NGHỊCH THIÊN MA PHI, XIN ĐỪNG HẮC HOÁ!



Lúc Dung Mị trở lại Hầu phủ, đó đã là sáng hôm sau.

Trèo tường trở về, nghênh đón nàng tất nhiên là một trận khóc lóc của Tiểu Mạch.

"Tiểu thư! Ngươi đi đâu suốt hai ngày nay vậy? Làm ta lo lắng muốn chết!" Vừa nói, còn xoay một vòng đem Dung Mị kiểm tra từ đầu đến đuôi.

"Tiểu thư, sao ngươi lại mặc nam trang, hơn nữa còn có dính máu! Người không sao chứ?!"

"Không sao, chưa chết được." Dung Mị đè vai Tiểu Mạch, "Ngược lại là ngươi đấy, đừng có chạy cuốn cả lên, ta sắp bị ngươi làm chóng mặt chết rồi đây này."

Tiểu Mạch gãi đầu: "Nga~"

Sau đó nàng bỗng sực nhớ ra gì, vội vàng nói :"Tiểu thư, sau khi Bách Hoa hội kết thúc, tam tiểu thư trở về có vẻ rất tức giận, hơn nữa còn tới đây tìm ngươi đó. May là tiểu thư không có ở đây."

Dung Mị câu môi, "Hừ! May cho nàng là ta không có ở đây mới đúng!" Đánh cược xong còn chưa có tìm đám người đí tính sổ đâu!

Tiểu Mạch: ?

Thế là, Dung Mị kể lại chuyện cá cược lúc đó cho nàng nghe. Tiểu Mạch càng nghe về sau, hai mắt càng sáng, tiểu thư thật lợi hại a!

Hình như từ một tháng trước nàng suýt chết trở lại, mọi chuyện đều rất suông sẻ. Tiểu thư giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy. Nàng không bao giờ còn là một bao cỏ yếu đuối vô dụng nữa. So với trước kia, nàng càng thích tiểu thư bây giờ hơn.

Cảm thấy chỉ cần đi theo tiểu thư, cuộc sống sau nàu tuyệt đối sẽ rực rỡ sắc màu, hắc hắc~

Ví dụ bây giờ, nghĩ đến cảnh đám người hống hách kia sủa tiếng chó, nàng liền không nhịn được cười trộm một phen.

\-\-\-\-\-\-\-\-

Cuối cùng cũng thành công tống cổ Tiểu Mạch nhiều chuyện, Dung Mị cảm thấy cổ khát khô. Nha đầu này cũng đủ bát quái a, nói thêm lát nữa chắc nàng tắt tiếng luôn quá.

Dung Mị vào phòng, đóng cửa cẩn thận.

Nàng ngồi xổm trước gầm giường, một lần nữa lôi ra chiếc hộp gỗ mà mỹ nhân mẫu thân để lại.

"Tách!" Mở ra, đồ vật bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Nàng cầm mảnh vải lên, đồng thời rút ra một miếng vải khác từ trong lòng ngực. Vừa nhìn!

"Đây là..."

Quả nhiên! Thảo nào nàng thấy rất quen mắt! Hai miếng vải này thoạt nhìn giống nhau như đúc!

Dung Mị khó hiểu, di vật của mẫu thân thế nhưng lại có quan hệ với thứ được ba tu sĩ Kim Đan cướp đoạt ư? Hơn nữa, hắc y nam tử thân phận không đơn giản cũng một mực trân trọng miếng vải này, có thể thấy nó tuyệt đối ẩn chứa bí mật nào đó!

Nhưng nhìn qua nhìn lại, nó vẫn giống miếng vải bình thường mà, ngoại trừ mấy đường màu đen...

Từ từ!

Có khi nào!!?

Một suy nghĩ bất chợt loé lên, mảnh bản đồ!?

Dung Mị hít sâu một hơi, suýt chút nữa bị ý tưởng của chính mình hù chết.

Bình tĩnh bình tĩnh! Phải thử mới biết được.

Nàng trải miếng vải lên sàn nhà, thử thay đổi vị trí của nó. Sau một lúc, hai mảnh vải thật sự ghép lại được với nhau! Trùng khớp!

Các đường cong màu đen nối tiếp với mảnh vải kia, tạo thành hoạ tiết giống như địa đồ. Mơ hồ còn phát ra một tiếng gầm nhẹ mang theo khí tức hắc ám và tử vong khiến người khác sởn da gà, trong phút chốc liền lan tỏa khắp phòng.

Cũng may có Ẩn Linh ngọc tự động phát giác nguy cơ, dùng năng lực của nó ngăn chặn lại, tránh kinh động người trong Hầu phủ.

Dung Mị tuy không sợ, nhưng cũng không khỏi giật mình, bởi nàng ngàn vạn lần không ngờ được, thứ bị coi là giẻ rách thế nhưng lại là một phần của bản đồ. Hơn nữa e rằng cái bản đồ này, không, nói đúng hơn là thứ mà bản đồ này chỉ đến chắc chắn là đồ vật có thể khiến cả đại lục oanh động!

Vì sao ư?

Dựa vào tiếng gầm khi nãy! Tràn đầy uy lực, mạnh mẽ, đánh thẳng vào linh hồn, cảm giác giống như đang đối mặt với chết chóc.

Nếu không phải đời trước nàng đã sớm xem đủ cảnh máu tanh thì có lẽ cũng không hờ hững được như bây giờ.

Nhìn vị trí của hai mảnh vải này, nàng suy đoán bản đồ hẳn là tổng cộng có 4 mảnh. Hiện giờ trong tay nàng đã có hai rồi, xem ra phải tiếp tục tìm thêm hai mảnh nữa.

Nàng muốn xem xem, Lam Vọng Nguyệt để lại thứ này rốt cuộc là có ý gì! Mà bản thân nàng, rốt cuộc là ai!?

\-\-\-\-\-\-\-

Đêm khuya thanh tĩnh, kinh thành náo nhiệt cũng chìm vào trong im lặng.

Hiện giờ là thời gian cấm đi loạn vào ban đêm, trên đường cái cúng vô cùng yên tĩnh, trừ bỏ vệ binh ngẫu nhiên đi qua, ngay cà một con ma men cũng không có.

Thình lình\-\-

Vút! Vút!

Một bóng đen bay vụt từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.

Khi nhảy lên không trung, ánh trăng phát hoạ ra thân hình mạn diệu của nàng.

Một thân hắc y bó sát, tóc đen dài cột đuôi ngựa lên cao gọn gàng, khuôn mặt nhỏ bị tấm khăn đen che gần hết, chỉ chừa lại một đôi mị mắt có lẽ do phản chiếu ánh trăng mà sáng ngời lộng lẫy như những vì tinh tú trong ngân hà.

Dung Mị động tác nhẹ nhàng, dễ dàng băng qua màn đêm vắng lặng.

Đêm nay, đích đến của nàng chỉ có một!

Minh Vương phủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi