, hiện tại xem ra buổi họp báo truyền thông ngày mai hết sức bát lợi với cô, lẽ nào… buổi họp báo truyền thông ngày mai có biến số gì xấu? Biến số này là gì?





Lê Hương tới?





Mọi người quét mắt lên người Lê Hương, “Lê Hương, sao cô còn có mặt mũi tới được, con sát nhân này!”





“Lê Hương, cô có phải còn muốn lấp liếm nữa phải không? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, cô có dối gạt thêm cũng vô ích!”





“Lê… Lê… Lê Hương đây là thế nào, sao như là ngã bệnh Vậy, các người mau nhìn trên trán cô ta còn bị thương, như là bị va đập tạo ra.”





Lúc đầu mọi người lòng đầy căm phẫn muốn chỉ trích Lê Hương, cô dám xuất hiện ở chỗ này, bọn họ đã chuẩn bị xong nước bọt phun chết cô, nhưng hôm nay Lê Hương thoạt nhìn là lạ, sắc mặt tái nhợt còn bị thương, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ác nữ.





Dạ Huỳnh thấy được Lê Hương cũng cứng đờ, bình thường Lê Hương đều là dáng vẻ ung dung tiên khí, trong tròng mắt dường như ẩn chứa sức mạnh kiên định vô cùng vô tận, nhưng bây giờ cô tái nhợt suy yếu, dung mạo vốn là tuyệt sắc khuynh thành, một co gái nhỏ chỉ mới 20 tuổi, hiện tại lại càng thêm mắy phần yếu ớt đáng yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi