NGHỊCH TẬP TRỌNG SINH ĐỂ EM CHỦ ĐỘNG!!!


Nhà họ Mộ.
“Hu hu… Mẹ, con không muốn sống nữa.

Tất cả đều tại mẹ, đều tại mẹ.” Thôi Uyên Uyên khóc trong lòng mẹ, vô cùng thảm thiết.
Mộ Giai Kỳ cũng không ngờ, Mộ Cẩn Y chẳng những không rơi vào cái bẫy bọn họ đã chuẩn bị sẵn, ngược lại còn cho Trang Đông Quân ngủ với thư ký.

Chuyện này thật sự là nằm ngoài dự đoán của bà ta.

Mộ Giai Kỳ vỗ vỗ lưng con gái an ủi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng khóc, con nói hết mọi chuyện với mẹ trước đã, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao Trang Đông Quân lại ngủ cùng Phan Thảo Mai kia? Là con khốn đó cố ý sao?”
Thôi Uyên Uyên hít hít mũi, nức nở nói: “Chắc chắn là con khốn Phan Thảo Mai kia chủ động, nếu không thì sao Mộ Cẩn Y có thể bỏ qua cho con được? Chị ta còn nói, nói con không biết nhìn người, nói nhân phẩm của Anh Quân đáng lo.”
Mộ Giai Kỳ nghe đến đó thì sắc mặt cũng lập tức trầm xuống: “Ha ha, con khốn này, tâm tư cũng lớn thật đấy, còn muốn leo lên Trang Đông Quân.

Nó cho rằng nó là ai, để xem mẹ dạy dỗ nó như nào.”
“Mẹ, bây giờ phải làm sao đây? Anh Quân, anh ấy… Hu hu… Anh ấy ngủ với con khốn kia rồi.” Thôi Uyên Uyên cứ nghĩ đến việc người đàn ông mình thích ngủ với người phụ nữ khác là trong lòng cô ta lại cảm thấy khó chịu.

Vốn dĩ bọn họ muốn hy sinh Trang Đông Quân để huỷ hoại sự trong sạch của Mộ Cẩn Y, để cô không thể trốn thoát khỏi cái bẫy bọn họ bố trí ra.


Nhưng bây giờ thì sao? Mọi chuyện lại đang phát triển theo hướng mà bọn họ không thể đoán trước được, làm cho cô ta hoảng hốt.
“Được rồi, mẹ sẽ từ từ dạy dỗ cái đứa Phan Thảo Mai kia.

Bây giờ, điều quan trọng nhất là bên phía Trang Đông Quân.

Con phải chú ý một chút.

Nếu như con ầm ĩ với cậu ta vì việc này, nói không chừng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.

Cho nên, ở trước mặt cậu ta, con nhất định phải thể hiện mình rộng lượng một chút.

Dù sao thì chuyện này cũng không phải lỗi của cậu ta, là con khiến cậu ta làm như vậy.

Nếu như con còn trách ngược lại cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ thấy phản cảm với con, hiểu chưa?”
“Con biết rồi mẹ.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì đột nhiên chuông cửa vang lên, quản gia đi ra mở cửa.

Sau đó bọn họ thấy một người đang không ngừng chuyển đồ vào.

Thôi Uyên Uyên nhìn tên trên những chiếc hộp đó thì kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, cô ta chặn nhân viên giao hàng lại, hỏi: “Đây là đồ ai thuê các anh đưa tới?”
Nhân viên giao hàng đáp: “Đây là đồ cậu Lãnh mua, cậu Lãnh bảo đưa đến đây.”
Thôi Uyên Uyên nghe xong lời này thì yên lặng xoay người, ngồi lên sô pha, nhóm đầu tiên đưa quần áo đến, những túi quần áo đó gần như lấp kín những chỗ trống trong phòng khách.
Thôi Uyên Uyên nhìn những cái túi đó, ghen ghét đến mức như sắp phát điên, coi như bình thường cô ta cũng mua được, nhưng mua liền một lúc nhiều như vậy thì cô ta chưa từng làm.
Thật sự cũng không phải không nỡ, chủ yếu là tiền trong nhà đều do Mộ Cẩn Y kiếm, mà mỗi tháng Mộ Cẩn Y cho mẹ con bọn họ tiền tiêu vặt có hạn.

Cho dù cô ta muốn mua cũng không mua nổi.
Khi Thôi Uyên Uyên nhìn thấy những bộ quần áo kia đã đủ ghen ghét rồi.

Cô ta hoàn toàn không ngờ là vẫn chưa xong, nhân viên đưa quần áo vừa đi, nhân viên đưa giày lại tới, Thôi Uyên Uyên nhìn ký hiệu trên hộp giày, cả người đều không bình tĩnh nổi.

Những đôi giày đó, mỗi một đôi đều không dưới năm con số, một tháng cô ta mua hai ba đôi đã xem như xa xỉ rồi, nhưng cô ta đếm số lượng những đôi giày đó một chút, khoảng ba mươi mấy đôi, chỗ đó tương đương với số lượng mua trong một năm của cô ta, hơn nữa, cũng không phải mỗi một đôi giày của cô ta đều đắt như vậy.
Khi giày được đưa tới, sắc mặt Thôi Uyên Uyên chỉ có thể dùng từ khó coi để hình dung.

Thế nhưng, như vậy vẫn chưa xong, nhân viên đưa giày vừa đi, người phụ trách giao túi xách lại tới.
Vốn dĩ cô ta không muốn đi xem những chiếc túi xách đó, nhưng cô ta lại không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, chờ đến khi nhân viên giao hàng rời đi, cô ta không nhịn được mà mở hộp đóng gói ra, lật lên xem.
Khi cô ta nhìn thấy những chiếc túi xách đó, sắc mặt của Thôi Uyên Uyên đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.


Mỗi một chiếc túi xách đều là phiên bản giới hạn, hơn nữa đều là bảo vật trong cửa hàng, giá cao đến mức nào thì cũng có thể tưởng tượng ra được.
Thôi Uyên Uyên tính qua những món đồ được đưa tới trong tối nay, có lẽ giá trị vượt qua ba nghìn vạn, đây còn là tính tương đối qua loa.

Nếu như tính toán cẩn thận có thì có lẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Mộ Giai Kỳ cũng sợ ngây người, ngày thường, khi bà ta uống trà nói chuyện với những người phụ nữ giàu có cũng nói về mấy thứ này.

Mặc dù là dì nhỏ của Tổng Giám đốc tập đoàn Mộ Thị, nhưng tiền tiêu vặt bà ta nhận được cũng có giới hạn, cho nên bà ta chỉ có thể thỉnh thoảng cầm một chiếc túi xách cao cấp đi gặp bọn họ.

Như vậy cũng đủ cho bà ta khoe khoang rồi.

Bây giờ lại nhìn thấy mấy thứ này của Mộ Cẩn Y, trong lòng bà ta cũng ghen tị không ít hơn con gái.
Vốn dĩ tối nay tâm trạng Thôi Uyên Uyên đã không tốt, bây giờ lại nhìn thấy mấy thứ này của Mộ Cẩn Y, trong lòng càng tức giận bất bình hơn.

Cô ta tức giận nói: “Mẹ, có phải Cẩn Y điên rồi không, sao chị ta mua liền một lúc nhiều đồ như vậy?”
“Có lẽ là điên rồi.” Gương mặt Mộ Giai Kỳ âm trầm, lạnh lùng nói.
Lúc này, vừa đúng lúc Mộ Cẩn Y trở về, Thôi Uyên Uyên vội vàng nghênh đón: “Chị họ, chị về rồi.”
“Ừm.” Mộ Cẩn Y lạnh nhạt lên tiếng.
Thôi Uyên Uyên nhìn một đống đồ trên mặt đất, hỏi: “Chị họ, sao đột nhiên chị lại mua nhiều đồ như vậy?”
“Không phải tôi mua, là Lãnh Cao Tuấn mua, chuyện lần trước tôi mặc váy của cô bị anh ấy biết, cho nên mới mua cho tôi những thứ này.


Anh ấy còn nói, sau này muốn mỗi ngày tôi đều mặc đồ khác nhau.”
Thôi Uyên Uyên nghe Mộ Cẩn Y giải thích, trong lòng ghen ghét, Lãnh Cao Tuấn không hổ là có tiếng ăn chơi trác táng, đúng là tiêu tiền như nước chảy mà.

Mỗi ngày đều mặc đồ khác nhau, lại còn mặc đồ đắt tiền như vậy, đúng là xa xỉ mà.
“Chị họ, nhưng mà vừa rồi em đã xem những bộ quần áo đó một chút rồi, hình như đều không phải phong cách của chị…”
“Không sao, tôi có thể thay đổi phong cách.”
“Chị họ, những chiếc túi xách đó đều rất đẹp.” Thôi Uyên Uyên chỉ chỉ mấy chục chiếc túi xách bày trên mặt đất, trưng ra nét mặt hâm mộ.
Nếu không phải trọng sinh sống lại thì khi Mộ Cẩn Y nhìn thấy nét mặt này của cô ta, có lẽ sẽ tặng cho cô ta mấy cái.

Nhưng Mộ Cẩn Y của bây giờ sẽ không làm như vậy, cô coi như không nhìn thấy biểu cảm đó của Thôi Uyên Uyên, gật gật đầu: “Ừm, khá đẹp, những chiếc túi xách đó đều là anh ấy chọn, mắt nhìn của anh ấy cũng không tệ lắm.”
Thôi Uyên Uyên: …
Trong lòng Thôi Uyên Uyên thầm mắng Mộ Cẩn Y keo kiệt, nhiều túi xách như vậy mà không đưa mấy cái cho cô ta, cô ta tức giận đến mức suýt chút nữa thì không giữ được biểu cảm.
Mộ Cẩn Y giả vờ như không chú ý đến nét mặt cô ta, mà tìm kiếm ở trong phòng khách một vòng, hỏi: “Quản gia đâu?”
“Cẩn Y, sợ là giờ này quản gia đã nghỉ ngơi rồi.” Mộ Giai Kỳ nhìn thấy Mộ Cẩn Y đã về thì vội vàng thay đổi nét mặt, bày ra dáng vẻ hiền từ giống ngày xưa.
“Dì nhỏ, dì đi gọi quản gia ra đây, để bà ấy xuống đây cho người thu dọn đồ của cháu một chút.” Mộ Cẩn Y dặn dò.
“Tiểu Tuyết, đã muộn như vậy rồi, mọi người đều đã nghỉ ngơi, hay là để ngày mai…”
“Không phải cháu vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Không phải hai người vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Bọn họ ở cái nhà này không phải là để hầu hạ chủ nhà sao? Chủ nhà vẫn cần bọn họ, chẳng lẽ không thể sai bọn họ?”
“Việc này…” Vẻ mặt Mộ Giai Kỳ khó xử.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi