NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 78:

 

Lê Hương ngước nhìn Tô Hi.

 

Hôm nay, Tô Hi mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, người đàn ông vốn tuấn tú, nhẹ nhàng lại càng thêm phong độ.

 

Lê Điệp nhanh chóng đi tới khoác tay Tô Hi, tuyện thệ chủ quyền, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Anh Tô Hi, Lê Hương tới, chị ấy tới mừng hạnh phúc đôi ta.”

 

Tô Hi cũng chú ý tới chuyện ở đây, đương nhiên nhìn thấy ác ý của mọi người với Lê Hương, anh ta nhìn Lê Hương, khẽ cong môi: “Người đàn ông cô thích đâu, sao không thấy anh ta tới bảo vệ cô?”

 

Đôi mắt sáng của Lê Hương ngước nhìn Tô Hi, nói trước mặt mọi người: “Anh nói đúng, tôi đã thấy rõ gương mặt thật của anh ấy, anh ấy chính là một tên khốn, bây giờ tôi chỉ nhớ tới anh tốt mà thôi, Tô Hi, hay là, hôm nay, anh đừng đính hôn với Lê Điệp, được không?”

 

Cô vừa dút lời thì toàn trường hít khí lạnh.

 

Mọi người nhìn Lê Hương đầy khiếp sợ, cô đang làm gì vậy, cướp… rẻ à?

 

Sắc mặt Lê Điệp hoàn toàn thay đổi, lập tức mắng: “Lê Hương, chị làm gì vậy hả, đây là tiệc đính hôn của tôi và anh Tô Hi, chị không được phá hoại!”

 

Con ngươi Tô Hi rụt lại, hoàn toàn không ngờ Lê Hương sẽ nói vậy, mười năm, cô thanh thoát quật cường như vậy, chưa từng nhỏ nhẹ cầu xin anh ta chuyện gì.

 

Tô Hi bước lên. .

 

Lê Điệp lập tức túm chặt lấy ông tay áo Tô Hi, không cho anh ta đi: “Anh Tô Hi. anh đừng nghe Lê Hương, chị ta cố ý đấy, chị ta muốn quyến rũ anh!”

 

Tô Hi rút ống tay áo mình ra khỏi tay Lê Điệp, sau đó đi tới trước mặt Lê Hương, nhìn cô chằm chằm: “Em nói thật sao?”

 

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, tình hình bây giờ rất rõ, chỉ cần Lê Hương gật đầu thì chú rễ lập tức chạy theo.

 

Móng tay Lê Điệp đâm vào lòng bàn tay, hốc mắt đỏ bừng.

 

Lê Hương nhìn Tô Hi, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Tô thiếu à, đùa anh thôi, đừng tưởng thật.”

 

lộc 3:. .

 

Mọi người ò lên, trò đùa của Lê Hương hơi lớn.

 

Ánh mắt Tô Hi lập tức lạnh lẽo, cô chơi xỏ anh tai. Đỉnh Cấp Rể Quý Lê Hương mỉm cười nhìn Lê Điệp đang đỏ mắt: “Sao lại thế này, tôi chỉ đùa mọi người trong tiệc đính hôn thôi, vẻ mặt của mọi người sao vậy, Tiệu Điệp, sao trông cô nhưứ khóc thế?”

 

Lê Hương nói xong, vén một lọn tóc bên má ra sau tai: “Yên tâm, tôi không phải trạm thu rác, tôi chán chán rồi, cô cứ tự nhiên.”

 

Nghe câu này… Mọi người ngơ ngác nhìn Lê Hương khí tràng 2m8, cô điên rồi sao mà dám nói vậy chứ!

 

“Cô!” Lê Điệp sắp tức điên rồi.

 

Khi bầu không khí toàn trường trở nên cực kỳ xấu hổ, Lê Chán Quốc nhanh chóng đứng dậy: “Được rồi, giờ lành đã tới, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu, Tô thiếu, chẳng phải cậu định cho Tiểu Điệp một màn cầu hôn lãng mạn sao?”

 

Mọi người rất nể tình mà vỗ tay phụ họa: “Cầu hôn! Cầu hôn!”

 

Tô Hi thu lại ánh mắt lạnh lẽo, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, anh ta lấy một bó hoa tươi ra, chậm rãi quỳ gối trước mặt Lê Điệp.

 

Cuối cùng cũng đậy được màn xấu hỗ quỷ dị đi, Lê Chán Quốc tức giận nhìn Lê Hương, nhẹ giọng cảnh cáo: “Lê Hương, tiệc đính hôn hôm nay của Tiểu Điệp và Tô thiếu không thể có sai sót, tốt nhất là con ngoan một chút, nếu không…”

 

“Nếu không thì sao, đưa con về nông thôn à?

 

Bố, hình như bố quên là bố đã bán con cho U Lan Uyễn xung hỉ rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi