NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

“Đội cố vấn của Alston chắc đang vội vã tất bật biên soạn tình tiết của sự cố lần này.” Alan thoải mái dựa vào ghế sofa, mỉm cười nói, “Có lẽ sẽ nói về cuộc thẩm tra Darren lúc xưa trước, lại lôi ra mấy tập văn kiện, chọn từ sắc bén một chút, để tất cả mọi người cho rằng Darren sắp bị trừng trị, như vậy chuyện hôm nay sẽ rất dễ giải thích… Lần giãy dụa cuối cùng trước khi chết của kẻ sắp bỏ mạng.”

Bùi Nghiêu khẽ nhíu mày: “Hoàng Thái tử Điện hạ…”

“Sao vậy?” Alan nhướng mày, “Thương tiếc anh ta?”

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Tôi có chút lo lắng, Bệ hạ không hề nói rõ sẽ xử phạt Hoàng Thái tử Điện hạ như thế nào, chỉ cần ngài ấy vẫn là Thái tử, Bệ hạ vẫn sẽ thiên vị ngài ấy, loại chuyện này… Tôi sợ sau này sẽ còn xảy ra.”

Alan ấm áp trong lòng, cúi đầu cười: “Đừng sợ, Anthony không gây ra được sóng to gió lớn gì đâu, hơn nữa còn có Alston mà, tuy rằng ông ta không yêu thương em, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép Anthony liên tục tìm chết dưới mí mắt ông ta.”

Bùi Nghiêu vẫn có chút lo lắng bất an, anh không nghĩ thoáng được như Alan, trải qua chuyện này thù hận giữa Alan và Anthony đã không thể nào hóa giải được nữa, một ngày Anthony chưa chết, an toàn của Alan sẽ còn bị vây trong nguy hiểm khôn lường một ngày.

Nhìn dáng vẻ lo âu của Bùi Nghiêu Alan nhịn không được trêu đùa: “Thiếu tướng, lúc này đây chẳng phải ngài nên lo nghĩ chuyện lần này sẽ gây ảnh hưởng cho Đế quốc và Hoàng đế Bệ hạ của ngài đến mức nào trước hết sao? Sao ngài đặt hết tinh lực và tâm tư lên người em vậy? Thiếu tướng… lòng trung thành với Đế quốc của ngài đâu?”

Sau khi nghe xong chính bản thân Bùi Nghiêu cũng ngẩn ra, chuyện xảy ra lâu như vậy, việc anh mãi nghĩ trong đầu toàn là làm sao ngăn chặn hoàn toàn tai họa ngầm uy hiếp đến Alan này, về những chuyện khác… chuyện gì anh cũng chưa kịp nghĩ tới.

“Lúc trước em đã nói, sớm muộn sẽ có một ngày, em sẽ biến sự ngu trung đối vối Đế quốc của anh trở thành lòng trung thành đối với một mình em.” Alan nghiêng đầu qua, hơi ngả người đặt lòng bàn tay lên ngực trái của Bùi Nghiêu, Alan cảm nhận nhịp tim của Bùi Nghiêu, ngẩng đầu cười với anh, “Thiếu tướng, có phải em đã làm được rồi không?”

Nhịp tim của Bùi Nghiêu dần dần nhanh hơn, luống cuống cúi đầu xuống trầm giọng nói: “Tôi là kỵ sĩ của ngài, vốn dĩ phải trung thành với ngài.”

“Không giống nhau.” Alan tự tin nói, “Lòng trung thành của anh dành cho em, không hề giống lòng trung thành của anh đối với Anthony lúc trước, và đối với Alston lúc trước đó nữa.”

Alan nhìn sâu vào mắt Bùi Nghiêu: “Lần đầu tiên gặp anh lúc mới về Chủ tinh em từng hỏi anh, có muốn quay về bên cạnh em hay không, anh lấy lí do sợ gây nên ảnh hưởng không tốt không cần thiết đối với Anthony để từ chối em, nhưng nếu là bây giờ thì sao? Bùi Nghiêu, nếu bây giờ bắt anh phải lựa chọn 1 trong 2 giữa em và Đế quốc, anh sẽ chọn ai?”

“Thiếu tướng, em biết anh từ trước đến nay không nói dối.”

Bùi Nghiêu có chút lúng túng né tránh ánh nhìn của Alan, Alan di dời bàn tay đang để trên ngực của anh, dịu dàng chạm nhẹ lên gò má anh buộc anh quay đầu nhìn mình, Alan ung dung cười: “Tuy rằng đã biết câu trả lời của anh, nhưng em vẫn muốn nghe anh tự nói ra một lần.”

Trong lòng Bùi Nghiêu rối rắm vô cùng, đáp án đã rất sinh động, nhưng lòng trung thành đối với Đế quốc mấy mươi năm vẫn làm cho lời đến bên miệng khó thốt ra được, anh không nén được oán trách Alan, biết chẳng phải được rồi sao? Tại sao cứ luôn ép mình nói những lời không nói ra khỏi miệng được?

Alan giống như nghe thấy tiếng oán thầm của Bùi Nghiêu, nhịn không được mỉm cười, chẳng qua mong muốn cố hữu và máu S của đàn ông vẫn đang quấy phá, Alan cười tàn nhẫn: “Nói đi Thiếu tướng, ngài dám một mình xông vào doanh trại của địch, còn sợ nói ra một câu sao?”

Bùi Nghiêu bối rối rũ mắt, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: “Tôi chọn Điện hạ.”

Cùng lúc Bùi Nghiêu cho ra đáp án, Alan dịu dàng hôn lên môi của Bùi Nghiêu, đúng lúc hóa giải sự xấu hổ của anh, động tác của Alan nhẹ nhàng vô cùng, lát sau hai người tách ra, Alan dùng trán cụng trán Bùi Nghiêu, trầm giọng nỉ non: “Cảm ơn anh, Bùi Nghiêu… Em rất vinh hạnh.”

“Đừng lo lắng Anthony sẽ làm hại em lần nữa, trước nay anh ta chẳng bản lĩnh thế đâu.” Alan hôn lên trán Bùi Nghiêu, “Hơn nữa em còn có anh, lính gác mạnh nhất Đế quốc.”

Bùi Nghiêu vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước, nghe vậy lập tức nói: “Ngài đã đồng ý với tôi, sẽ không giấu tôi nữa.”

Alan cười nuông chiều: “Vâng vâng, em đã đồng ý, chuyện hôm nay là em không tốt, vẫn xin Thiếu tướng có thể tha thứ cho em.”

Bùi Nghiêu không giỏi ứng đối với mấy trò trêu ghẹo của Alan nhất, ậm ừ không nói, Alan không kiềm được lại hôn lên môi anh, cười nói: “Được rồi, chuẩn bị một chút, chúng ta sắp đáp xuống rồi.”

Tại cảng chuyên dụng của Hoàng gia Alston Anthony còn có phu nhân Jenny đã đợi từ lâu, đối với việc Anthony cũng đến đón mình Alan không bất ngờ chút nào, nếu Alston muốn đưa Anthony đi, nhất định sẽ đưa đi đẹp đẽ hoành tráng, ông ta tuyệt đối sẽ không chừa cho những kẻ có tâm bất cứ cái thóp nào, cho dù là vì đẹp mặt hay là vì tránh cho sau này có người liên hệ chuyện Alan bị tập kích và chuyện Anthony bị trục xuất với nhau, lần gặp mặt này hôm nay đều rất cần thiết.

“Không bị thương chứ?” Dưới ống kính, trên gương mặt luôn luôn nghiêm túc của Alston hiện ra chút hiền hòa hiếm thấy, “Mọi người đều rất lo cho con.”

Về mặt diễn xuất Alan không chịu thua kém, lập tức mỉm cười: “Xin ngài yên tâm, con mọi thứ đều rất tốt.”

Alan quay đầu nhìn Anthony, so với Alston kỹ năng diễn xuất của hắn kém hơn rất nhiều, ánh mắt Anthony né tránh, nhỏ giọng nói: “Không… không sao là tốt.”

Có không ít phóng viên, Alan không muốn gây nên phiền toái, gật gật đầu cho có lệ coi như có chú ý, chẳng qua phu nhân Jenny không cho qua dễ như vậy, phu nhân Jenny tung hoành giới chính trị và giới thượng lưu nhiều năm, trước nay chưa hề sợ camera, nếu không phải có quá nhiều phóng viên, phu nhân Jenny gần như muốn ra tay tự mình dạy dỗ Alan.

“Con muốn dọa chết cô sao?” Trong sự trách mắng của phu nhân Jenny không giấu được nỗi lo lắng sâu sắc, “Đang yên đang lành, con đến Brooks làm gì? Diễn tập mô phỏng ở đâu chẳng được?!”

Alan bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi đầu hôn lên má của phu nhân Jenny, nhận lỗi nói: “Để cô lo lắng, là con sai.”

“Đương nhiên là con sai!” Thấy Alan lông tóc vô thương phu nhân Jenny thoáng an tâm chút, cô nghiêng đầu nhìn Bùi Nghiêu phía sau Alan, cười, “Thiếu tướng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nhớ đến lần gặp phu nhân Jenny gần đây nhất Bùi Nghiêu có chút xấu hổ, anh cúi đầu nói: “Điện hạ.”

“Nghe nói lần này là ngài cứu cháu tôi?” Phu nhân Jenny nhìn Bùi Nghiêu đầy cảm kích, quay đầu nói với Alan, “Không sai chứ? Chính xác là Thiếu tướng bắt giữ Darren phải không?”

Alan lập tức hiểu ra ý của phu nhân Jenny, gật đầu trịnh trọng nói: “Vâng, nhờ cả vào Thiếu tướng, nếu không sẽ không thuận lợi được như vậy.”

Phu nhân Jenny lắc đầu liên tục: “Tôi thật sự không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của tôi với ngài thế nào, Bệ hạ, ngài có thể giúp cô em gái đáng thương của ngài, giúp cô ấy báo đáp ân nhân của cô ấy một chút có được không?”

Alston cố gắng duy trì nụ cười mỉm trên mặt, gật đầu nói: “Yên tâm, sau chuyện này Bộ Quân sự sẽ đánh giá hành động anh dũng của Thiếu tướng Bùi Nghiêu, cũng trao cho cậu ấy vinh dự nên có.”

Phu nhân Jenny hài lòng cười: “Em biết ngài sẽ không từ chối em, cảm ơn ngài.”

Phu nhân Jenny nghiêng đầu nhìn Alan, hai người ngầm hiểu trong lòng… Hứa hẹn trước mặt nhiều người như vậy, phần thưởng này sẽ không nhỏ đâu.

Hàn huyên xong mọi người lên phi hành khí của Alston, để tránh tình huống không có người ngoài Alan sẽ trực tiếp bưng ghế đập Anthony, tạo nên tình huống hai anh em trực tiếp trở mặt, Alston vô cùng tự giác để quan lễ nghi của mình điều một chiếc đĩa bay nhỏ khác đến, chở riêng một mình Anthony.

Trong khoang thuyền chính chỉ có Alston Alan và Bùi Nghiêu, phu nhân Jenny thoải mái hơn rất nhiều, cô kéo Alan đến tỉ mỉ nhìn trái phải trên dưới mấy lần, sau khi vừa oán trách vừa đau lòng lải nhải một hồi phu nhân Jenny dụi dụi khóe mắt nhìn Bùi Nghiêu.

“Sau bữa tiệc sinh nhật của Thân vương Adair tôi vẫn luôn hy vọng có thể gặp mặt ngài một lần nói chuyện tử tế một lát, đáng tiếc các cậu đều bận quá, cứ trì hoãn mãi đến bây giờ, còn là theo cách này…” Phu nhân Jenny lắc đầu cười, vươn tay về phía Bùi Nghiêu, “Tôi muốn xin lỗi vì sự nhiệt tình quá mức của tôi lần trước, có thể tha thứ cho tôi không, Thiếu tướng?”

Bùi Nghiêu nắm lấy tay của phu nhân Jenny hôn nhẹ xuống, cúi đầu nói: “Ngài quá lời rồi.”

“Tại Alan hết, rõ ràng đã có người mình thích, thế mà không nói thật với bà cô thương yêu nó nhất.” Phu nhân Jenny oán trách liếc Alan, “Quả nhiên người lớn tâm lớn, không giống như hồi nhỏ nữa.”

Alan hết cách, bất đắc dĩ cười nói: “Con nhận tội với Công chúa Điện hạ Jenny lần nữa, có được không?”

Phu nhân Jenny hài lòng cười, nói: “Tha thứ cho con.”

Phu nhân Jenny quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, nói đầy chân thành: “Tuy rằng có hơi muộn, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ sự chúc phúc của tôi, Thiếu tướng, phẩm cách cao quý của ngài vẫn luôn làm tôi cảm động sâu sắc, có được sự chung tình của ngài là phúc của Alan, có thể có ngài luôn luôn bầu bạn bên cạnh nó là may mắn của tôi và Bệ hạ. Đúng rồi, các cậu ở bên nhau khi nào? Đã tiến triển đến giai đoạn nào? Có tiện tiết lộ một chút với bà cô thân yêu này không?”

Nói những chuyện này trước mặt Alston làm Bùi Nghiêu xấu hổ không thôi, anh chịu không nổi nhìn Alan xin giúp đỡ, Alan cười hòa giải: “Được rồi cô ơi, da mặt ảnh mỏng…”

“Được rồi, có một người yêu hay thẹn thùng cũng không tồi đâu, sẽ có thêm rất nhiều tình thú.” Phu nhân Jenny nhướng mày cười: “Chúc phúc con, Alan, tha thứ cho cô lúc trước vẫn luôn muốn nhúng tay vào chuyện riêng của con… Cô chỉ không muốn con tùy tùy tiện tiện tìm một người không thích hợp, con còn quá trẻ, rất dễ bị vẻ ngoài mê hoặc, nhưng bây giờ xem ra là cô nghĩ nhiều, ánh mắt của con tốt hơn cô tưởng tượng rất nhiều.”

Không hổ là cao thủ xã giao, một câu khen luôn hai người, ngay cả Alan cũng không kiềm được thầm khen ngợi, quan trọng nhất là câu nào của phu nhân Jenny cũng đều xuất phát từ thật tâm, có thể có được sự chúc phúc của người thân tất nhiên làm cho người ta hạnh phúc vô cùng, Alan cười cười: “Cảm ơn ngài.”

Nhìn bộ dạng vui vẻ ấm áp của mấy người này Alston tức tối không thôi, hắn tất nhiên hài lòng 100% về Bùi Nghiêu, nhưng nhìn đến Alan, nếu thật sự muốn hắn tặng cho mấy lời chúc phúc hắn lại chẳng thể nào nói ra khỏi miệng, may là nỗi dày vò đối với Alston này cũng không kéo dài quá lâu, không lâu sau đã đến hành cung của Alan, phu nhân Jenny đứng dậy hôn hôn hai má của Alan: “Bác sĩ tư nhân của con đã ở trong hành cung đợi lệnh, kiểm tra đàng hoàng, đừng để tụi cô lo lắng, Thiếu tướng cũng vậy… đừng ỷ mình trẻ tuổi mà không để ý, biết chưa?”

Alan cười đồng ý, không lâu sau hai người đi xuống phi hành khí, ý cười trên mặt phu nhân Jenny dần dần nhạt đi, cô quay đầu nói với Alston: “Bệ hạ… liên quan đến vấn đề Alan là người bình thường, em có chút ý kiến… Em nghĩ em cần nói chuyện với ngài.”

Alston nhìn phu nhân Jenny, trong lòng bỗng rét lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi