NGHỊCH THIÊN NGŨ CÔNG CHÚA _ SỦNG PHI CỦA ĐẾ QUÂN



Lan A Nhi im lạng một chút, miễn cưỡng liếc nhìn gương mặt vặn vẹo xấu xí của Bắc Thần Ứng Diễm, nói :" Bắc Thần Y Lạc rất khó đối phó, cảnh giác một chút cũng không phải chuyện thừa thãi, vả lại nếu lần này muốn ra tay, hãy để mấy công chúa Phong Dung Quốc làm con dê thế tội."Xong, nàng ta quay người kiêu ngạo biến mất vào màn đêm u tối, chỉ để lại Bắc Thần Ứng Diễm mặt mày đỏ bừng, tức giận đến khó hô hấp.Thần Giới ? Thần Giới cái rắm !Chỉ là một Bắc Thần Y Lạc đã khiến cho bọn họ kiêng kỵ như thế, còn làm ăn cái gì ?!Không phải Thần Giới giỏi lắm sao, kiêu ngạo lắm sao ?Sao không lập tức đi gϊếŧ Bắc Thần Y Lạc, còn kiêng kỵ cái gì ?!Bắc Thần Ứng Diễm cắn chặt hàm răng trắng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.Tất nhiên có nhiều bí mật mà Bắc Thần Ứng Diễm không được phép biết, bởi vì những bí mật đó thuộc cơ mật của Thần Giới, chính Lan A Nhi cũng không biết, nàng ta chỉ nhận chỉ thị từ kẻ có quyền lực cao hơn nàng ta mà thôi.Lan A Nhi không biết, cũng không thể hỏi, nàng ta cũng một bụng đầy nghi vấn.Rốt cuộc vì sao, tất cả những người bên cạnh Thần Đế có vẻ đều rất kiêng kỵ Bắc Thần Y Lạc, nàng chỉ là một phàm nhân thôi mà ?_________________________Đối với việc được phong công chúa, Nam Cung Khuynh Tuyết không hề bị ảnh hưởng, ngược lại tiến trình tu luyện càng được tăng cao, hằng ngày đều có cung nữ đưa thức ăn, y phục đến cửa, không phải động tay động chân gì đó đỡ phiền phức.Trong suốt hai tuần, không ai đến tìm nàng gây chuyện, thậm chí ba vị tỷ tỷ muội muội đáng quý kia của nàng cũng trốn biệt tích, hoàn toàn không gặp được, có vẻ đang vội vàng tăng lên thực lực.


Nam Cung Khuynh Tuyết cảm thấy như vậy thật thoải mái, ruồi không vo ve bay bên cạnh, nàng vô cùng hưởng thụ.Trong hai tuần nàng tu luyện đã dần hoàn thiện Hoàng Liệt Chưởng.Mỗi chưởng đánh ra đều dung hợp vào hoả diễm, tuy chỉ là hoả diễm thông thường, nhưng uy lực của chưởng Phong lại tăng lên không ít.

Huống chi mỗi đòn đánh đều ra tay đánh vào chỗ hiểm, đòn công kích vô cùng sắc bén.

Nam Cung Khuynh Tuyết tiến bộ rất nhanh, làm Chấp Minh cũng phải lau mắt mà nhìn.Nha đầu năng lực học tập thật ngưu bức !Học nhanh đến độ khiến hắn cũng phải kinh sợ.


Biết được điều này, Nam Cung Khuynh Tuyết rất muốn cho Chấp Minh một ánh mắt khinh thường, nếu năng lực học tập của nàng không cao, vậy thử hỏi nàng làm sao có thể lăn lộn trong giới sát thủ ?Nghĩ thật buồn cười.______________________Sáng sớm _Nam Cung Khuynh Tuyết chán nản bước đi một mình trong ngự Hoa viên, bởi vì phong hào công chúa, nàng được tự do đi lại trong hoàng cung nhưng tất nhiên cũng có những chỗ không được phép đặt chân tới, tỷ như Ngự Thư Phòng.Ngự Hoa viên trồng rất nhiều các loại hoa, hoa bình thường cũng có mà thảo dược trân quý cũng có, còn tròng cả một vườn mai đỏ trắng đan xen, cảnh vật nơi đây còn đẹp hơn cả tiên cảnh !Bẻ một cành mai trắng mỏng manh, Nam Cung Khuynh Tuyết đưa tay vuốt ve.

Cánh mai mỏng manh tinh tế, mềm mềm lại mịn và trơn mượt, trên cánh mai còn đọng vài giọt sương trong suốt.


Nhìn thế nào cũng thấy bạch mai này chính là trân bảo !So với bạch mai tinh khiết sạch sẽ, hồng mai lại nhuốm một màu đỏ tươi, như được phủ bởi sắc màu của máu khẽ lay động trong gió, từng cánh hoa màu đỏ tươi xen lẫn vào những cánh hoa trắng tuyết tạo nên một vẻ đẹp khung cảnh dị thường lạ kỳ.

Mặc dù nhìn hồng mai tinh tế mỏng manh, nhưng vào mắt Nam Cung Khuynh Tuyết lại đặc biệt chói mắt, màu của nó làm nàng nhớ đến những gì nàng trải qua, cuộc sống nàng đã sống, một sát thủ, ngoài máu tanh, huyết tinh và bóng tối thì chẳng còn gì nữa cả.Bỗng nhiên một mùi hương hấp dẫn Nam Cung Khuynh Tuyết, nàng quay đầu nhìn cây bạch mai trong góc, nàng thấy rất rõ ràng trên những cánh hoa bạch mai còn vương chút chất lõng màu đỏ tươi, chưa khô và vẫn chảy nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo.Máu !Sao ở đây lại có máu ?Nam Cung Khuynh Tuyết ngạc nhiên, bản tính tò mò của nàng lại trỗi dậy, nàng vội vàng chạy tới đó.Trong góc khuất, có vài thiếu nữ mặc cẩm y, trang sức vàng treo đầy đầu, khuôn mặt vặn vẹo khó coi, hệt như hung thần ác sát.Trên đất lại là một mảnh huyết tinh, hai tiểu nữ hài nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp, mặt mày tái nhợt doạ người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi