NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 911:



“Chính là cái để… tránh thai đó, hai ngày này là giai đoạn nguy hiểm của em, em sợ sẽ mang thai.”



Mạc Tuân nhìn khuôn mặt diễm ướt át của cô, chau hàng mày kiếm: “Mang thai thì sinh, em và cục cưng anh đều nuôi ca.



“Cơ mà…” Với sức khỏe cô bây giờ tuyệt đối không thể mang thai.



“Cơ mà cái gì?” Mạc Tuân nâng đôi chân nhỏ của cô lên, để cô quấn lên vòng hông rắn chắc của mình, anh trầm giọng, mang theo vài phần dụ dỗ: “Em không muốn sinh cục cưng cho anh à? Anh nhớ kỹ trước đây em đã nói muốn sinh cho anh hai cục cưng đấy nhé.”



“Nhưng…”



Mạc Tuân cúi đầu ngăn môi của cô: “Cô bé lừa đảo, chỉ thích gạt anh, hiện tại để anh xem thử rốt cuộc miệng em không thành thật hay là thân thể không thành thật, chờ anh trị em một trận em liền đàng hoàng lại ngay.”



Cái đầu nhỏ của Lê Hương bị đẩy tới đầu giường, bàn tay của anh nhanh chóng đặt lên bọc lại trán cô, trong cường thế bá đạo lộ ra thương yêu cùng thương tiếc, Lê Hương nhanh chóng nhắm mắt lại, cô cảm giác mình đã hóa thành một vũng nước.



Trong đêm khuya.



Trên tủ giường phòng đánh mở ngọn đèn ngủ, rọi sáng cả một căn phòng lưu luyến kiều diễm.



Vóc người cao ngất to lớn của người đàn ông đặt trên người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại, chiếc chăn đang che phủ cơ thể thể cả, người đàn ông hôn lên đôi môi của người phụ nữ, tham lam đòi hỏi.



Lúc này chuông điện thoại vang lên, là của điện thoại Lê Hương.



Hàng mi Lê Hương khẽ run, mở ra đôi mắt ướt đẫm, trên gương mặt lớn chừng bàn tay đáng yêu ửng hồng, mặt mày tinh xảo như họa trong đầy tràn rồi vẻ quyến rũ, giống như là hải đường dưới mưa, được người đàn ông yêu thương quá mức.



Bàn tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, trong giọng nói thanh lệ đã dính vào vài phần nũng nịu: “Mạc tiên sinh, điện thoại…”



Mạc Tuân nhíu lại mày kiếm, hai bàn tay đè lại cơ thể mềm như rắn nước kia: “Đừng nhúc nhích…”



Trong phòng tiếng chuông du dương reo một lần lại một lần, cuối cùng Mạc Tuân buông cô ra, bàn tay bao lấy vằng trán người phụ nữ, vuốt về sau, giúp cô lau đi mồ hôi trên trán, rồi lại dán lên khuôn mặt nhỏ trơn mềm của cô hôn một cái, xong xuôi anh mới xoay người dựa vào bên giường.



Bàn tay rõ khớp xương mò tới điện thoại trên tủ giường, anh nghe điện thoại: “Alo.”



Chất giọng người đàn ông có chút khàn khàn, mang theo vẻ phóng túng lại gợi cảm, nửa người trên để trần, trên da thịt màu lúa mạch có mắy vét cào hồng hồng, đường xương bả vai và sống lưng toàn bộ mở ra, vóc người càng lộ vẻ dày rộng rắn chắc, tràn đầy hormone ẩm ướt.



Trên da thịt của anh thắm một tầng mồ hôi, mồ hôi lắm tắm đều chảy trên trán, cuồng dã lại gợi cảm bức người.



Trọng lượng đè nặng trên người hồi lâu biến mát, Lê Hương thở phì phò nghiêng mình, co người lại, cô mệt mỏi quá.



Cô thể nghiệm được tình cảm mãnh liệt của anh, thể chất của anh thật sự chính là thể chất của chó săn mà.



Có điều, sao anh lại nhận điện thoại của cô chứ? Thôi bỏ đi, Lê Hương hiện tại mệt đến ngón tay cũng không muốn động, để anh nhận vậy.



Mạc Tuân nhận nghe điện thoại, rất nhanh bên kia liền truyền đến giọng nói trầm thấp nhuốm hương rượu: “Mạc Tuân, là cậu? Lê Hương đâu?”



Đầu bên kia ấy vậy mà là… Lệ Quân Mặc?



Vừa rồi lúc chuông điện thoại vang lên anh đã nhìn thử số báo hiện lên, anh đã nhận ra đây là số của Lệ Quân Mặc, thế nhưng đã trê thế này, Lệ Quân Mặc gọi điện thoại cho vợ anh làm cái gì? Mạc Tuân cảm giác mình ở trước mặt Lê Hương đã quá không biết xấu hổ, không nghĩ tới ông già khúm Lệ Quân Mặc này lại càng không biết xấu hỗ?
Chương 912:

Mạc Tuân vươn tay vót Lê Hương bên người qua đây, để cô ghé vào trong ngực của mình, anh một tay nắm điện thoại, một tay hất lọn tóc quấn trên mặt Lê Hương ra, sau đó đôi môi mỏng khẽ động: “Lê Hương ở bên cạnh cháu, cô ấy rất mệt, đã ngủ rồi.”

Lời này của Mạc Tuân chỉ thiếu điều nói cho Lệ Quân Mặc anh mới vừa cùng Lê Hương lăn giường, Lệ Quân Mặc đương nhiên hiểu, ông cất giọng: “Cậu ở cùng Lê Hương?”

Mạc Tuân cảm giác đoạn đường này của mình đều đi bóp hoa đào, Mạc Tử Tiễn mới vừa đi, anh cũng chẳng thể ngờ tới bác Lệ vậy mà cũng coi trọng Lê Hương, bây giờ đối mặt tình địch hạng nặng này, Mạc Tuân dĩ nhiên tức giận: “Đúng vậy, cháu ở cùng Lê Hương, bác Lệ, cháu thấy cháu đã nói rất rõ, nếu như bác cảm thấy tịch mịch, cháu có thể giúp bác giới thiệu phụ nữ, để bác giải trí vui vẻ một hồi.”

Lệ Quân Mặc bên kia cũng không có nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.

“Tút tút”, chỉ còn lại tiếng ngắt máy.

“Mạc tiên sinh…” Lê Hương ngắng đôi mắt trong veo như nước nhìn anh: “Ban nãy là ai vậy?”

Mạc Tuân ném điện thoại lên tủ giường, anh không thèm để ý nói: “Lệ Quân Mặc.”

Lệ Quân Mặc? Lê Hương nhanh chóng nhướng hàng mi thanh tú: “Bác Lệ gọi cho em làm gì thế nhỉ? Còn nữa Mạc tiên sinh, ban nãy anh nói muốn giới thiệu… phụ nữ cho bác Lệ sao?”

Lê Hương kinh ngạc nhìn anh.

Mạc Tuân vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Làm sao, anh giới thiệu phụ nữ cho Lệ Quân Mặc, em có ý kiến?”

“Cái gì vậy trời…” Lê Hương ghét bỏ đẩy bàn tay to của anh ra: “Em chỉ cảm thấy anh khiêu khích đắc tội bác Lệ như vậy không tốt, ban nãy bác ấy trực tiếp cúp điện thoại của em, rõ ràng đã tức giận rồi, nếu như một ngày nào đó anh vào tầm ngắm của bác ấy, chẳng phải sẽ rất thảm sao?”

Mạc Tuân dĩ nhiên biết ban nãy đã chọc giận Lệ Quân Mặc, anh không hề sợ, ngược lại có chút hả hê, anh xoay người đã đè Lê Hương xuống: “Anh không muốn con gái Lệ Yên Nhiên của ông ta, còn quan tâm ông ta tức giận hay không à? Anh sẽ không rơi vào tay ông ta đâu. Mạc phu nhân, người anh muốn cưới là em, anh chỉ sẽ vào tầm ngắm cha em, cũng chính là bố vợ đại nhân của anh thôi!”

Hai người đùa giốỡn một hồi, Mạc Tuân ôm Lê Hương đến phòng tắm, giúp cô tắm.

Hiện tại đã khuya lắm rồi, Lê Hương dán chặt vào giường vùi vào trong chăn ngủ, Mạc Tuân hôn lên trán cô, sau đó chính mình đi tắm gội.

Mạc Tuân tắm nhanh đi ra, vốn đang cầm khăn mặt lau chùi mái tóc ngắn ẩm ướt, thế nhưng rất nhanh động tác của anh khựng lại, vì anh phát hiện trong thùng rác phòng tắm có múi tóc dài bị rụng của Lê Hương.

Cô đã bắt đầu rụng tóc rồi.

Cặp mắt Mạc Tuân sâu như vết mực, đậm đặc không thấy được đáy, anh mở cửa phòng, đến thư phòng.

Trong thư phòng, Mạc Tuân ngồi trên ghế làm việc, dùng bật lửa châm thuốc, rất nhanh trong thư phòng làn khói trắng bao phủ, trong thư phòng mập mờ sáng tối, càng tôn thêm vẻ bí hiểm trên khuôn mặt tuấn tú ấy.

Lúc này Sùng Văn đi đến, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, ngày hẹn của chúng ta và Dương tiểu Sương là ngày mai, trước mắt mới Dương Tiểu Sương không chủ động liên lạc qua chúng ta, một lần cũng không có, cũng không biết cô ta có lấy được cách chế thuốc ở chỗ Dạ Vô Ưu không?”

Mạc Tuân rít sâu một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phả một làn khói ra, anh rũ mí mắt anh tuấn gõ gõ đầu thuốc xuống gạt tàn, thờ ơ nói: “Tôi tin tưởng cô ta, ngày mai cô ta nhất định sẽ giao cách điều chế thuốc cho tôi.”

Sùng Văn gật đầu: “Vâng thiếu chủ, có một việc cần báo với anh, không phải anh bảo tôi theo dõi chỗ Lệ Quân Mặc nơi sao, chỗ của ông ta có động tĩnh.”

Mạc Tuân nhướng mày: “Động tĩnh gì?”

Anh đã sớm bảo Sùng Văn theo dõi Lệ Quân Mặc, muốn đoạt cô gái của anh à? Không có cửa?
Chương 913:

“Thiếu chủ, chỗ Lệ Quân Mặc rất kỳ quái, hai ngày này tư nhân quản gia của ông cầm hai sợi tóc đến khoa giám định ADN, là giám định bố con.”

Cái gì? Sùng Văn vừa dứt lời dưới, động tác Mạc Tuân hút thuốc lá trực tiếp cứng đờ, anh nhìn về phía Sùng Văn: “Giám định ADN bố con? Là Lệ Quân Mặc và Lệ Yên Nhiên?”

Sùng Văn gật đầu: “Có lẽ vậy ạ.”

Mạc Tuân mười mấy tuổi đã rong ruổi thương trường, một chút gió thổi cỏ lay đã khiến anh trong nháy mắt cảnh giác, anh không ngờ Lệ Quân Mặc vậy mà đi xét nghiệm ADN, lẽ nào…

Lệ Yên Nhiên căn bản không phải là con gái của ông? Vậy ai mới là con gái Lệ Quân Mặc? Mạc Tuân đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian này Lệ Quân Mặc quan tâm Lê Hương, ngay khi nãy, Lệ Quân Mặc còn đích thân gọi điện cho Lê Hương, lẽ nào? Trời ạt Tàn thuốc trong tay Mạc Tuân trực tiếp rơi vào trong gạt tàn thuốc, anh từ trên ghế làm việc đứng phát lên, sau đó hai tay chống trên ở cửa sổ sát đất vòng vo vài vòng, trời ạ trời ạ, anh đã làm cái gì thế này? Sùng Văn nghi hoặc nhìn Mạc Tuân: “Thiếu chủ, anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là… anh rơi vào tầm ngắm của Lệ Quân Mặc rồi?

Mạc Tuân hoàn toàn là bị ghen tuông làm tâm trí mê muội, anh tưởng Lệ Quân Mặc có suy nghĩ trơ trến gì với Lê Hương, nên lao thẳng coi ông là kình địch, thế nhưng ai biết Lệ Quân Mặc căn bản cũng không phải là tình địch của anh mà là… bố vợ đại nhân của anh?

Mạc Tuân nhanh chóng suy nghĩ một chút anh đắc tội Lệ Quân Mặc thế nào, đúng rồi, vừa mới nãy anh nói lời thất lễ như thế, còn to tiếng muốn giới thiệu phụ nữ cho cha vợ vui vẻ, hiện tại tâm Mạc Tuân đang vỡ vụn.

Làm sao bây giờ? Anh nên làm cái gì bây giờ? Mạc Tuân cảm giác mình phải trấn định, anh có thể xoay chuyển được?

Mạc Tuân trở về phòng, Lê Hương đã ngủ rồi, anh vươn tay ôm lấy cô, phủ lên tai cô thầm thì: “Lê Hương, tỉnh lại đi em.”

Lê Hương mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô giống như một chú mèo con chui vào lòng Mạc Tuân, mắt nhập nhèm giọng mềm nhữn: “Đừng ồn mà, em mệt quá, em buồn ngủ lắm.”

“Lê Hương, lát rồi ngủ tiếp, em có ảnh chụp mẹ em không, cho anh một tâm.”

“Có ạ.” Lê Hương vươn tay nhỏ mò vào chiếc túi đặt trên giường mình, sau đó từ bên trong túi nhỏ trong thận trọng lấy ra một tắm hình: “Đây là tắm hình duy nhất của mẹ em.”

Mạc Tuân nhanh chóng cầm tấm ảnh chụp: “Cho anh mượn nhé, anh sẽ trả lại cho em.”

“Em muốn ảnh mẹ em làm gì?” Lê Hương mê man hỏi.

Mạc Tuân vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của: “Để dỗ một người.”

Lê Hương cảm thấy anh thần bí, không biết muốn làm cái gì, cô dặn dò: “Vậy anh không được làm mắt hay làm hư ảnh đâu đó.”

“Yên tâm đi, tắm ảnh này nhưng là bùa bảo mệnh của anh, anh còn phải trông cậy vào mẹ vợ đại nhân phù hộ anh đấy.” Mạc Tuân cất ảnh chụp xong, sau đó rũ mắt hôn lên trán cô: “Em ngủ đi.”

Lê Hương thực sự quá mệt, cô chôn trong lòng Mạc Tuân lại chìm vào mộng đẹp.

Mạc Tuân dán đôi môi mỏng hôn khắp mặt cô một lần, sau đó ôm cô rồi nhắm nghiền hai mắt.

Lệ gia.

Hai ngày này Lệ Yên Nhiên không đi ra ngoài, cô ta luôn chú ý đến kết quả giám định ADN kia, chỉ nhìn thấy kết quả cô ta mới có thể an tâm.

Sáng sớm, quản gia tư nhân vội vã chạy đến, trong tay ông cầm một cái túi bịt kín, chạy thẳng đến thư phòng.

Cả trái tim Lệ Yên Nhiên thình thịch nhảy loạn, cô ta biết kết quả giám định ADN đã có bèn nhanh chóng lên lầu, trốn ở cửa thư phòng nhìn lén.
Chương 914:

Lúc này cửa thư phòng không đóng kín, chừa lại một khe cửa, đúng lúc thuận tiện để Lệ Yên Nhiên nhìn lén, chỉ thấy quản gia tư nhân mở túi bịt kín ra, đưa kết quả giám định bên trong tới trước mặt Lệ Quân Mặc, cung kính thấp giọng báo cáo: “Tiên sinh, đã có kết quả.”

Lệ Quân Mặc rũ mắt, Lệ Yên Nhiên nhìn không thấy ánh mắt của ông, chỉ nghe được ông hỏi một câu: “Kết quả thế nào?”

“Tiên sinh, kết quả giám định ADN bố con chứng thực hai người không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, cô ấy không phải con gái của ngài.”

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng mở cò trong lòng, cô ta dùng tóc của mình thay thé Lê Hương, hiện tại kết quả đúng như dự liệu của cô ta.

Tất cả phát triển vô cùng thuận lợi, đều ở trong kế hoạch của cô ta.

Thật tốt quá.

Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Lệ Quân Mặc, chỉ thấy Lệ Quân Mặc lật xem kết quả giám định ADN, sau đó ông mím đôi môi mỏng thành đường vòng cung lạnh lẻo, cả người đều lộ ra vài phần âm u.

Nhiều năm như vậy Lệ Yên Nhiên chưa từng thấy dáng vẻ bố nổi giận, hiện tại cô ta có thể cảm giác được bố âm trầm đến mức có thể đổ giông đỗ bão.

Lệ Yên Nhiên khẽ hát trong lòng, dồi dào sức sống trở về phòng, hiện tại cô ta muốn áp dụng bước tiếp theo hành động, để bố giúp cô ta gả cho Mạc Tuân?

Trong thư phòng, quản gia tư nhân nhìn bóng Lệ Yên Nhiên biến mát: “Tiên sinh, Đại tiểu thư đi rồi, chúng ta có cần vạch trần cô ấy ngay bây giờ không?”

Lệ Quân Mặc đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, thực ra ngày đó thăm tù Dạ Huỳnh, ông liền khẳng định cô gái đêm đó không phải bà ta.

Dạ Huỳnh và Dạ lão vậy mà lừa gạt ông nhiều năm như vậy?

Lệ Quân Mặc chậm rãi nhếch ra đường vòng cung nguy hiểm: “Đừng nóng vội, trước cứ xem thử kế tiếp Yên Nhiên muốn chơi trò gì.”

“Vâng.” Quản gia tư nhân gật đầu.

Lệ Quân Mặc trong đầu lại nhớ đến đôi mắt như sóng nước tiết thu kia, tốt, bà quả nhiên không tới tìm ông, bà quả nhiên chỉ muốn sinh con gái cho ông, người phụ nữ chỉ cần con không cần chồng này, quả thực chỉ đơn giản là mượn giống của ông.

Người phụ nữ này?

Ông bây giờ muốn long trời lỡ đất tìm ra bà?

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô của người làm nữ: “Nguy rồi, Đại tiêu thư muốn nhảy lầu!”

Quản gia tư nhân nhìn về phía Lệ Quân Mặc: “Tiên sinh, Đại tiểu thư lại chơi trò khổ nhục kế, một khóc hai náo ba treo cỗ là món tủ của Đại tiểu thư.”

Lệ Quân Mặc đứng dậy đi ra ngoài: “Đi xem.”

Lệ Yên Nhiên hiện tại đứng ở trên ban công thật cao, cô ta không dám nhìn xuống, nơi đây quá cao, rất nguy hiểm, vừa nhìn hai chân cô ta như nhữn ra.

Nhưng vì được gả cho Mạc Tuân, vì hạnh phúc chung thân của mình, Lệ Yên Nhiên chỉ đành cắn môi kiên trì, cô ta cầu khẩn bố mình mau tới nhanh một chút.

Lúc này vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Lệ Yên Nhiên ngắng đầu nhìn, nhanh chóng thấy được Lệ Quân Mặc.

“Bó, bố đừng tới.” Lệ Yên Nhiên bắm bắp đùi của mình, cơn đau khiến để hai mắt cô ta đỏ lên, thêm máy phần thê lương thảm thiết: “Bố, con không muốn sống nữa, nếu như bố bước qua đây, con sẽ nhảy xuống!”

Lệ Quân Mặc dừng bước, ông nhìn Lệ Yên Nhiên, không hề lên tiếng.
Chương 915:

Vì sao bố chẳng nói lời nào? Lệ Yên Nhiên hơi xấu hỗ, hiện tại cô ta đứng ở chỗ cao nguy hiểm, Lệ Quân Mặc lẳng lặng nhìn cô ta như vậy, đôi mắt thâm trầm như đang xem cô ta đang tấu kịch, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta hệt như kẻ hề đang nhảy múa loạn xạ.

“Bố… bố…” Lệ Yên Nhiên chỉ có thể khô khan mở miệng: “Con thích anh Tuân, con muốn gả cho Anh Tuân, không có anh ấy con sống không nổi nữa, bố, bố giúp con nghĩ vài cách có được hay không, con là con gái ruột duy nhất của bố mà, lẽ nào bố nhẫn tâm nhìn con nhảy xuống từ nơi này sao?”

Lệ Quân Mặc nhìn Lệ Yên Nhiên, đôi môi mỏng khẽ động: “Con đứng ở đây chính là muốn gả cho Mạc Tuân?”

“Đúng vậy, con muốn gả cho Anh Tuân!”

Trên gương mặt anh tuần tôn quý của Lệ Quân Mặc không có bất kỳ gợn sóng: “Con xuống đây trước đi.”

Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời: “Bố, bố đồng ý giúp con rồi?”

Lệ Quân Mặc không trực tiếp trả lời vấn đề này, ông chỉ nói với Lệ Yên Nhiên: “Hôn nhân là chuyện đại sự, vậy phải để mẹ con và ông ngoại con biết, như vậy đi, chúng ta gặp nhau trong ngục.”

Nói xong Lệ Quân Mặc rời đi.

Bồ cứ thế đi rồi? Lệ Yên Nhiên cảm giác mình hoàn toàn bị hong phơi ở đây, như thịt bò phơi nắng, chật vật lại khó chịu, cô ta chỉ có thể thận trọng leo xuống.

Thế nhưng lúc xuống chân khẽ trượt, thiếu chút nữa thì té xuống, cô ta sợ đến mặt trắng xanh, cả người túa mồ hôi lạnh, hét to về phía người làm nữ bên cạnh: “Mấy người mắt mù à, mau lại đây dìu tôi!”

Dạ Huỳnh lại được thăm tù, lần này bà ta nhìn thấy Dạ lão và Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chia sẻ tin tức tốt với Dạ Huỳnh: “Mẹ, con thành công rồi, bố đã bằng lòng giúp con gả cho Mạc Tuân rồi!”

“Thực ư? Vậy thì thật tốt quá, Yên Nhiên, thế thì con sắp sửa làm Mạc gia Đại thiếu phu nhân rồi.” Dạ Huỳnh cũng vui vẻ cười nói.

Rồi Dạ Huỳnh đưa mắt rơi vào trên người Dạ lão: “Bố, cỗ độc trên người bố hết chưa?”

Quãng thời gian này Dạ lão cả ngày lẫn đêm bị bị cỗ độc gặm nhắm đau đón, lão ta gầy đi rất nhiều, gương mặt già nua đều co rúm, bây giờ nhìn âm trầm lại cay nghiệt, còn mang theo vài phần độc ác, thật sự là tướng do tâm sinh.

“Cổ độc trên người bố cũng gần hét rồi.” Dạ lão cũng không nói lão ta làm sao chữa hết độc, lão nhìn Lệ Yên Nhiên bên người, lộ ra vài phần hài lòng: “Hiện tại có tin tức về hôn sự của Yên Nhiên cùng Mạc Tuân, có đám hỏi của hai nhà Mạc Lệ về sau có thể càng thêm củng cố địa vị Dạ gia, đây là chuyện cực kỳ tốt!”

Trong đôi mắt Dạ Huỳnh hiện lên ảm đạm, bà ta xem như đã hiểu, nếu như không phải do Yên Nhiên sắp gả cho Mạc Tuân, người bố này của bà ta căn bản sẽ không tới ngục giam liếc bà ta một cái.

Bà ta vẫn biết bố mình trầm mê quyền vị, nhưng vài ngày không gặp, lão ta dường như đã si mê đến mức điên cuồng.

Dạ Huỳnh cảm thấy Dạ lão bây giờ lạ lẫm vô cùng.

“Yên Nhiên, sao bố con còn chưa tới?”

“Cũng sắp tới rồi ạ!”

Dạ Huỳnh có chút bất an, mấy năm nay Lệ Quân Mặc đều lãnh lãnh đạm đạm với bà ta, chuyện hôn sự liên quan đến con gái, ông ta sao có thể tôn trọng bà ta như thế, để ông cháu ba đời bọn họ tụ tập vào ngục chờ ông?

Lúc này, phía ngoài cửa chính có một chiếc limo sang trọng chậm rãi dừng lại, cửa sau xe kéo ra, thân ảnh tôn quý của Lệ Quân Mặc lọt vào trong tầm mắt.

Lệ Quân Mặc tới.
Chương 916:



Quản gia tư nhân cung kính thấp giọng báo cáo: “Tiên sinh, Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên đã đều đến đông đủ, bọn họ đang ở bên trong chờ ngài.”



“Biết rồi.” Lệ Quân Mặc dẫn theo quản gia tư nhân đi lên bậc thang, vào bên trong.



Lúc này phía sau đột nhiên một chiếc Rolls-Royce Phantom phóng đến, cửa xe mở ra, Mạc Tuân xuất hiện.



Mạc Tuân nhìn bóng người Lệ Quân Mặc kêu một tiếng: “Bác Lệ.”



Lệ Quân Mặc dừng bước, quay người sang, ông đứng ở trên bậc thang thật cao nhìn về phía Mạc Tuân, sau đó nhẹ nhàng nhấp môi mỏng: “Sao cậu lại tới đây?”



Lệ Quân Mặc viết hết ý không chào đón của ông lên mặt.



Mạc Tuân nhanh chóng đi lên trước, dừng ở phía dưới Lệ Quân Mặc, sau đó lấy tư thế ngước lên nhìn Lệ Quân Mặc, rất ân cần lấy lòng: “Bác Lệ, nghe nói hôm nay bác muốn đến đây tự tay vạch trần vở tuồng thiên kim thật giả, cháu chạy tới trợ uy cho bác Lệ.”



Lệ Quân Mặc lập tức hiểu, Mạc Tuân này đã đoán được, ông buồn cười nhếch môi: “Nhóc con, đêm qua dáng vẻ hùng hỗ giới thiệu phụ nữ cho bác đi đâu rồi, có bản lĩnh thì đừng sợ chứ?”



“cm Trong lòng Mạc Tuân than một câu “bỏ bà nó rồi”, anh biết tối hôm qua mình đã triệt để đắc tội vị bố vợ này, bây giờ muốn cưới con gái nhà người ta, chỉ sợ còn phải nằm mơ dài dài.



Mạc Tuân đột nhiên nghĩ tới bố anh từng nhắc nhở anh, bảo anh không nên khinh dịch đắc tội Lệ Quân Mặc, “hôm nay lưu một vật, ngày tháng tốt gặp nhau(*)” hiện tại xem ra bố anh hình như đã sớm biết mọi thứ.



(°) ý chỉ đừng làm những điều quá cực đoan, bám víu vào nó hoặc đẩy người ta vào đường cùng, sẽ luôn không có kết quả tốt đẹp.



Anh đến cùng vẫn là… còn quá non?



Trong lòng Mạc Tuân một vạn thảo nê mã(*) đang lao nhanh, nhưng không hề dám biểu hiện ra mặt, anh ha hả nở cười vài tiếng: “Bác Lệ, tối qua cháu đùa thôi, bác liền đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho cháu một lần nhé! Dù sao về sau chúng ta đều là người một nhà cả mà.”



(‘) Thảo nê mã: Từ lóng của câu chửi thề bên Trung, bằng với “ĐMM” bên Việt Nam.



“Người một nhà? Ai là người một nhà với cậu?” Lệ Quân Mặc nói xong xoay người rời đỉ.



Mạc Tuân hóa đá tại chỗ, anh chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy, vị bố vợ này ghi thù dai quá đấy?



Mạc Tuân anh đây còn không nề hà hạ mình lấy lòng, không ngờ tới bây giờ trực tiếp ăn một cục lơ to đùng, anh muốn phủi tay không làm nữa, rời đi.



Song, Mạc Tuân lại nhanh chóng nhắc chân đi theo: “Bác Lệ, chậm một chút, bác chờ cháu một chút.”



Không thể nào hát tay chịu thua được, việc hiện tại duy nhất anh có thể làm chính là lấy lòng gấp bội vị bố vợ này, dù sao cũng chính là nghiệt mình tự tạo, dù có khóc cũng phải đi hết con đường này.



Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên đều đang đợi Lệ Quân Mặc, lúc này cửa bị đẩy ra, gió lạnh bên ngoài quát vào, kèm theo bóng người Lệ Quân Mặc.



Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, nhanh chóng vui vẻ nói: “Bó, bố đã đến rồi?”



Ngày hôm nay Lệ Quân Mặc mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, trên bờ vai phẳng lì phủ lớp sương lạnh bên ngoài, ông tháo bao tay da xuống đưa cho quản gia tư nhân, đôi mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt liếc mắt ba ông cháu kia.



Lúc này quản gia tư nhân dời một cái cái ghé, để Lệ Quân Mặc ngồi xuống.



Nhưng đang dời ghế nửa chừng thì bị chặn lại, hai bàn tay to duỗi tới, trực tiếp nhận lấy cái ghé từ trên tay quản gia tư nhân.



Quản gia tư nhân ngẳng đầu nhìn lên, là Mạc Tuân.
Chương 917:



Chỉ thấy Mạc Tuân dời cái ghế đến phía sau Lệ Quân Mặc, còn lấy chiếc khăn từ túi áo vest của mình ra, nghiêm túc lau lau cái ghê một lần: “Bác Lệ, mời ngồi.”



Nhìn Mạc Tuân chân chó(*) như thế, quản gia tư nhân cảm giác nguy cơ tứ phía, sao ông lại cảm giác có người đoạt bát ăn cơm của ông thế? (*) ý chỉ nịnh bợ, xun xoe.



Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc Mạc Tuân, sau đó ngồi xuống ghê.



Hầu hạ bố vợ đại nhân xong xuôi, Mạc Tuân lúc này mới tìm cái ghế khác ngồi xuống, đợi xem cuộc vui.



“Anh Tuân, sao anh cũng đến đây thế? Có phải bố em bảo anh tới… bàn hôn sự chúng ta không?” Lệ Yên Nhiên chứng kiến Mạc Tuân đã ngạc nhiên há to miệng, cô ta cảm thấy hiệu suất xử lý công việc của bố sự thực sự quá cao, đã tìm được Mạc Tuân tới.



Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân nhìn thoáng qua mặt Lệ Yên Nhiên, ý kia là ngu ngốc.



Dạ Huỳnh đã dự cảm xấu trong lòng, bà ta ngẳng đầu nhìn về phía Lệ Quân Mặc, hiện tại Lệ Quân Mặc ngồi ở ghế trên, đôi chân dài cao ngạo vắt chéo lên nhau, đôi mắt phượng kia lẳng lặng nhìn bọn họ, không hề sắc bén, nhưng lại sắc bén khiến chẳng kẻ nào ẩn trốn được.



“Quân Mặc, hôm nay anh để cho bọn em tụ tập ở chỗ này là muốn bàn chuyện hôn sự của Yên Nhiên và Tuân sao? Ở trong ngục bàn chuyện cưới xin có phải may mắn lắm không ạ?” Dạ Huỳnh kéo kéo khóe môi.



Nào có người ở trong tù còn bàn chuyện cưới xin, đúng là lần đầu nghe nói.



Dạ lão cũng phát hiện kỳ lạ, lão ta nhìn về phía Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, nếu đã tới, tại sao cậu không nói chuyện, Yên Nhiên là con gái duy nhất của cậu, hiện tại nếu đám cưới hai nhà Mạc Lệ sẽ oanh động toàn bộ Đề Đô, lần này cậu nhất định phải cho Yên Nhiên tổ chức một hôn lễ thịnh thế, để nó xuất giá nở mày nở mặt!”



Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi vào trên mặt Dạ lão, ông chậm rãi gợi lên môi mỏng, cười như không cười hỏi ngược lại: “Yên Nhiên thật sự là con gái của tôi sao?”



Lệ Quân Mặc từ vào cửa đến bây giờ cũng hé một lời, đây là câu nói đầu tiên ông mở miệng, mà vừa dứt lời, con ngươi ba ông cháu Dạ gia này co rụt lại, bọn họ vô cùng khiếp sợ nhìn Lệ Quân Mặc.



Lệ Yên Nhiên nhanh chóng từ trên ghế đứng phát lên: “Bố, bố nói cái gì thế, không phải bố đã làm xét nghiệm ADN rồi ư…”



“Yên Nhiên!” Dạ Huỳnh nhanh chóng chặn lời Lệ Yên Nhiên.



Lệ Yên Nhiên lúc này lấy tay bưng miệng mình, cô ta cũng phát hiện mình lỡ miệng.



Trên khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Mặc không có tâm tình sóng lớn, ông lặng lặng ngồi ở chỗ kia đã tản ra một loại khí tràng cường đại, hệt như bậc đề vương từ trên cao nhìn xuống khống chế tất cả vào lòng bàn tay: “Yên Nhiên, sao cô biết tôi làm xét nghiệm ADN?”



“Con…” Sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng bệch.



“Cô đương nhiên biết, hơn nữa cô còn lén đổi tóc, đúng không?”



“Bó…” Lệ Yên Nhiên kinh hô.



Quản gia tư nhân đưa tờ kết quả giám định ADN qua, Lệ Quân Mặc nhận lấy rồi quăng “bếp” trên bàn Lệ Yên Nhiên, đôi mắt Đan Phượng đột nhiên trở nên mãnh liệt, bên trong cuồn cuộn sắm vang chớp giật, tức giận cùng rét lạnh: “Nhìn cho kỹ vào, đây là tôi dùng tóc của cô và tôi làm giám định ADN, phía trên chứng thực chúng ta không có bắt kỳ quan hệ huyết thống nào, cô không phải là con gái tôi!”



Lúc tờ kết quả rơi xuống mang theo một lực đạo bén nhọn, như dao róc lên mặt Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên đã biết, thì ra bố cái gì cũng biết, chỉ nhưng ông không nói gì, mà là tương kế tựu kế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi