NGHỊCH THIÊN THẦN PHI CHÍ THƯỢNG



Thừa dịp tâm tư hắn đang buông lỏng, Mộ Thanh Lan lập tức lùi về phía sau, trong mắt cũng không có hoảng sợ khi bị phát hiện bí mật, mà ngược lại rất là bình tĩnh.
Tất nhiên nàng biết điều này cũng không thể gạt được Vân Dực.
Hiện tại, nàng đang che dấu thực lực, nếu không dùng Nguyên Lực để thăm dò sẽ khó phát hiện ra những thay đổi của cơ thể.
Nhưng Vân Dực là ai? Ánh mắt của hắn rất độc ác, vì vậy hắn có thể nhận ra trong nháy mắt.
Nàng cũng không định giữ bí mật nhưng cũng không có ý định muốn giao Chu Tước ra.
Ngay cả tộc trưởng cũng chỉ có một con Nguyên thú lục phẩm, trong tay nàng có một con Chu Tước, đây sẽ là con át chủ bài lớn nhất trong tương lai.

Hơn nữa, Chu Tước này hiện tại rõ ràng cũng có chút quy phục, cho nên nàng càng sẽ không buông tay.
Chỉ là làm thế nào để đối phó với Vân Dực, mới là một rắc rối..
"Thì đã làm sao?"
Nàng hơi nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười bất cần.
"Dù ta không thể tìm được một Tinh Trận Sư cấp năm để giúp ta luyện hóa Nguyên mạch, thì ta cũng có cách của riêng mình."
Vân Dực mím môi.
Mộ Thanh Lan nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ:
"Ta sẽ không đưa Chu Tước cho ngươi, nó là do ta liều chết mới có được, nếu ngươi muốn cướp nó thì cứ thử xem!"
* * *
"Gia chủ Khương gia thật sự quá đáng! Cư nhiên đến chỗ của chúng ta ở thành Nam gây sự! Bọn họ đông như vậy, đã đánh cho người của chúng ta trọng thương! Ngoài mặt thì nói là tìm người, nhưng trên thực tế lại động thủ với chúng ta! Gia chủ, nếu chúng ta lại nhẫn nhịn thêm, e rằng Khương gia sẽ giẫm lên đầu chúng ta!"
"Đúng vậy, Gia chủ, Khương gia lần này nhất định là cố ý khiêu khích.

Chúng ta lại nhẫn nhịn nữa, chẳng phải làm cho người ta tưởng chúng ta dễ ức hiếp sao?"

"Khương gia kia là cái thứ gì chứ! Còn không phải chỉ là đứng nhất có mấy lần trong Đại hội Tụ Võ trước đây sao? Tưởng khi dễ Mộ gia chúng ta không có ai bằng sao!"
Trong Nghị Sự đường, thái độ của các trưởng lão Mộ gia rất dữ tợn, dị thường tức giận.
Mộ Nghiêm đang ngồi ở đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Khương gia lục soát trong thành, nói là tìm người, nhưng trên thực tế quả thực là xuống tay với Mộ gia.
Tượng đất cũng còn tức, huống chi là Mộ gia?
Đặc biệt vào thời điểm này, Đại hội Tụ Võ năm nay lập tức sẽ sớm bắt đầu.
Nếu lúc này cùng với Khương gia đối đầu, e rằng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
"Hừ, Liễu Nhi và những người khác năm nay đều đã trở lại, Lão phu cũng muốn nhìn xem bọn họ, có thể bừa bãi được bao lâu!"
Một trưởng lão đột nhiên nói.
Biểu cảm của những người khác cũng hơi dịu lại khi họ nghe thấy lời nói đó.
"Ta nghe nói Liễu Nhi đã thể hiện rất tốt ở Bích Lạc Học viện.

Trong Đại hội Tụ Võ năm nay, Khương gia muốn kéo chúng ta xuống ngựa, cũng không phải dễ dàng."
"Đúng là như vậy, huống chi nghe nói mấy ngày trước, cái tên bất tài của Khương gia cùng với cái người ở nhà đấu giá Hạ Thương tranh đấu, sau đó hình như muốn ngầm ra tay, nhưng lại bị người ta đánh cho sấp mặt, bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường kìa!"
Mọi người nhìn nhau cười.
Mộ Nghiêm đứng dậy, chắp tay ra sau, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại làm cho mọi người trong lòng đột nhiên hưng phấn -
"Bên phía Khương gia tạm thời để đó trước, Đại hội Tụ Võ cũng sắp bắt đầu.

Kỳ thực bọn họ cũng đang muốn thử chúng ta, chúng ta cứ án binh bất động trước, đợi đến khi Đại hội Tụ Võ đến, chúng ta sẽ giết bọn họ ngay cả một mảnh giáp cũng sẽ không lưu lại! Làm cho họ biết sự lợi hại của Mộ gia!"
* * *

Mộ Liễu Nhi sốt ruột xua đuổi hai người phía sau, càng nghĩ càng tức giận, hừ lạnh một tiếng, rồi liền chơi một bộ kiếm pháp.
Nàng lần này trở lại là vì toàn bộ Mộ phủ, làm sao có thể vì cái loại tiểu nhân như vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng!
Mộ Liễu Nhi vừa nghĩ như vậy, trường kiếm trong tay liền mãnh liệt đâm ra!
Hoa kiếm màu trắng tung bay, động tác lưu loát, hơi thở mạnh mẽ, sắc bén vô cùng, khiến mọi người trên luyện võ trường nhanh chóng bị thu hút và chú ý lại đây.
Nhiều người lộ ra vẽ vui mừng khi nhìn thấy nàng.
"Là Liễu Nhi tiểu thư!"
"Nàng từ Học Viện đã trở về? Thật tốt quá! Lần này chúng ta nhất định có thể thắng!"
"Hai năm không gặp, nàng thật sự là càng ngày càng xinh đẹp!"
Tiếng nghị luận sôi nổi truyền đến, Mộ Liễu Nhi cũng đã quen với những lời khen này từ lâu, trước đây nàng cũng không quan tâm lắm đến điều đó, vì nghĩ rằng nàng xứng đáng nhận được điều đó.
Nhưng bây giờ, khi nàng nghe, đột nhiên trước mắt liền hiện lên khuôn mặt của người thiếu niên thanh tuấn đó, với một nụ cười bất cần đời trên môi.
"Ta thực sự rất chướng mắt cô ta.."
Giống như bị trúng tà, nàng càng không muốn nghĩ tới, nụ cười của người đó lại cứ hiện lên thật sâu, khiến lòng nàng vừa ưu phiền, vừa tức giận không thôi!
Tuy rằng nàng kiêu ngạo nhưng không phải ngu ngốc, nàng đã sớm nhận ra rằng Mộ Diệp hẳn đang che giấu điều gì đó, mặc dù lúc giáp mặt nàng luôn vì Mộ Diệp nói chuyện, nhưng trong lòng nàng cũng đã biết rõ đâu là đúng đâu là sai.
Nhưng nếu yêu cầu nàng thừa nhận rằng nàng đã hiểu lầm người đó, điều đó là tuyệt đối không thể!
Bá!
Mộ Liễu Nhi chém ra một kiếm, cổ tay liền đau nhói, dư quang còn có thể thấy một vòng sưng đỏ trên đó.
Nhìn nó là gợi nhớ đến hơi thở ấm áp ái muội kia, khi hắn tựa sau lưng..
Khuôn mặt của Mộ Liễu Nhi đỏ bừng lên, lửa giận trong mắt cũng càng tăng lên -
Mộ Lăng Hàn đáng ghét!

Răng rắc!
Thanh kiếm trong tay nàng đã bị Nguyên Lực của nàng đánh tan tành!
Mọi người nhìn cảnh này, đều hơi kinh ngạc, sau đó kêu lên--
"Liễu Nhi tỷ thật sự rất lợi hại!"
Mộ Liễu Nhi sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên ném thanh kiếm xuống, đột nhiên nhìn về phía một thiếu niên bên cạnh, đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình.
"Tên Mộ Lăng Hàn kia không phải đã thành phế vật rồi sao? Tại sao ở Mộ gia còn dám kiêu ngạo như vậy?"
Thiếu niên kia không ngờ mình được nữ thần chiếu cố nên càng phấn khích và nhanh chóng trả lời: "Liễu Nhi tỷ, tên Mộ Lăng Hàn kia vẫn luôn như vậy, thật rất kiêu ngạo, ai cũng chướng mắt, một tên phế sài* như vậy cũng không biết ở đâu lại lớn gan như thế.

Sao vậy, hắn dám đắc tội Liễu Nhi tỷ à?"
*Phế sài: Củi mục, đồ bỏ
Mộ Liẽu Nhi nghe vậy, hơi cau mày.
Đại danh của Mộ Lăng Hàn, toàn bộ Mộ tộc đều biết, rồi những điều đó sau đó đã khiến địa vị của Mộ Lăng Hàn sụt giảm nghiêm trọng.
Nhưng, phế sài..

Nàng đã cùng hắn giao thủ mấy chiêu.

Mặc dù nàng không cảm thấy có Nguyên lực dao động, nhưng nàng cũng cảm thấy rõ ràng rằng, Mộ Lăng Hàn dường như không yếu như nàng tưởng tượng..
Một lúc sau, nàng lạnh lùng nói:
"Hắn tự nhiên không có khả năng đắc tội ta.

Đại hội Tụ Võ sắp đến, các ngươi vẫn nên lo tranh thủ luyện tập đi."
* * *
Vân Dực và Mộ Thanh Lan im lặng đối mặt.
Một lúc sau, Vân Dực quay người lại, viền áo choàng trắng của hắn lộ ra màu vàng nhạt, ẩn ẩn rất tôn quý.

Hắn cảm thấy việc tranh luận với Mộ Thanh Lan thực sự rất nhàm chán.
Mộ Thanh Lan chớp mắt: "Ngươi từ bỏ?"
Vân Dực đầu cũng không quay lại: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Mộ Thanh Lan nhướng mày, cũng không hề kéo dài, nhưng vừa xoay người-
Bất chợt một cổ kình phong từ đâu bao trùm xuống!
Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy một cổ uy áp cường đại, cả người đều không thể nhúc nhích! Lực lượng đó mạnh đến nỗi xương thịt gần như vỡ tung ra!
Nàng bị chấn kinh, ngay lập tức cắn răng ngẩng đầu nhìn lên:
"Đứa nào dám đánh lén, lăn ra đây ngay cho bổn thiếu gia!"
Khóe môi đã có máu chảy ra.
Đột nhiên có một tiếng cười âm u truyền đến--
"Ha ha ha! Vân Dực không muốn, ta muốn!"
* * * Đề cử * * *
Vân Dực: Ta muốn
Mộ Thanh Lan: Ngươi không phải đã từ bỏ rồi sao?
Vân Dực:.

Ta không phải muốn Chu Tước.
Mộ Thanh Lan (suy nghĩ hồi lâu, chợt bừng tỉnh đại ngộ) : Này, người trẻ tuổi nên chú ý đến thân thể của mình!
Vân Dực:.

Thử xem?
Một đám trẻ con xem náo nhiệt: Muốn thêm nhiều hơn nữa! Muốn! Ta muốn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi