NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 757

Lê Hương liền xoay người nhìn về phía Mạc Tử Tiễn, cô đưa bàn tay nhỏ của mình tới: “Tử Tiễn, chúng ta khiêu vũ thôi!”



“Ừ.” Mạc Tử Tiễn giữ chặt cổ tay mềm mại không xương tay của Lê Hương trong lòng bàn tay, dẫn cô vào sân nhảy.



Tiếng nhạc du dương vang lên, Mạc Tử Tiễn nắm chặt vòng eo nhỏ yêu kiều của cô, hai người bắt đầu nhảy.



Lê Hương nhảy rất đẹp, cô từ nhỏ đã học múa, thân thể mềm dẻo, toát lên vẻ tiên khí mềm mại, những điệu nhảy xã giao này với cô mà nói dễ như trở bàn tay.



Lúc này cô theo tiết tấu Mạc Tử Tiễn bắt đầu lắc eo, nhẹ nhàng nhảy, theo động tác của cô, chiếc váy tinh không ấy hệt như dải sao lấp lánh giữa đại dương bao la, làn váy khẽ lay động di chuyển, đẹp đến điên đảo.



Mạc Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tài tử trong trẻo lạnh lùng cùng tài nữ rực rỡ chói mắt đã định là cặp đôi hoàn mỹ nhất đêm nay.



Mạc Tuân nhìn bọn họ, trong con ngươi thâm thúy nhanh chóng dâng lên tầng khói mù, Mạc Tử Tiễn ôm cô khiêu vũ, anh còn chưa từng ôm cô khiêu vũ?



Lúc này Lệ Yên Nhiên đi tới, cô ta uất ức u oán mở miệng nói: “Anh Tuân…”



Mạc Tuân không nhìn Lệ Yên Nhiên, anh cầm một ly rượu đỏ lên, trong lồng ngực to lớn dâng lên tầng lệ khí, ngón tay anh siết chặt, bóp chặt lấy ly rượu đỏ trong tay.



Xoảng một tiếng, mảnh thủy tinh tan vỡ khắp nơi.



Bàn tay to của Mạc Tuân bị mảnh thủy tinh rạch ra một đường vết thương thật dài, máu đỏ tràn ra.



“A, anh Tuân anh bị thương rồi!” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng cả kinh kêu lên, cô ta thò tay đến kiểm tra vết thương của Mạc Tuân.



Song Mạc Tuân không để cô ta đụng tới, anh trực tiếp xoay người rời đỉ.



Anh sợ chính mình không đi thì sẽ không nhịn được nữa, anh sẽ muốn vọt vào trong sàn nhảy cướp Lê Hương ta?



Bàn tay Lệ Yên Nhiên cứng đò giữa không trung, người cũng đóng băng tại chỗ, cô ta điên tiết lên.



Quần chúng ăn dưa tối nay nhìn Mạc Tuân bị thương rời đi, nhao nhao trốn qua một bên, chỉ sợ chọc tới ngài diêm vương đó lại khiến mình thành cá bao trút giận.



Trên sân khấu.



Mạc Tử Tiễn và Lê Hương đang khiêu vũ, Mạc Tử Tiễn mở miệng nói: “Lê Hương, anh trai anh tuy là mắt trí nhớ, nhưng anh ấy hình như vẫn rất thích em.”



“Làm sao có thể?” Lê Hương nhanh chóng phủ nhận: “Anh ấy không phải thích em, mà là chán ghét em, anh ấy cho rằng em là người phụ nữ có tâm cơ, còn… sỉ nhục em đủ điều!”



Lê Hương không nói chuyện Mạc Tuân muốn bao nuôi cô muốn cô làm tình nhân ra.



Mạc Tử Tiễn nghe những lời này sâu xa nhếch môi: “Phải không?”



Thật là như vậy phải không, Mạc Tuân chán ghét cô? Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, theo anh thấy, Mạc Tuân căn bản không phải chán ghét cô, mà là thích cô, đã thích đến không còn khống chế được muốn nỗi điên rồi.



“Đương nhiên là đúng rồi.” Lê Hương dùng sức gật đầu: “Bất kể thế nào, anh ấy đã cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn, Mạc tiên sinh của em đã chết, em hiện tại không muốn có bắt kỳ liên quan gì với anh ấy nữa, em muốn phân rõ giới hạn với anh ấy!”



Mạc Tử Tiễn cười cười, không nói chuyện, anh nhớ tới dáng vẻ Lê Hương chạy tới đá Mạc Tuân ban nãy, cho dù ai thấy được cũng sẽ phải nói, Lê Hương là bị Mạc Tuân cưng chiều mà ra.



Mạc Tuân cũng để cô tùy ý đá như vậy, cuối cùng cũng bởi vì thấy cô tự đá đau chân mình mà buông tay.



Giữa cô và Mạc Tuân, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.



Đều một mực yêu sâu đậm.
Chương 758

Màn khiêu vũ kết thúc, Lê Hương mượn cớ đi toilet, rời khỏi sảnh party, cô đi tìm phòng Dạ Huỳnh.



Kỳ thực Lê Hương cũng không thể xác định chìa khoá rốt cục là ở Lệ gia, hay là đang ở Dạ gia, hiện tại cô chỉ có thể thử vận may, Dạ Huỳnh và Lệ Quân Mặc còn chưa ly hôn, nên phòng của Dạ Huỳnh nhất định là phòng ngủ chính rồi.



Phòng ngủ chính là dễ tìm nhất.



Lê Hương tránh được mọi người, đầy ra cửa phòng phòng ngủ chính, đi vào.



Lệ gia nguy nga lộng lẫy như một tòa cung điện, căn phòng ngủ chính này cũng là trong khiêm tốn lộ ra xa hoa, Lê Hương nhìn một vòng, sau đó kéo ra ngăn tủ đầu giường.



Rất nhanh, cô trong ngăn kéo phía dưới cùng thấy được một hộp gắm nho nhỏ, cô nhanh chóng mở ra hộp gắm, trong hộp gắm đặt một chiếc chìa khóa.



Lê Hương hai mắt sáng ngời, cô có linh cảm, chìa khóa này chính là chìa khoá đi thông cấm địa, cô đã tìm được?



Lê Hương cầm chìa khoá đi, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính, cô nhanh chóng trở về sảnh party.



Nhưng trên hành lanh có hai người đi đến, là Dạ Huỳnh cùng Lệ Yên Nhiên.



Hàng mi cánh bướm của Lê Hương khẽ run lên, cô âm thầm siết chặc chiếc chìa khóa đó, nhưng trên khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nanh không biểu lộ gì, cô chỉ là ưỡn thẳng tắm lưng mềm mại, ung dung nhìn về phía Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên.



Lệ Yên Nhiên siết chặt tay, vênh váo hống hách chát vấn: “Lê Hương, quan hệ giữa mày và anh Tuân rốt cuộc là như thế nào?”



Lê Hương cong môi: “Nếu như tôi nói giữa tôi và Mạc tổng chẳng có chút quan hệ gì, ngay cả bạn bè còn chưa tới, cô tin không?”



“Lê Hương, loại chuyện hoang đường này mày dùng để lừa đứa ngu à?” Lệ Yên Nhiên có chết mới tin.



“Xem, dù tôi có nói gì, cô đều không tin, vậy không bằng cô trực tiếp đi hỏi Mạc tổng đi, hà tất gì phải tlãng phí thời gian trên người tôi?” Nói xong Lê Hương nhấc chân rời đi.



Lệ Yên Nhiên nhịn một bụng hỏa, hiện tại thái độ phong đạm vân khinh kia của Lê Hương càng như đổ dầu thêm lửa, cô ta nghiên răng: “Lê Hương, anh Tuân là vị hôn phu của tao, mày câu dẫn vị hôn phu của người khác thực sự là thứ không có liêm sỉ!”

Lê Hương dừng chân lại, đôi mắt sáng trong lại nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Lệ đại tiểu thư, nếu như vị hôn phu của cô thực sự xảy ra chuyện gì với tôi, lẽ nào năng lực của cô cũng chỉ có thể gào miệng với tôi thôi sao, sao cô không đi tìm Mạc Tuân? Ngả bài với anh ta tìm về tôn nghiêm của mình, nếu không dám hoặc là không bỏ được vậy thì nghĩ cách nên làm thế nào bắt lại tim anh ta ấy.”



“Còn nữa, bây giờ tôi nói thật cho cô, vị hôn phu của cô Mạc Tuân đang có hành vi quấy rối tôi, quản tốt chính mình và cả người đàn ông của cô đi!”



Lê Hương đi thật.



Nhìn bóng lưng tiên khí tiêu sái của Lê Hương, Lệ Yên Nhiên phát cáu giậm chân, cô ta kéo ống tay áo Dạ Huỳnh: “Mẹ, mẹ xem con nhỏ Lê Hương này thực sự quá kiêu ngạo! Cô ta chẳng những thu được tình thương của bà nội, còn mê hoặc cả Mạc Tuân, con ả đó muốn cướp đi tất cả của con, lẽ nào chúng ta thật sự phải trói tay đợi ngã sao?”



Sắc mặt Dạ Huỳnh âm trầm, hiện tại bà ta rất có cảm giác nguy cơ, không thể cứ ngồi im đợi chết thế được, tiếp tục như vậy nữa bọn họ sẽ mắt đi tất cả.



“Yên Nhiên, đừng gấp, mẹ có cách.” Dạ Huỳnh nói.



Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, nhanh chóng vui vẻ nói: “Thật vậy à mẹ, mẹ có cách gì thế ạ?”



Dạ Huỳnh nhanh chóng gọi tới một người hầu nữ, bà ta thì ` thầm gì đó với người hầu nữ, người hầu nữ cung kính gật đầu, sau đó rời đi.



Lê Hương lấy được chìa khoá, cô muốn nhanh chóng rời khỏi Lệ gia, tránh cho phức tạp.



Cô nhìn quanh quất, cũng không thấy được Mạc Tử Tiễn, Mạc Tử Tiễn không biết đi đâu rồi, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Mạc Tử Tiễn.
Chương 759
Lúc này vừa vặn đi tới cạnh hồ bơi, ngay lúc Lê Hương đang cúi đầu tìm số điện thoại của Mạc Tử Tiễn, đột nhiên có một người hầu nữ chạy tới, trực tiếp va vào ngườicô.

Lê Hương không đứng vững, cộng thêm bên cạnh hồ có nước tràn ra, vốn đã rất trọt, điện thoại lập tức rớt khỏi tay, cô ngã vào trong hồ bơi.

Lê Hương lọt vào trong hồ nước lạnh như băng, cô biết bơi, cô rất nhanh đã cử động hai tay hai chân bơi lên.

Thế nhưng rất nhanh cô liền phát hiện không thấy chiếc chìa khóa đó đâu.

Gay rồi, chìa khoá không thấy đâu?

Lê Hương chỉ có thể quay người trở về tìm chìa khoá, tìm được rồi, chìa khóa đó rơi dưới đáy hồ bơi.

Cô lội qua đi, nhặt chiếc chìa khóa đó vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng bơi lên.

Nhưng, chân của cô bị kẹp lại rồi.

Lê Hương dùng sức muốn lấy chân mình về, thế nhưng cô dùng sức thế nào cũng không được.

Chầm chậm cô cảm thấy khí lực toàn thân cạn kiệt, dưới nước dường như có một sức mạnh đáng sợ không ngừng tha cô xuống.

Ý thức Lê Hương càng ngày càng mơ hồ, thân thể không ngừng trầm xuống.

Lẽ nào cô cũng bị chết chìm sao? Lê Hương nghĩ tới hàng vạn kiểu chết của mình, chỉ là không ngờ đến chính mình sẽ chết đuối, kiểu chết này quá uất ức quá vô dụng?

Cứu mạng?

Trong lòng Lê Hương kích phát ra một ham muốn, cô muốn sống, cô còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, hiện tại chìa khoá đang trong lòng bàn tay cô rồi, cô có thể vào cắm địa đi tìm chiếc bảo rương thứ hai mẹ lưu lại rồi?

Cô không muốn chết?

Cô muốn sống?

Ai đó mau tới cứu côi?

Mạc Tuân rời khỏi đại sảnh party chuẩn bị rời đi, anh lên chiếc Rolls-Royce Phantom, lúc này đột nhiên cảm thấy nơi lồng ngực thở không ni, khó chịu.

Quá nặng nè, khiến anh cảm thấy mỗi một lần hít thở cũng rất khó chịu.

Anh làm sao vậy? Mạc Tuân giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương tháo một cúc áo áo sơ mi, nhưng cũng chả khá hơn chút nào, choáng đầy trong trí óc đều là gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lê Hương, quanh quần cuộn quanh, không cách nào xóa nhòa.

Mạc Tuân nắm lấy tay nắm cửa, nhanh chóng đẩy cửa lái xe, trở lại sảnh tiệc.

Mạc Tuân về tới sảnh party, anh tìm kiếm trong đám người bóng người nhỏ nhắn của Lê Hương, nhưng tìm một vòng, anh cũng không tìm được Lê Hương.

Lê Hương đi đâu rồi? Mạc Tuân mơ hồ có một loại dự cảm rất xấu, anh bắt một cậu bồi bàn lại: “Lê Hương đâu, các người có thấy Lê Hương không?”

“Không có ạ.” Bồi bàn lắc đầu.

Mạc Tuân thả bồi bàn ra, anh nhìn đại sảnh một vòng, có người đang khiêu vũ, kẻ đang chuyện trò vui vẻ, ai cũng bận việc của mình, căn bản cũng không ai chú ý tới Lê Hương mắt tích.

Mạc Tuân chen chân vào, một cước đạp ngã bàn: “Con mẹ nó tất cả im miệng cho tôi, Lê Hương đâu, các người mù hay sao mà không phát hiện Lê Hương đã mắt tích?”

Bàn ngã, đồ ăn ngon và rượu ngon phía trên toàn bộ đều rơi xuống đắt, vang lên tiếng động.
Chương 760

Rầm, một tiếng, một giây trước đại sảnh còn huyên náo mà hiện tại đã nháy mắt yên tĩnh lại, phăng phắc không tiếng động.



Mọi người trố mắt nhìn nhau rồi nhìn Mạc Tuân, Mạc Tuân phát điên ghê quá, hiện tại khuôn mặt tỉnh xảo ấy đã nhuốm hơi sương lạnh, như thể trời mù sắp đổ giông.



Lê Hương không thấy đâu ư? Không phải vừa rồi cô ấy còn ở nơi này sao? “Các người còn đứng ngây đó làm gì, nhanh lên một chút đi tìm Lê Hương cho tôi, nếu như Lê Hương xảy ra chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ trốn!” Khóe mắt Mạc Tuân đỏ thắm quát to.



Ai nấy đều sợ đến bả vai run lên, Lê Hương đã xảy ra chuyện liên quan gì đến bọn họ, vị này Mạc tổng đại nhân là muốn giận cả chém thớt đây mà, cái này… cũng quá không nói lý rồi đó?



Nhưng bộ dáng Mạc Tuân bây giờ thực sự quá dọa người, trong ấn tượng của bọn họ vị Mạc tổng đại nhân này vẫn là vui giận không lộ, thành thục chững chạc, chưa từng ai thấy anh phát giận, anh hiện tại siết chặt tay, đôi mắt đen thẫm, thâm trầm đến đáng sợ.



Không thể chọc.



Không dám chọc.



Không dễ chọc.



Mọi người nhanh chóng đi tìm Lê Hương.



Lúc này có người tìm đến hồ bơi, nhanh chóng hét lớn: “Mạc tổng, Lê tiểu thư ở đây! Không xong rồi, Lê tiểu thư rơi xuống nước rồi!”



Hồ bơi tương đối vắng vẻ, mọi người lại đang vui vẻ ở sảnh, nên lúc Lê Hương rơi xuống nước mọi người cũng không chú ý.



Nếu như không phải Mạc Tuân đến rồi rồi làm ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người chắc chắn sẽ không phát hiện ra Lê Hương.



Mạc Tuân nhanh chóng nhắc đôi chân dài đi tới, mỗi một bước đều lộ ra vẻ sắc bén mạnh mẽ, anh đi tới bên hồ bơi, hồ nước trong veo thấy rõ dáy, anh liếc mắt liền thấy được Lê Hương phía dưới.



Thân thể mềm mại của Lê Hương đã chìm dưới đáy nước, chiếc váy tinh không trên người cùng mái tóc dài xõa tung dưới làn nước, môi hồng răng trắng, mi mục như họa, cô từ từ nhắm hai mắt, tuyệt mỹ đến yêu dã, cô dường như chính là yêu cơ trong nước.



Đồng tử Mạc Tuân co rút, không còn kịp suy tư nữa, anh lập tức nhảy vào trong hồ bơi.



Mạc Tuân mạnh mẽ nhanh chóng bơi qua, lúc này mới nhìn ra chân Lê Hương bị kẹp lại rồi, anh lội qua, rút chân cô ra.



Cánh tay dài đưa tới, anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó mang theo cô bơi lên.



Mạc tổng lên rồi?



Mạc tổng cứu Lê tiểu thư lên rồi?



Mạc Tuân toàn thân ẩm ướt, anh ôm Lê Hương đặt xuống đất, nhanh chóng có người qua đây kiểm tra hơi thở dưới mũi Lê Hương.



Lê Hương đã không còn thở nữa?



Người kia sợ đến mức ngã vật xuống đất, không ai ngờ buổi tiệc đang yên lành lại xảy ra án mạng, Lê… Lê Hương chết rồi?



Gì chứ? Mọi người đều vây quanh, bọn họ nhìn Lê Hương nằm trên mặt đất, cô gái nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cũng không hề còn chút sức sống.



Cô… cô thật sự đã chết rồi? Bữa tiệc hôm nay có thể nói Lê Hương là nhân vật chính, cô đầu tiên là đạt được tình thương của lão thái quân, sau đó lại bị hai anh em Mạc gia tranh giành, vừa rồi trong sàn nhảy cô xoay thân nhảy múa, càng mê đảo bao nhiêu ánh mắt, sinh mệnh tươi trẻ mà sáng chói như thế vậy mà bây giờ lại im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất.



Mọi người thôn thức không ngớt.



Mạc Tuân không có biểu tình gì, mái tóc ngắn ướt nhẹp tí tách nhỏ nước, giọt nước lạnh như băng kkia theo gò má anh tuấn chảy xuống không ngừng nhỏ xuống, anh mím vành môi trắng bệch bắt đầu hồi sức tim phổi cấp cứu cho Lê Hương.
Chương 761

Hai bàn tay to chồng trên ngực Lê Hương, anh ấn hết lần này đến lần khác, mí mắt tuấn mỹ rũ xuống, vô cùng chuyên chú, dường như thế giới ồn ào đều đã lui lại đằng sau, anh cứ mãi ấn xuống một cách máy móc như vậy hồi sức tim phổi cho Lê Hương.



Nếu như Lê Hương không tỉnh lại, anh vẫn sẽ làm như thé, làm đến vĩnh viễn.



Rất nhanh đã trôi qua máy phút, Lê Hương vẫn không chút phản ứng nào.



Có người tiến lên, không nhịn được khuyên nhủ: “Lục… Mạc tổng, ta xem Lê tiểu thư đã chết, anh đừng làm tiếp nữa, cũng vô ích thôi, Lê tiểu thư sẽ không tỉnh đâu.”



Mạc Tuân đẩy người kia ra, trong hốc mắt hẹp dài hiện đầy tia máu đỏ đáng sợ, ngay cả con ngươi thâm thúy kia cũng đỏ như máu, ánh mắt của anh hung ác nhìn chằm chằm người kia: “Cút! Cô ấy không chết! Cô ấy sẽ không chết!”



Tất cả mọi người bị Mạc Tuân dọa sợ, bây giờ Mạc Tuân, đã trừng mắt đến sắp nút.



Mạc Tuân không hề từ bỏ, anh đưa tay bóp miệng Lê Hương ra, sau đó áp bờ môi lạnh của mình lên, hô hấp nhân tạo cho cô.



“Lê Hương, mau mở mắt ra, trước đây cô không chịu há miệng để tôi hôn, còn cắn tôi, bây giờ thế nào, tôi lại có thể mặc sức ức hiếp cô!”



Mạc Tuân bóp cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, đặt một nụ hôn sâu, miệng cô hệt như phết lên mật đường, thơm thơm ngọt ngọt, khiến người vừa hôn liền nghiện.



Mạc Tuân hung hăng hôn cô một ngụm, lại tiếp tục hô hấp \ nhân tạo cho cô, dáng vẻ bây giờ của anh âm u lại cố chấp, lắm bẩm một mình với Lê Hương, thể như bị ma nhập.



“Lê Hương, cô đừng giả bộ nữa, lần này cô lại muốn giỏ trò hề gì với tôi, cô thích gây sự, cả người bộc lộ tài năng, rực rỡ lại chói mắt, cô như thế khiến bao người đỏ mắt đồ kị, lại không biết thu liễm chút nào!”



“Cô ở trước mặt tôi luôn hung dữ như thế, vậy mà ở trước mặt kẻ khác lại như kẻ yếu, lần trước bị mấy gã đó trói đi, lần này lại là chết đuối, nếu như cô không mạnh mẽ thì cứ nói, cô có thể trốn sau lưng tôi, tôi có thể che gió chắn mưa cho cô!”



“Lê Hương, mau mau tỉnh lại, cô đừng chỉ muốn thoát khỏi ta, tôi nói rồi tôi nhất định phải có được cô, nếu cô thật sự chết rồi, vậy tôi liền xây một hầm băng, đặt cô trong quan tài thủy tỉnh, như vậy cô sẽ vĩnh viễn là của tôi!”



Mọi người nghe rợn cả tóc gáy, bọn họ cũng đã hiểu ra, Mạc Tuân thích Lê Hương rồi, anh yêu thảm Lê Hương?



Lê Hương mơ thấy một giấc mộng rất dài, một mình cô ở trong bão tuyết lạc đường, toàn thân lạnh run.



Rất nhanh tay chân của cô liền lạnh cóng, từ từ mắt đi ý thức, rất buồn ngủ.



Mí mắt rất nặng, cô rất muốn đi ngủ.



Nhưng lúc này bên tai không ngừng vang lên tiếng nói chuyện, cô không biết người kia nói những gì, chỉ cảm thấy thật quá huyên náo ầm ï.



Khiến cô không cách nào ngủ được.



Mạc Tuân không ngừng làm hồi phục tim phổi, ngay lúc có người lắc đầu, Lê Hương bỗng phun ra một ngụm nước, tỉnh lại.



Mọi người nhanh chóng trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt bất ngờ, “Trời ạ, Lê Hương sống lại kìa!”



“Lê Hương lại được Mạc tổng cứu sống!”



“Như vậy cũng được?”



Động tác Mạc Tuân đột nhiên dừng lại, anh nhìn về phía Lê Hương, Lê Hương phun hết nước ra, sau đó run rầy hàng mi, sắp mở mắt ra.



Cô tỉnh rồi?



Cô sống lại rồi?



Trên khuôn mặt tuần tú âm u lạnh lẽo của Mạc Tuân nhanh chóng lộ ra tình cảm ấm áp, anh cong đôi môi mỏng, anh biết, anh biết cô sẽ không chết như vậy?
Chương 763



Trên người cô rất lạnh, vừa rồi ở trong hồ nước lạnh như băng thời gian dài như vậy, hiện tại đã phun ra toàn bộ nước ra, toàn bộ thân thể mềm mại đang run lên.



Môi của cô rất trắng, lập bập va vào nhau.



Mạc Tuân muốn cởi tây trang trên người cho cô mặc, nhưng quần áo của anh đều ướt, Mạc Tuân nhanh chóng đứng lên, đi lấy áo khoác ngoài sạch sẽ.



Chúng người nghỉ hoặc, Mạc tổng đi đâu thế nào? Lúc này trên lầu hai đi xuống mấy người, là Lệ lão phu nhân, Mạc Tử Tiễn, phía sau còn có Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đi theo, bọn họ đều xuống lầu.



Có người kêu lên lão thái quân, Mạc Nhị thiếu, không xong rồi, Lê tiểu thư ban nãy vừa rơi xuống hồ nước?



Cái gì? Ánh mắt Mạc Tử Tiễn liền đổi, anh hai ba bước đã chạy tới, lập tức thấy Lê Hương nằm dưới đất.



“Lê Hương! Lê Hương!” Mạc Tử Tiễn là bác sĩ, anh nhanh chóng kiểm tra thân thể Lê Hương, Lê Hương từ Quỷ Môn quan đi một vòng, hiện tại đã chuyển nguy thành an rồi.



Mạc Tử Tiên nhanh chóng cởi áo khoác ngoài trên người, bọc Lê Hương vào trong áo khoác to thùng thình của anh, anh đỡ đầu Lê Hương để cô tựa vào ngực mình: “Lê Hương, em tỉnh lại chưa, có thể nghe được anh nói không?”



Lê Hương run rẫy hàng mi, yếu ớt mở mắt ra.



Có người nói chuyện với cô.



Lê Hương ngắng khuôn mặt nhỏ tái nhọt, nhanh chóng thấy được Mạc Tử Tiễn, cô mấp máy một: “Tử Tiễn, là anh sao?”



“Ừ, là anh, không sao rồi, hiện tại đừng nói gì, anh dẫn em đến bệnh viện.” Mạc Tử Tiễn ôm ngang Lê Hương lên, mang cô đi.



Lê Hương bây giờ còn rất suy yếu, đúng rồi, chìa khoá của côi Lê Hương hơi kinh ngạc, lúc này cô khẽ động, chìa khoá còn được cô giữ thật chặc trong lòng bàn tay, không đánh rơi.



Vậy là tốt rồi.



Lê Hương nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, ấp tứ chỉ lạnh như băng núp vào trong chiếc áo khoác to ấm áp, sau đó dán khuôn mặt nhỏ an tĩnh ngoan ngoãn vào trong lòng Mạc Tử Tiễn, không ngờ lúc cô tuyệt vọng nhất, người tới cứu cô là Mạc Tử Tiễn, trong tim Lê Hương chảy ra một dòng nước ấm.



Lúc này Lệ lão phu nhân cũng chạy tới: “Bé conLê Hương ?



Bé con Lê Hương đến tột cùng bị sao vậy?”



“Lão thái quân, Lê tiểu thư vừa rồi rơi xuống nước, nếu không phải là Mạc tổng chạy tới đúng lúc, Lê tiểu thư đã chết rồi, ban nãy Lê tiểu thư không còn thở nữa, cô ấy bị Mạc tổng cưỡng chế cứu về đấy.” Có người kể lại tình huống nguy hiểm vừa rồi cho Lệ lão phu nhân nghe.



Lệ lão phu nhân biến sắc, trong hai mắt nhanh chóng bắn toé ra ánh lạnh sắc bén: “Bé con Lê Hương ở Lệ gia ta sao lại xảy ra chuyện được chứ, tôi nghỉ là có người cố ý gây ra, tra cho tôi, lập tức điều tra tất cả camera theo dõi, gọi tất cả nhóm người làm qua đây, tôi muốn tự mình thẩm vấn từng người!”



Lệ lão phu nhân tọa trấn Lệ gia nhiều năm như vậy, nói lời khí thế mười phần, mọi người thoắt cái biến sắc, chẳng lẽ có người cô ý hại Lê Hương rơi xuông nước? Người này lá gan cũng quá lớn đấy, dám xem Lệ lão thái quân Lệ gia không ra gì mà động thủ?



Dạ Huỳnh cứng đờ tại chỗ, bà ta nhìn bóng lưng Mạc Tử Tiễn ôm Lê Hương rời đi, Lê Hương lại bình yên vô sự không chết? Không thể nào?



Dạ Huỳnh âm thầm siết quyền, đây là một cơ hội tuyệt hảo, bà ta âm thầm tách Mạc Tử Tiễn ra, lại để hầu nữ đụng Lê Hương rơi xuống nước, lúc đầu Lê Hương có thể cứ lặng yên không một tiếng động chết như vậy.



Nhưng là, Lê Hương sống lại?



Đáng hận?



Dạ Huỳnh nhìn chằm chằm Lê Hương, lúc này bà ta đột nhiên xuyên qua chiếc áo khoác trên người Lê Hương thấy được một thứ, là bông hoa tử đằng đỏ tươi đến yêu dã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi