NGHỊCH TẬP TRỌNG SINH ĐỂ EM CHỦ ĐỘNG!!!


Ngay cả Mộ Cẩn Y cũng cực kỳ tò mò, cô nhìn chằm chằm vào Lãnh Cao Tuấn với dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Thang Tiểu Mẫn càng không thể đợi được: “Cậu Trạch, anh mau nói đi, rốt cuộc là đề nghị gì?”
“Chuyện này đơn giản thôi, đánh gục anh ta rồi ngủ với anh ta thôi.” Lãnh Cao Tuấn nhún vai.
Thang Tiểu Mẫn hơi đỏ mặt: “Anh… anh lưu manh.”
Lãnh Cao Tuấn trợn mắt: “Cô Thang nên biết là Hàn Thái Tú không thích cô, cho dù có làm gì cũng vô ích.

Cô chỉ cần ngủ với anh ta, kêu anh ta chịu trách nhiệm với mình thì anh ta mới không thể trốn được.

Hàn Thái Tú tự cho mình là chàng trai văn nhã, nếu cô ngủ với anh ta, chắc chắn Hàn Thái Tú sẽ cưới cô.

Cho dù anh ta không muốn cưới, người lớn của hai nhà cũng sẽ không để anh ta làm thế, cô hiểu chứ?”
“Nhưng đánh gục anh Cảnh Thiên đâu phải chuyện dễ dàng gì.” Thang Tiểu Mẫn rầu rĩ.
“Chuyện này phải xem cô làm thế nào, lúc tỉnh táo thì chắc chắn không thể…”
Thang Tiểu Mẫn nghe lời của Lãnh Cao Tuấn, đôi mắt trong veo bỗng trở nên sáng ngời: “Ừm, đột nhiên tôi thấy anh nói rất có lý.”
“Tất nhiên rồi.” Lãnh Cao Tuấn tỏ ra đắc ý.
Bỗng dưng, Thang Tiểu Mẫn tiến tới trước mặt Lãnh Cao Tuấn rồi hỏi nhỏ: “Sếp Mộ đồng ý gả cho anh cũng là vì bị anh ngủ rồi đúng không? Dù gì người như cô ấy chắc sẽ không thích một công tử bột như anh đâu nhỉ?”
Giọng nói của cô ta không lớn nhưng cũng đủ để Mộ Cẩn Y nghe được.

Cô chỉ thấy mặt mình dần nóng bừng.

Tuy cô không nhìn thấy mặt mình, nhưng cô biết lúc này chắc chắn nó đang rất đỏ.

Lãnh Cao Tuấn ngượng ngùng, trừng mắt với Thang Tiểu Mẫn: “Cô nói nhảm gì đấy? Dĩ nhiên nhóc con nhà tôi thích tôi nên mới đồng ý gả đấy.”
“Chậc, anh có tự tin với những gì mình nói không? Ngoài gương mặt điển trai này ra thì anh còn gì nữa? Tiền ư? Nhưng sếp Mộ không thiếu tiền.

Cô ấy cũng không thèm để mắt đến anh Cảnh Thiên mà lại đi thích anh ư? Sao anh không tự lượng sức mình vậy?” Thang Tiểu Mẫn nhìn Lãnh Cao Tuấn với vẻ coi thường.
Lãnh Cao Tuấn tức đến xém chút hộc máu: “Tôi kém cỏi đến thế cơ à?”
“Phải không?” Anh quay sang Mộ Cẩn Y.
Mộ Cẩn Y lắc đầu: “Không có.”
Sau khi cô nói xong, giống như sợ Lãnh Cao Tuấn nghĩ mình qua loa nên vội bổ sung: “Anh rất tốt, em rất thích.”
Thang Tiểu Mẫn: “…”
Lãnh Cao Tuấn: “…”
Thang Tiểu Mẫn ngạc nhiên, suýt chút nữa đứng không vững, cô ta bình tĩnh một lúc mới ra vẻ không dám tin lên tiếng: “Người phụ nữ này, không phải cô ngốc rồi chứ? Lẽ nào cô thật sự mê trai đến vậy ư?”
“Thang Tiểu Mẫn, cô đủ rồi đó, có rảnh thì theo đuổi Hàn Thái Tú của cô đi, đừng có ở đây chướng mắt tôi.” Lãnh Cao Tuấn thật sự không muốn nghe cô ta nói.

Ừm, vẫn là nhóc con nhà anh tốt, nói chuyện lại dễ nghe.
“Đi thì đi.

Tôi nói anh biết nha Lãnh Cao Tuấn, anh nhớ phải trông kỹ người phụ nữ của mình đấy.

Tốt nhất mau chóng kết hôn đi, đừng làm hỏng chuyện của tôi.” Thang Tiểu Mẫn nói xong lập tức quay người bỏ đi.
Lãnh Cao Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô ta, tỏ ra cạn lời: “Phụ nữ các em đúng là bị người nhà chiều hư rồi.”
Mộ Cẩn Y gật đầu hùa theo: “Ừm.”
Lãnh Cao Tuấn nhớ tới lúc nãy Mộ Cẩn Y đã nói rất thích mình, anh hào hứng hỏi: “Haiz, nhóc con, em thật sự thích anh à?”
Mộ Cẩn Y gật đầu: “Ừm, em thích.”
Sao lại không thích chứ? Đây là người bằng lòng mạo hiểm mạng sống của mình xông vào biển lửa để cứu cô.

Đừng nói là thích, cho dù giao tính mạng cả đời này cho anh, cô cũng bằng lòng.
Lãnh Cao Tuấn ngơ ngác nhìn Mộ Cẩn Y, cảm thấy mình hình như vì vui mừng quá đỗi mà ngốc mất rồi.
Cô nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, thấy hơi buồn cười.

Sau đó, cô nhớ tới lời đề nghị Lãnh Cao Tuấn nói với Thang Tiểu Mẫn lúc nãy, bỗng tỏ ra lo lắng nên hỏi: “Anh kêu cô Thang làm vậy có ổn không?”
“Sao lại không ổn? Vô cùng ổn ấy chứ.

Đợi anh ta ngủ với cô Thang rồi, không có tư cách nói thích em trước mặt anh nữa.”
Mộ Cẩn Y: “…”
Đột nhiên cô phát hiện chàng công tử bột này rất xấu xa là thế nào nhỉ?
Mộ Cẩn Y cho rằng sớm muộn gì Long Gia cũng tìm đến tận cửa.

Nhưng đã ba ngày trôi qua, cô lại không thấy chút động tĩnh nào.

Mộ Cẩn Y nghi ngờ kết quả điều tra của Đậu Chấn Hưng xảy ra sai sót, nhưng cô biết anh ta không làm việc sơ xuất, vì kiếp trước cô cũng từng bị Long Gia bắt cóc.
Cô nhớ tới Lãnh Cao Tuấn từng nói, cứ giao chuyện của Long Gia cho anh giải quyết.


Buổi tối khi về nhà, cô không nhịn được hỏi anh: “Cao Tuấn, anh có từng đi tìm Long Gia không?”
Lãnh Cao Tuấn gật đầu: “Ừm, anh từng đi tìm.”
“Anh đã làm gì anh ta rồi?”
“Anh chỉ cho anh ta một chút tiền.”
“Cho tiền?” Mộ Cẩn Y ngạc nhiên.
“Đúng vậy.

Cho tiền anh ta, nhờ anh ta đập cái tên họ Trang một trận.” Lãnh Cao Tuấn thản nhiên trả lời, xem chuyện đánh người là lẽ đương nhiên.
“Anh làm vậy có lẽ không tốt cho lắm.” Mộ Cẩn Y khẽ nói, thật ra trong lòng cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Đúng vậy, người cặn bã như tên Trang Đông Quân kia thì nên bị bắt rồi đánh cho một trận.

Cô nghĩ tới lần trước anh ta bị Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh đánh một trận, vết thương còn chưa khỏi hẳn, nay lại bị thêm một vố nữa, Mộ Cẩn Y có thể tưởng tượng bây giờ anh ta thảm đến mức nào.
Lãnh Cao Tuấn liếc cô một cái: “Nhóc con, em lộ tẩy rồi.”
Mộ Cẩn Y nghi ngờ nhìn anh: “Hả?”
“Em đang cười thầm, rõ ràng là rất thích cách xử lý này của anh có đúng không?” Lãnh Cao Tuấn buồn cười lên tiếng.
Mộ Cẩn Y sờ khoé miệng mình, hửm, rõ ràng đến vậy sao?
Lãnh Cao Tuấn bị hành động này của cô chọc cười, anh kéo tay cô xuống, đặt lên miệng rồi hôn: “Anh rất vui khi thấy em như vậy.

Em nhân từ với tình địch của anh, chính là tàn nhẫn với anh đấy.”
Đôi môi ấm nồng của anh, cứ thế đặt trên mu bàn tay cô.

Mộ Cẩn Y chỉ cảm thấy trái tim mình run rẩy, người này không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?
Mộ Cẩn Y rút tay về, khẽ lên tiếng: “Tình địch? Anh ta không xứng.”
Lãnh Cao Tuấn bị chọc cười bởi câu nói này: “Cũng đúng.

Làm sao người như anh ta có thể xứng làm tình địch của anh chứ? Chí ít cũng phải giống Hàn Thái Tú mới được.


Ừm, đã nhiều ngày trôi qua rồi, cũng không biết cô Thang kia có thành công hay không nữa?”
Khóe miệng của Mộ Cẩn Y khẽ giật.

Về mặt tình cảm, anh thật sự hy vọng Hàn Thái Tú ngủ với Thang Tiểu Mẫn, người này đúng là xấu xa.
“Anh có muốn ra ngoài tản bộ không?” Cẩn Y nhìn bên ngoài, lúc này trời đã tối, đèn trong vườn hoa đã sáng lên.

Cô đẩy Lãnh Cao Tuấn, chậm rãi đi dạo trong vườn.

Anh nhìn lướt qua đôi chân mình rồi cảm khái: “Anh cảm giác lúc này hai chúng ta giống đôi vợ chồng già vậy, già đến nỗi chỉ có thể đi tản bộ.”
“Nếu chúng ta thật sự có thể ở bên nhau đến già cũng không tệ.”
Lãnh Cao Tuấn nghiêng đầu nhìn cô: “Cô gái, anh cảm thấy em ngày càng biết nói chuyện rồi đấy.

Xem ra tin đồn có sai lầm.”
“Tin đồn gì thế?”
“Tin đồn sếp Mộ nói năng kiệm lời, nữ chủ tịch hay ra vẻ ta đây, bá đạo lạnh lùng điển hình.”
“Vậy sao? Nếu em tệ như vậy, sao anh còn đồng ý cưới em?”
“Không.

Anh cảm thấy em không tệ chút nào, như vậy rất tốt, tốt đến mức khiến người khác thích vô cùng.” Lãnh Cao Tuấn nhìn chằm chằm vào cô, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mộ Cẩn Y nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh, đột nhiên trái tim trở nên mềm mại: “Cao Tuấn, cảm ơn anh.”
“Nhóc con ngốc.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi