Chương 885:
Trong đầu anh, gương mặt non nớt của bé gái năm nào cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ trước mắt này đan chồng lên nhau.
Ban nãy Lê Hương còn tưởng rằng anh đã khôi phục trí nhớ, bây giờ mới biết anh nói là chuyện năm xưa, chuyện lúc đó cô đã nhớ không rõ, anh lại nhớ nhung nhiều năm như vậy.
“Lê Hương…” Mạc Tuân khép hàng mi nhẹ nhàng hôn lên vằng trán ngát hương của cô, dùng thân thể cứng rắn của mình đè nặng cô, dùng sức ngăn, rung động khó dằn trong lòng, anh muốn cùng cô chia sẻ, cuối cùng chỉ có thể từng lần từng lần nỉ non: “Em là của anh, từ nhỏ đã là của anh, nơi này, em đã lấp đầy nơi này của anh rồi, em có biết không?”
Mạc Tuân giữ bàn tay nhỏ của cô, đặt tay lên trái tim mình, cách chất vải mỏng manh cô cảm giác được rõ ràng nhịp đập đều đặn của tim anh, từng nhịp nối tiếp từng nhịp, mang theo sức sống mạnh mẽ, vang động đến mức trái tim cô cũng tê dại.
Lê Hương còn cảm thấy, dưới lòng bàn tay mềm mại, bắp thịt cả người anh rắn chắc tựa sắt thép.
Anh nói, cô lắp đầy trái tim anh.
Lúc này, trái tim của anh vì cô mà đập vang dội từng nhịp.
Toàn thân Lê Hương mềm nhũn, trước mặt là người đàn ông cô yêu sâu đậm, bị anh để tay lên tim như vậy, nghe lời tâm tình ngọt ngào đến thế, bát kỳ cô gái nào đều không thể từ chối nồi.
Lê Hương cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, hai tay ôm chặc cổ anh, sau đó ngây ngô mà chủ động mỏ lên đôi môi mỏng của anh.
Bàn tay to của Mạc Tuân đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô, đột nhiên hung hăng đầy cô lên ván cửa.
Lê Hương mờ mịt nhìn anh: “Anh… sao vậy?”
Mạc Tuân lấy ra một vật, trực tiếp trùm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lê Hương chấn động trong lòng, đó là một mảnh… lụa mỏng.
Anh…
Mạc Tuân không cho cô cơ hội suy nghĩ, bởi vì một giây kế tiếp anh dùng sức hôn lên, cách mảnh lụa mỏng hung hăng hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.
Lê Hương không biết anh sao lại kích động như vậy, anh hôn như mưa rền gió dữ, hô hấp của Lê Hương trong nháy mắt bị đoạt, cô cảm giác bản thân hệt như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa khơi xa, cô chỉ có thể dùng sức bám lên người anh, mới không chìm xuống đại dương vô tận ấy.
Tư thế bây giờ có độ khó rất cao, hai chân Lê Hương nhắc lên không trung, chân treo trên vòng hông rắn chắc của anh, anh hôn vô cùng hung mãnh, như thể muốn ăn sạch cô, Lê Hương chỉ có thể theo bản năng siết chặt chân, bám lấy anh thật chặt.
Mạc Tuân thấy vòng hông áo từ từ bị cô căng chặt, anh rời khỏi môi cô, chôn khuôn mặt tuần tú vào suối tóc đen, khẽ khàn khàn nói: “Sao quấn chặt thế em?”
“cm Lê Hương nhanh chóng chống hai tay lên bờ vai bằng phẳng của anh, đầy anh ra ngoài: “Vậy anh để em xuống đi, tay anh không đau à?”
Nói rồi Lê Hương nhéo nhéo cánh tay phải của anh, bắp thịt trên tay vô cùng rắn chắc, tràn đầy vẻ mạnh mẽ của đàn ông, không hề có dáng vẻ phế đi…
“Mạc Tuân, anh không lừa em đấy chứ? Có phải dạo gần đây anh vẫn luôn đi khám bình phục tay không? Em thấy tay phải anh rất khỏe mài!”
Mạc Tuân biết lời nói dối của mình bị chọc thủng, anh khôi phục từ rất lâu rồi, một người đàn ông phế đi cánh tay phải, về sau ôm cô còn ôm không nỗi, như vậy chẳng phải rất mắt mặt sao? Nên anh rất cố gắng, hiệu quả khôi phục rất tốt, đã quay về trạng thái bình thường.
“Tay anh có khỏe hay không, em thử một chút chẳng phải sẽ biết à?” Dút lời, Mạc Tuân trực tiếp vươn cánh tay phải ôm lấy cô, còn bề đi ra ngoài.
Lê Hương lại càng hoảng sợ, anh hiện tại dùng một tay ôm cô, giống như ôm em bé vậy, cô tốt xấu gì cũng là cô gái 45kg, anh ung dung ôm trong khuỷu tay, từng bước mạnh mẽ ôm cô vào phòng, chính là mẫu bạn trai có lực điển hình.
Chương 886:
Lê Hương siết quả đấm đập anh: “Anh làm cái gì, anh thả em xuống.”
Mạc Tuân vươn tay ném, thân thể nhỏ nhắn của cô ngã thẳng vào chiếc giường mềm mại, con ngươi Lê Hương co rụ, quậy gì thì quật, thế nhưng hai người quậy đến trên giường thì là một chuyện rất nguy hiểm.
Lê Hương kéo chăn, giật bắn người đứng dậy, muốn chuồn.
Thế nhưng Mạc Tuân đã nhận ra động cơ của cô trước một bước, anh nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cô kéo về, kéo tới dưới thân mình.
“Mạc Tuân, rốt cuộc anh muốn làm cái gì thế hả?” Lê Hương giẫy giụa, đôi dép hồng nhạt trên chân cũng rớt theo.
Mạc Tuân bò lên giường, bá đạo giam cô dưới thân, anh chống cánh tay phải tràn đầy lựa kia bên sườn người cô, tay kia vắt sau lưng: “Chúng ta thử dùng một tay hít đất.”
Một tay hít đất? Khuôn mặt Lê Hương đỏ lên: “Không muốn, muốn tập thì anh tập đi, em đi trước.”
“Không cho phép đi, người khác đều nói dùng một tay hít đất đàn ông phải cùng luyện với phụ nữ, lúc ấy anh liền nghĩ tới em, vẫn muốn tìm một cơ hội cùng nhau luyện với em.”
“Nhưng em không biết…”
“Em khỏi cần động, nhìn anh là được.”
Nói xong Mạc Tuân bắt đầu hít đất.
Lê Hương cảm thấy người đàn ông Mạc Tuân này thật muốn mạng cô, thắt lưng áo ngủ anh vốn thả bay phất phơ thế kia, bây giờ lại hít đất hơn nửa lồng ngực đều lộ ra, lúc hít đất bắp thịt của anh cứng rắn căng lên từng khối từng khối, phía dưới lồng ngực to lớn chính là hàng cơ bụng sáu múi rõ ràng, còn có đường mỹ nhân ngư hoàn mỹ.
Đường mỹ nhân ngư một nửa nối dài xuống bên dưới quần anh, Lê Hương không phải cố ý xem trộm, nhưng cô thấy anh mặc được… quần lót màu đen.
Người đàn ông ngày thường đã anh tuấn cao sang đến vậy lúc này lại gợi cảm hoang dã, đến thế… quả thực chết người.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương hoảng sợ run lẫy bảy, lúc này trên môi mềm nhữn, hóa ra là anh hôn lên.
Anh tập hít đất lúc lên lúc xuống, lúc nhắc người lên rời khỏi môi cô, lúc xuống liền dán môi lên.
Đầu nhỏ của Lê Hương “oanh” một tiếng nổ tung, cô rốt cuộc cũng biết anh vì sao họ nói tập hít đất đàn ông phải tập cùng phụ nữ, hóa ra là nguyên nhân này.
Trên khuôn mặt tinh xảo tựa tranh họa của Lê Hương nhộn nhạo ý cười yêu kiều, bị anh hôn vài cái, cô cười khanh khách giơ tay nhỏ lên chặn đôi môi đỏ mọng của mình, không cho anh hôn.
Mạc Tuân dừng hít đất lại, hai bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, khàn giọng cười nói: “Chuyện gì thế này, lúc không có em anh có thể lập tức chống liên tục mấy trăm cái, vẫn muốn tìm em luyện thật giỏi, vậy mà khi có em rồi, anh mới làm mười mấy cái đã ngã, ngã xuống trên người em.”
Lê Hương cảm giác mình lỗ tai đều mang thai, tiếp tục như vậy nữa cô chỉ sợ cũng nhịn không được muốn đẩy anh ngã theo luôn, nhưng cô vẫn chưa nghĩ thông có nên ở cạnh anh không.
Lê Hương, mày mau tỉnh lại đi! Đừng bị cực phẩm nam sắc của người đàn ông này làm lút “Bây giờ anh buông em ra được rồi đấy! Hit đất làm cũng làm rồi, em muốn xuống lầu.”
Mái tóc ngắn ướt sũng nước của Mạc Tuân cũng tự nhiên khô rồi, vài lọn tóc mềm che đi đôi mắt đen bóng, cảm giác anh càng thêm giống với chàng trai trẻ, là… chú chó săn nhỏ(*) quấn quýt không buông bạn gái mình.
(*) Chó săn nhỏ ý chỉ những chàng trai có tính cách lạnh lùng độc đoán, nhưng ở bên cạnh người mình yêu lại quấn quýt không buông, luôn mong được người yêu cưng nựng.
Chương 887:
Chó săn nhỏ.
Lê Hương cảm thấy nếu như lấy một loại động vật để hình dung Mạc Tuân, thì đó chính là chó săn nhỏ?
“Lê Hương, hiện tại anh không muốn dùng một tay hít đất nữa, chúng ta đổi bài tập khác đi!” Mạc Tuân nhéch đôi môi mỏng khàn khàn cười nói.
Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài: “Tập gì nữa?”
“Tập luyện… thắt lưng!”
Cái gì? Lê Hương trong chốc lát nghe không hiểu, bình thường cô không tập gym, cô chỉ rành mấy thứ như nhảy nhót yoga, không hiểu bài tập của đám đàn ông lực lưỡng này.
Mạc Tuân nhìn cô ngây ngốc, cái gì cũng không hiểu, ngây thơ vô cùng, anh dùng lực hôn bàn tay nhỏ của cô, làm một động tác: “Luyện thắt lưng là như vậy này.”
Màn Gương mặt đang cười của Lê Hương bỗng “reng” một tiếng sôi sùng sục, ban nãy…. anh mới…. húc hông hả? Lê Hương có ngốc cũng hiểu được ý “luyện thắt lưng” của anh là gì, anh muốn dùng phương thức gì luyện thắt lưng?
“Mạc Tuân, cắm anh đùa lưu manh, anh còn nói như vậy em sẽ không để ý đến anh nữa!” Lê Hương nhanh chóng từ chối, còn kiên quyết vươn tay đầy anh ra.
Thân thể đồ sộ của Mạc Tuân không chút xê dịch, môi mỏng phủ bên vành tai cô thầm thì: “Thực sự không muốn cùng anh luyện à? Mấy ngày gần đây anh đều luyện thắt lưng, muốn luyện để em kiểm tra một chút đấy!”
Ai muốn kiểm tra? Hạ lưu?
Lê Hương bắt đầu dùng sức giấy giụa, cả người như chim nhỏ đạp nước: “Mạc Tuân, anh mau buông em ra, bà nội và má Ngô đều biết em lên đây rồi, nếu em không xuống, bà nội và má Ngô sẽ nghĩ bậy, đến lúc đó em thực sự chẳng còn mặt mũi nữa.”
Mạc Tuân chau hàng mày kiếm, lúc này anh mới phát hiện điểm bắt tiện khi bà nội má Ngô ở cạnh, thời điểm thẹn thùng thế này lại không tiện chút nào.
Trước đây lúc ở Hải Thành, anh thỉnh thoảng sẽ dẫn cô đến biệt thự tư nhân, hoặc trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc anh, nơi đó chỉ có hai người bọn họ.
Mạc Tuân vươn tay kéo làn váy trên người cô, kìm nén trầm giọng dụ dỗ nói: “Đừng để ý đến các bà, Lê Hương, anh muốn em.”
Lê Hương rốt cuộc cũng biết, cái gì đều là giả, người đàn ông Mạc Tuân này gạt cô vào cái tròng này, chính là vì muốn cùng cô “tham khảo nghệ thuật” luyện thắt lưng này.
“Mạc Tuân, không muốn, em còn chưa tắm…”
“Khỏi tắm, trên người em rất thơm rồi.”
“Không được…”
Lê Hương một mực đưa đẩy chống cự, không chịu phối hợp, ba phú sau, người đàn ông phía trên đột nhiên ngừng lại, bất động.
Lê Hương cũng ngắn ra, anh…
Mạc Tuân chôn khuôn mặt tuần tú vào cổ cô , thở hỗn hễn, không ngắng đầu.
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhìn chằm chằm đèn treo sáng chói trên đỉnh đầu trong chốc lát, sau đó vươn ngón tay út ám muội đâm đâm anh một cái: “Không phải anh nói… anh luyện thắt lưng rất giỏi sao?”
Mạc Tuân cảm thấy đây tuyệt đối là thời khắc sỉ nhục nhất trong cuộc đời anh, anh chống hai cánh tay nhìn cô chằm chằm: “Lần này không tính, chúng ta luyện lần nữa.”
“Không muốn!”
Lê Hương đẩy anh ra muốn chuồn.
Chương 888:
Song Mạc Tuân không chịu buông tay, giam chặt cô vào lòng mình, khóe mắt hẹp dài hiện đầy tơ máu đỏ thắm đẫm dục vọng, trên gương mặt anh tuần đều là vẻ khó chịu không kiềm chế được lại gợi cảm chết người: “Lê Hương, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta cứ quên nó đi, cho anh một cơ hội thể hiện, anh sẽ khiến em nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Lê Hương nhìn dáng vẻ rất muốn chứng minh bản thân, xóa nhục lần trước của anh liền thấy buồn cười: “Anh nên luyện thắt lưng nhiều hơn đi ấy.”
“Thì bây giờ luyện luôn này.” Mạc Tuân giở trò với cô.
Lê Hương cười khanh khách tránh né, lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, lão phu nhân và má Ngô lập tức ngã lăn ra đất, lão phu nhân còn la hét: “Suyt! Má Ngô, đừng đầy tôi!”
Cửa thình lình mở, con ngươi Lê Hương co rút, cô nhanh chóng giơ tay lên che kín khuôn mặt nhỏ của chính mình, hét lên một tiếng: “ÁI”
Lê Hương còn nhớ rõ trước đây Diệp Linh với cô từng đùa với nhau, nêu như lúc tắm có người xông vào, che mặt trước, hay che phía dưới trước, cô nói che mặt trước.
Thế nên, hiện tại Lê Hương che kín khuôn mặt nhỏ của mình.
Mạc Tuân cũng không ngờ đến bà nội và má Ngô vẫn luôn ở ngoài cửa nhìn lén, anh phản ứng nhanh chóng nhấc tắm .
chăn phủ lên người Lê Hương, đắp kín khuôn mặt nhỏ của cô, anh mím môi ánh mắt sắc bén không vui nhìn về phía hai người ở cạnh cửa kia: “Bà nội, má Ngô, hai người đang làm gì thế?”
Lão phu nhân và má Ngô bắt ngờ bị quăng ngã vào trong, hiện tại hai người tay trong tay miễn cưỡng đứng vững dậy, má Ngô nhanh chóng liền thoắng: “Hình như còn chén dĩa má chưa rửa sạch, má đi rửa đã.”
Má Ngô co cẳng chuồn trước.
Lão phu nhân chỉ còn một người liền lúng túng, đối mặt với lửa giận của Mạc Tuân, bà vân vê vạt áo của mình nhìn chung quanh một vòng: “Bây giò tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì ấy nhữ2 Tôi là ai2 A, A Đình, Lê Hương, thì ra là bọn xong à, bà đến phòng bọn xong khi nào ấy nhỉ, bà không thấy gì hết á, các cháu cứ tiếp tục đi nhé!”
Nói xong lão phu nhân như một làn khói chuồn êm.
Mạc Tuân cạn lời, càng thêm kiên định ý tưởng trong lòng anh, lúc nào anh muốn giở trò xấu thì nhất định phải dọn Lê Hương ra ngoài ở.
Mạc Tuân nhìn một cục u lên trong chăn: “Lê Hương, bà nội và má Ngô đi rồi, em có thể ra.”
Cục u trong chăn không nhúc nhích.
Mạc Tuân đưa tay kéo chăn xuống, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Lê Hương.
Hiện tại khuôn mặt tuyệt sắc đỏ rực, đỏ đến mức gần như có thể nhỏ máu, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh chằm chằm, sau đó cầm một cái gối lên ném mạnh vào khuôn mặt tuần của anh: “Đều tại anh, em đã bảo không được rồi mà cứ khăng khăng làm, giờ thì hay lắm, mọi người đều biết hết rồi kìa!”
Mạc Tuân không tránh, để gối đập phải khuôn mặt tuấn tú rồi rơi xuống, anh cong môi dụ dỗ nói: “Được rồi, đều là lỗi anh, xin lỗi, em đừng giận mà.”
“Hứ.” Lê Hương nặng nề hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Mạc Tuân dán gương mặt đáng ghét kia lại gần: “Anh có thể lấy công chuộc tội, bây giờ anh… ôm em đi tắm nhé! Chúng ta cùng tắm.”
Lê Hương hít vào ngụm khí lạnh, cô vẫn luôn biết anh là tên đàn ông mặt dày, nhưng thế này cũng dày hơn bê tông rồi đó.
Bà nội và má Ngô mới vừa đi, anh còn tâm tình muốn tắm chung với cô?
Lê Hương nhắc chân dùng sức đạp anh: “Tự em đi tắm, nhưng em không có đồ, anh sang phòng em lấy đồ cho em đi!”
Chương 889:
Mạc Tuân thấy cô thực sự không muốn, tiếp tục như vậy nữa chắc cô sẽ xù lông thật, đến lúc đó lại chả đoái hoài gì đến anh nữa lại mệt, anh chỉ có thể thỏa hiệp: “Ừ, anh lấy cho em.”
Mạc Tuân rời khỏi phòng.
Mới vừa đi tới hành lang, Mạc Tuân liền gặp lão phu nhân, lão phu nhân vẫn đứng ở đây chờ anh.
“A Đình…” Lão phu nhân nhanh chóng tiến tới trước mặt Mạc Tuân, thần bí nhỏ giọng hỏi: “Bà vẫn luôn nghỉ ngờ cơ thể cháu có khuyết điểm, xem này, bị bà bắt lại tại chỗ rồi, giờ cháu không chối được nữa đâu, sao thời gian lại.. ngắn thế cháu? Chẳng lẽ…”
Trán Mạc Tuân chảy ba vạch đen, lão phu nhân quả thật hỏi đúng chỗ đau của anh: “Bà nội, đây là lần cuối cùng hai người đứng ở cửa phòng cháu, cháu hy vọng không có lần saul”
Lão phu nhân mặt tươi như hoa nhướng mày: “Yên tâm đi, con người bà rất đạo đức mà, bà hiểu hết hiểu hết. Mà này, bà biết một lão bác sĩ trung y, chuyên trị vấn đề về đàn ông, mai bà sẽ đi xin cho cháu thuốc, cam đoan một đêm cháu sẽ trở thành mãnh nam!”
*…” Mạc Tuân hoàn toàn không muốn để ý bà nội nhà mình nữa.
Lão phu nhân lại kéo anh lại: “A Đình, cháu đã cùng Lê Hương phát triển đến lên cả giường, vậy tranh thủ thời gian đi cháu, mau chóng cầu hôn, rước Lê Hương về nhà, sau đó các cháu lại sinh cho bà thằng nhỏ mập mạp, hoặc bé gái cũng được, bé gái giống Lê Hương, nhất định sẽ xinh như búp bê cho xem.”
Ánh mắt Mạc Tuân chọt biến sâu, anh không biết anh và Lê Hương vì sao ly hôn, nhưng anh biết đáp án này đang trong nửa đoạn ký ức còn lại.
Mạc Tuân không muốn khôi phục lại nửa đoạn ký ức kia, vì trong lòng anh rất mâu thuẫn đoạn ký ức đó, nên anh mới có thể mạnh mế tỉnh lại từ trong thôi miên.
Nhưng, nếu không có nửa đoạn ký ức kia, anh chung quy cũng không phải là Mạc tiên sinh hoàn chỉnh, không phải Mạc tiên sinh mà cô yêu.
Mạc Tuân lấy điện thoại ra, gửi tin cho Dr. Xuyên chiều nay tiếp tục thôi miên.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mạc Tuân xuống lầu thấy được Lê Hương đang ở trong phòng khách, Lê Hương đã sớm dậy, hôm nay cô phải lấy thân phận Prof. Lê cùng với viện sĩ Khâu chính thức lộ diện với diễn đàn y học đỉnh cao của Đế Đô, đây là lần đầu tiên dưới ánh đèn truyền thông cô công khai lộ diện thân phận của mình.
Hôm nay Lê Hương mặc đồ công sở, áo sơmi lụa màu vàng nhạt, thắt nơ bướm xinh đẹp, phía dưới là váy bút chì ôm màu hồng, buộc đuôi ngựa thật thấp, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ấy.
Mạc Tuân đứng ở trên lầu nhìn Lê Hương, trong phút chốc bỗng luyến tiếc dời mắt đi.
Lê Hương ở trong phòng khách dạy lão phu nhân làm vài động tác đơn giản, cô cầm một trái cầu nhỏ, nhí nhảnh nháy mắt: “Bà nội, đá cầu rất vui, cháu dạy cho bà.”
Lê Hương ném trái cầu lên sau đó ưỡn ngực, trái cầu kia nhanh chóng theo đường cong trổ mã xinh đẹp của thiếu nữ rơi xuống, cô lại nhắc chân đá một cái, trái cầu nhỏ văng lên không trung rồi cô quay lưng lại, ưỡn mông lên đón cầu, trái cầu nhỏ văng đến tận trong lòng lão phu nhân.
Lão phu nhân nhận cầu, vui vẻ cười ha ha: “Cái này vui đấy, nào, má Ngô, chúng ta cùng chơi.”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương, anh biết cô biết nhảy, thể loại vũ đạo nào cũng nhảy được, lúc cô mang theo đội cổ động viên lên sân khấu ở quảng trường ngày đó, khiến đám người kia điên cuồng thét chói tai. Khi ấy anh đứng ở đó nhìn dáng vẻ điên đảo chúng sinh của cô, cũng trở thành người thành kính muốn quỳ xuống chân cô.
Hiện tại cô tùy ý dạy bà nội động tác tập thể dục, nhưng đập vào mắt anh là vẻ xuân tràn đầy nhựa sống của thiếu nữ. Ánh mắt Mạc Tuân chu du trên đường cong cơ thể cô, anh từng thấy rất nhiều cô gái mặc áo sơ mi váy ôm rồi nhưng cô lại là người mặc đẹp nhất, không ai sánh bằng.
Lúc này Mạc lão phu nhân phát hiện Mạc Tuân ở trên lầu : “A Đình, dậy rồi hả cháu?”
Lê Hương ngước mát, lập tức thấy Mạc Tuân đứng trên lầu, hôm nay anh mặc bộ tây trang được may thủ công màu đen được là phẳng không chút nếp nhăn, anh nhắc đôi chân dài đi xuống lầu, trong tư thái bễ nghễ lại lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Lê Hương nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, liền mất tự nhiên xoay người, không nhìn anh.