NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

Khi trời hửng sáng, mọi người nhận được tin tức của Hoàng Thái tử Anthony.

“Lúc Bettina liên lạc với Anthony, bọn nó đang đảo quanh ở tinh hệ phía xa không mục đích.” Phu nhân Jenny cố gắng kiềm nén tâm tình của mình, làm cho giọng điệu của mình bình thản một chút, “Đây quả thật là một trò cười, nói thật, nếu bọn chúng chỉ đơn giản muốn soán vị cô cũng sẽ không tức giận đến vậy, điều cô không chịu nổi là… Sao bọn chúng có thể tìm chết hết lần này đến lần khác kéo dài sự việc tới nông nỗi này! Huyết thống nhà Camplin có tính ăn mòn mạnh cỡ nào mới có thể hủy hoại một người mang nửa dòng máu Norman thành như thế!”

Trước mặt Alan và Bùi Nghiêu phu nhân Jenny không muốn thất thố, nhưng vừa nói tới là cô gần như không thể khống chế được bản thân, xẵng giọng tức giận nói: “Nó không có não à? Thế mà chuyện gì cũng phải nghe theo Bettina! Tốt xấu gì nó cũng là Hoàng Thái tử, cứ phải nghe theo lệnh của một tình nhân! Ha ha…”

Thú lượng tử báo hoa của phu nhân Jenny gắt gỏng đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào uy hiếp, Bùi Nghiêu thoáng do dự rồi thả thú lượng tử rồng của mình đi trấn an nó, báo hoa khá có hảo cảm với rồng, nức nở vài tiếng sau đó chạy qua cọ.

“Chỉ trong một năm nay, đầu tiên là não rút gân muốn thúc đẩy cái gì mà chính sách phân phối dẫn đường, sau đó lại mua chuộc Darren muốn lấy mạng của con, lại đến bây giờ… Cô đã đếm không nổi nó gây ra bao nhiêu chuyện rồi, lần nào Alston cũng phải tha thứ cho nó, lần nào cũng là con giải quyết hậu quả cho nó!” Phu nhân Jenny cười lạnh mấy tiếng, “Có lúc cô thật sự muốn trực tiếp…”

“Cô.” Alan bất đắc dĩ ngắt lời phu nhân Jenny, cười nói, “Ngài còn chưa nói xong kìa, sau khi liên hệ Anthony thì sao?”

“À… phải.” Phu nhân Jenny vén lại tóc, bình ổn tâm tình rồi cười chế nhạo, “Sau đó chuyện càng buồn cười hơn là, Anthony gần như cuống quýt cầu xin Alston cho phép nó quay về, ha ha… Biết sao không? Trong ngày nó chạy trốn này nó nuốt không nổi một ngụm thuốc dinh dưỡng nào, mỗi một phút đều sợ hãi, nực cười, không có tâm lý mạnh mẽ thì đừng làm ra loại chuyện này chứ.”

Phu nhân Jenny thở phào một hơi, tựa lên gối tròn phía sau nói: “Chẳng qua còn may, sự thất thố của nó làm Alston hoàn toàn hết hy vọng, có lẽ Alston có thể tha thứ mọi tâm tư đen tối không thể nói ra khỏi miệng của Anthony — điều này ở trong mắt Alston đều là ưu điểm, nhưng ông ấy tuyệt đối không chịu được tính cách yếu đuối và do dự chần chừ của Anthony.”

Về điều này Alan đồng cảm sâu sắc, đối với việc chọn lựa người thừa kế, trước nay Alston chưa bao giờ lấy phẩm hạnh để định đoạt bọn họ tốt hay xấu, so với việc bọn họ gây ra phiền phức lớn thế nào rơi vào hoàn cảnh bất lợi ra sao, Alston càng coi trọng việc bọn họ làm sao để giải quyết phiền toái, sẽ làm thế nào để giúp bản thân thoát khỏi hiểm nguy, mà điểm này… đúng là Anthony có thế nào cũng làm không tốt.

Phu nhân Jenny hài lòng cười với Alan: “Hơn ai hết Alston hiểu rõ rốt cuộc ai kế thừa Hoàng vị sẽ tốt hơn, Alan… chúc mừng, lần lữa 10 năm, cuối cùng đã sắp quay về vị trí của mình.”

Alan lắc đầu cười khẽ: “Chắc không nhanh vậy đâu.”

“Sau khi tước bỏ vị trí Hoàng Thái tử của Anthony con chính là người thừa kế thứ nhất của Alston, nếu không lập con làm Hoàng Thái tử lần nữa, dựa theo truyền thống của thế hệ trước, chẳng khác nào Alston đang tuyên bố với tất cả mọi người rằng ông ấy sẽ chọn ra một người trong đám con cháu làm người thừa kế khác của mình, quả thật Alston vẫn không thể nào yêu thích con, nhưng ông ấy càng không bằng lòng để người khác kế thừa Hoàng vị.” Phu nhân Jenny nháy mắt mấy cái, hạ giọng nói, “Alston đã bàn luận với Thân vương Adair, ông ấy thật sự hạ quyết tâm rồi.”

Alan nghe xong lời này vẫn mang bộ dáng thờ ơ ung dung như mọi ngày, hắn nở nụ cười chuyển đề tài: “Mấy ngày nay ngài và chú vất vả rồi, đợi sau khi Anthony quay về chắc Alston sẽ cho phép chúng ta rời khỏi đây, đến lúc đó vẫn xin ngài và chú đến hành cung của con ở vài ngày.”

“Không không.” Phu nhân Jenny lắc đầu liên tục, cười nói, “Cô và Thân vương Adair vừa trải qua gần một tháng xa cách, bây giờ chỉ muốn hưởng thụ thời gian cùng nhau một mình, hơn nữa… nếu không có gì bất ngờ chắc cô còn phải tiếp tục ở lại để xử lý chuyện của con.”

Phu nhân Jenny đứng dậy, cười hôn má của Alan: “Bé cưng, thừa dịp mấy ngày này bầu bạn Thiếu tướng cho tốt, khoảng thời gian tiếp theo chắc các con sẽ nhiều việc, được rồi, cô về phòng trước đây.”

Alan gật đầu, nghĩ một lát lại hỏi: “Bettina thì sao? Alston định trừng trị bà ta thế nào?”

Nơi đáy mắt phu nhân Jenny lóe lên vẻ chán ghét, thấp giọng nói: “Không rõ, nhìn chung Alston sẽ không xử tử cô ta, là dẫn đường của Hoàng đế chính là có lợi ích này, nhưng ngày tháng sẽ không dễ sống mấy là thật, đừng thương tiếc cho cô ta, Bệ hạ cho cô nghe đoạn ghi âm về âm mưu bí mật của cô ta và Anthony lúc trước, ha ha… chỉ dựa vào việc cô ta định xử lý con và Bùi Nghiêu thế nào sau khi thành công thì có giết cô ta một vạn lần cũng không quá đáng.”

Phu nhân Jenny bực dọc xoa xoa trán, than ngắn thở dài nói: “Không được cô không thể nhớ lại nữa, nếu không cô thật sự sợ cô sẽ đá văng cửa phòng của cô ta xé tươi cô ta, biết sao không… lúc sáng sớm cô chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy phát hiện con báo của cô ngồi xổm trước cửa phòng giam Bettina, nhất định trong mơ cô đã giết cô ta.”

Alan nhịn không được thấp giọng cười: “Được rồi chúng ta không nói chuyện này nữa, ngài đi nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

Phu nhân Jenny gật gật đầu, lại cười với Bùi Nghiêu dặn dò anh hai câu rồi đi ra.

Chân trước của phu nhân Jenny vừa mới đi, thú lượng tử rắn Taipan của Alan đã xuất hiện ở bên cạnh thú lượng tử rồng của Bùi Nghiêu, rắn Taipan nhìn rồng đầy âm trầm, cả mặt bất mãn, rồng lớn ngơ ngác nhìn nó không rõ chuyện làm sao, nó nhích nhích lại gần rắn Taipan theo bản năng, rắn Taipan cáu kỉnh lùi ra sau chút, rồng lớn không dám tiến lên phía trước, hoang mang nhìn Alan, Alan lạnh lùng quét mắt nhìn rắn Taipan thấp giọng nói: “Báo hoa là thú lượng tử của lính gác, giấm của nó mày cũng muốn ăn? Có bệnh…”

Rắn Taipan le lưỡi khè khè với Alan, dùng sức mạnh tinh thần nhắc Alan bản thân từng ghen tuông không phân biệt giống loài thế nào, Alan lười để ý đến nó, rồng lớn cẩn thận dè dặt nhích lên phía trước, rắn Taipan mềm lòng, lượn một vòng sau đó dịu dàng quấn lấy rồng, cũng nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm những chỗ bị báo hoa của phu nhân Jenny đụng chạm ban nãy, rồng yên lòng, nhắm mắt nằm sấp xuống thảm, hưởng thụ sự âu yếm vuốt ve của người yêu.

“Sao ngơ ngác thế?” Alan nhấc tay sờ trán Bùi Nghiêu, nhíu mày nói, “Gần đây anh không nghỉ ngơi tốt, muốn ăn thứ gì không? Em bảo bọn họ chuẩn bị sớm chút, anh ăn xong lập tức đi…”

“Điện hạ.” Bùi Nghiêu mím môi, ngưng một lát rồi cẩn thận nói, “Nếu tôi không hiểu sai, ý của Điện hạ Jenny là… Bệ hạ muốn lập ngài làm Hoàng Thái tử lần nữa, phải không?”

Alan nhìn thấy niềm vui sướng khó thể che giấu trong mắt Bùi Nghiêu thì ấm áp trong lòng, tiến gần một bước hôn lên môi anh dịu giọng nói: “Đúng vậy, Thái tử phi Điện hạ.”

Bùi Nghiêu ngẩng đầu nhìn Alan, ngây ra một lúc lâu rồi đột nhiên vành mắt đỏ lên.

Không ai biết, từ trước đến nay Bùi Nghiêu lo lắng cho tình cảnh của Alan sau khi Anthony kế vị trong tương lai biết bao nhiêu, anh thậm chí đã từng nghĩ nếu sau này Anthony không chấp nhận được Alan, anh sẽ từ chức, tháo xuống quân hàm, cùng Alan rời đi, lánh xa phù hoa quyền thế, cùng Alan bình thản sống qua một đời.

Người của toàn Đế quốc đều cho rằng Bùi Nghiêu may mắn, lấy thân phận bình dân trở thành Vương phi, tương lai sẽ hưởng thụ không hết giàu sang phú quý, nhưng bọn họ không biết rằng, ngay từ lúc bắt đầu Bùi Nghiêu đã sẵn sàng buông bỏ mọi thứ.

Alan cùng Bùi Nghiêu tâm ý tương thông, nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của anh lòng Alan đau đớn mãnh liệt, Thiếu tướng của hắn ơi…

“Người khác đều vui mừng vì em lấy lại vị trí đó một lần nữa, chỉ có anh, là vui mừng vì sau này em có thể tiếp tục sống.” Giọng của Alan bất giác hơi nghẹn đi, hắn nghiêng đầu không ngừng hôn lên má của Bùi Nghiêu, thấp giọng lặp lại, “Em hiểu hết, em hiểu hết…”

Bùi Nghiêu rất ít khi rơi nước mắt trước mặt người khác, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, nở nụ cười nói với Alan: “Chúc mừng ngài, Điện hạ.”

“Vừa nãy không muốn nói quá nhiều trước mặt cô, thật ra em đã có được tin tức từ nguồn tin của mình.” Để làm Bùi Nghiêu an tâm, Alan tỉ mỉ dặn dò, “Qua 10 tiếng nữa Anthony sẽ về, đến lúc đó Alston sẽ bắt Anthony tự nhận trách nhiệm thoái vị, trước hết là tổng kết sai lầm phạm phải trong những năm qua, sau đó giải thích chuyện thay đổi người thừa kế năm xưa… Anh còn nhớ không? Lúc trước lấy lý do thân thể em gầy yếu, còn không phải là lính gác để bị tước bỏ vị trí Hoàng Thái tử, mà bây giờ thân thể của em đã bình phục.”

“Anthony sẽ tuyên bố tự nguyện buông bỏ vị trí kế vị, để mọi thứ trở lại quỹ đạo vốn có.” Alan cười, “Bản thảo phát ngôn đã vạch ra xong, xướng hay diễn tốt, người không biết nội tình chắc sẽ còn rơi nước mắt vì tình anh em của em và Anthony.”

Bùi Nghiêu vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Hoàng Thái tử… không, Điện hạ Anthony, anh ta sẽ thành thật làm theo sao?”

“Đương nhiên.” Alan bình thản cười nói, “Anh ta làm theo, vậy thứ anh ta mất đi chỉ là vị trí kế vị và tự do, nếu không làm theo, vậy anh ta sẽ mất đi tính mạng của mình, đây là Alston làm một công đôi việc, vừa thay đổi người thừa kế thỏa đáng, lại dùng em để khống chế bọn Bettina… Ông ta đã không giết được Bettina, vậy nhất định phải lập em làm Hoàng Thái tử cho sớm, nếu không người thừa kế không thay đổi, ông ta vẫn có nguy hiểm đến tính mạng như cũ.”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Tôi hiểu, nếu Điện hạ Anthony vẫn còn là người thừa kế thứ nhất, vậy phu nhân Bettina, còn có những người đứng phía sau Anthony có thể sẽ bí quá làm liều, mưu đồ giết Bệ hạ đoạt lấy Hoàng vị.”

Alan nhẹ giọng cười: “Thật thông minh.”

Bùi Nghiêu cảm thấy rất ngượng ngùng: “Chuyện mọi người đều có thể nghĩ đến…”

“Ai nói.” Alan vẫn luôn tự phụ, rất ít khi khen người khác ở phương diện này, nhưng đối với Bùi Nghiêu hắn chưa bao giờ tiếc lời khen của mình, “Có thể nghĩ đến những chuyện này đã rất không dễ dàng, Thái tử phi… anh là thiên thần à? Giỏi văn giỏi võ.”

Alan hôn xuống bên tai Bùi Nghiêu, nhẹ giọng thì thầm: “Còn có thể ấm giường.”

Mặt của Bùi Nghiêu dần dần đỏ lên, Alan cười, lắc lắc chuông dặn người hầu: “Nhắc nhở một chút, hôm nay tôi và Vương phi không xuống lầu, không có chuyện quan trọng xin đừng làm phiền chúng tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi