NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 991:

 

Lời còn chưa nói hết, Mạc Tuân vung tay, cơ thể mềm yếu của Lệ Yên Nhiên nhất thời dường như diều đứt giây mạnh mẽ va vào trên vách tường.

 

*“Phanh” một tiếng, Lệ Yên Nhiên rơi trên mặt đất lạnh như băng, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

 

“Anh Tuân, anh… anh hãy nghe em nói…”

 

Lệ Yên Nhiên chật vật bò trên mặt đất, bò đến bên chân Mạc Tuân, vươn tay túm quần tây của anh.

 

Không phải cô ta.

 

Là tự Lê Hương.

 

Là tự cô từ té xuống.

 

Lệ Yên Nhiên muốn ở trước mặt Mạc Tuân vạch trần bộ mặt thật của Lê Hương, cô ta nhất định phải nói chân tướng cho Mạc Tuân biết.

 

Nếu như Mạc Tuân biết Lê Hương tự tay giết chết con của anh, vậy anh sẽ không cần Lê Hương nữa.

 

Lệ Yên Nhiên túm lấy quần tây của người đàn ông, đang lôi kéo nhưng lúc này cửa phòng phẫu thuật bị đầy ra, bác sĩ đi ra.

 

Mạc Tuân nhanh chóng tiến lên: “Bác sĩ, thế nào rồi?”

 

Lệ Yên Nhiên chật vật quỳ rạp trên mặt đất, tay cô ta còn dừng giữa không trung, cô ta căn bản cũng không có chạm tới ống quần Mạc Tuân.

 

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt lấy làm tiếc nhìn về phía Mạc Tuân: “Mạc tổng, rất xin lỗi, Lê tiểu thư sảy thai, đứa bé trong bụng của cô ấy đã không còn nữa.”

 

Mạc Tuân đứng thắng nghiêm như cây tùng, cả người chìm trong bầu không khí im lặng mà hàn lệ, anh rũ mí mắt: “Cô ấy thế nào rồi?”

 

“Mạc tổng, chúng tôi đã làm giải phẫu rửa sạch tử cung cho Lê tiểu thư, trước mắt thì tất cả đều tốt, nhưng Lê tiểu thư mắt máu quá nhiều, thiếu mất căn nguyên của người phụ nữ, kinh nguyệt tháng kế tiếp nhất định phải chú ý, phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, điều trị nhiều hơn, trước tiên tịnh dưỡng cơ thể tu, Lê tiểu thư còn trẻ, về sau vẫn còn có con được.” Thầy thuốc nói.

 

Lúc này y tá đẩy Lê Hương ra ngoài, Mạc Tuân nhìn Lê Hương nằm trên giường bệnh, cô đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay trắng đén gần như trong suốt.

 

Mạc Tuân nhấp môi mỏng, sau đó giơ tay lên, xoa khuôn mặt nhỏ lạnh như băng của Lê Hương.

 

Rồi sau đó anh cúi đầu, môi mỏng rơi vào trên trán Lê Hương: “Không sao Lê Hương.”

 

Trong phòng bệnh V.I.P.

 

Hàng mi dài của Lê Hương khẽ run, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

 

Thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt anh tuần nhã nhặn.

 

Bởi vì cô ngủ nghiêng, nên cô rất dễ dàng thấy được người đàn S ông ghé vào đầu giường ngủ, Mạc Tuân vẫn luôn ở cùng cô, có thể quá mệt mỏi, nên bây giờ anh đang ngủ.

 

Mặt của hai người dựa vào rất gần, gần đến mức cô có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, dưới đôi mắt là một mảng quằng thâm, ngay cả trên chiếc cằm kiên nghị cũng lắm tắm vài sợi râu, người đàn ông tôn quý nhất Đề Đô, đây là lần đầu tiên cô thấy anh lôi thôi như thé…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi