NGHỊCH THIÊN THẦN Y PHI



Người nam nhân này, Cửu nhi nói không giết, thì không giết vậy.
Vì một nam nhân không còn kí ức, thân mang trọng thương mà trở mặt với Cửu nhi không đáng chút nào.
"Dựa vào cái gì ta phải nghe theo ngươi?" Ánh mắt hắn như cây kiếm vừa mới tuốt ra khỏi vỏ, muốn động thủ giết đi người nam nhân này.
Nhưng mà, hắn cũng không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, cũng không dám làm bậy.
"Ngươi không xứng là vị hôn phu của cô ấy, và ta cũng sẽ bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương đến cô ấy nửa phần." Bốn mắt nhìn nhau, khí thế giương cung bạt kiếm.
Hai người đều hết sức để tâm đến Sở Cửu Ca, nhưng mà không biết vì sao đều không tin tưởng đối phương, lại xem đối phương như thù địch.
Dung Uyên nói: "Cửu nhi, nàng ấy đã là vị hôn thê của ta.

Ngươi cho rằng không thích hợp thì làm được gì, việc này không phải là một người xa lạ như ngươi có thể quản đâu."
Dung Uyên để lại lời này, trực tiếp biến mất khỏi căn phòng, hắn lạnh giọng nói: "Tra! Tra cho ta lai lịch của gia hỏa này!"
"Vâng, chủ tử!" Mặc Nhất lĩnh mệnh rời khỏi.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt thì gia hỏa bá đạo đáng ghét kia đã biến mất.
Sở Cửu Ca đột nhiên ngồi dậy, cô tối qua vậy mà lại cứ thế ngủ thiếp đi.
Dung Uyên sẽ không nửa đêm canh ba chạy qua phòng bên đem người giết chết chứ.

Cô vội vàng chạy qua phòng bên đẩy cửa ra nói: "Đại thúc.."
Người vẫn yên lành nằm đó, Sở Cửu Ca bắt mạch cho hắn, vì cuộc chiến hôm qua, lực lượng trong người hắn càng lúc càng hỗn loạn rồi.
Người trên giường mở mắt ra, nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Ngươi rất thích vị hôn phu của ngươi?"
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nói Dung Uyên sao? Trở thành vị hôn phu thê với hắn là chuyện đã định rồi, với lại hắn trông cũng rất đẹp đó! Tuy rằng tính cách xấu một chút, nhưng là vẫn có thể chấp nhận được."
"Đẹp!" Hắn sờ lên khuôn mặt mang đầy vết sẹo của mình, có chút ưu thương.
Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc người cũng không cần phải tự ti! Đợi ta trị xong mặt của người, người nhất định cũng sẽ là một siêu cấp mỹ nam, mà nói thật người với Dung Uyên có thù có oán gì vậy?"
Hôm qua đại thúc bạo phát ra sát khí kiểu đó, tuyệt đối là thâm thù đại hận.
Cô hy vọng đại thúc là nhận nhầm người, dù sao cô không muốn hai người họ vừa gặp mặt đã động thủ.
"Hắn gọi là Dung Uyên?" Mày hắn khẽ động.
Sở Cửu Ca nói về một số tình hình của Dung Uyên, "Đương nhiên, đây là thân phận bên ngoài của hắn mà thôi, thân phận ẩn giấu là gì? Có năng lực thế nào ta cũng không rõ.

Người khẳng định hắn và người có thù với người là cùng một người sao?"
Hắn khẽ ngơ ra, "Gương mặt đó, đôi mắt đó, là ấn tượng sâu nhất kể từ khi ta mất đi kí ức."
"Không thể nào! Người là nói Dung yêu nghiệt hại người trở nên như vậy?" Sở Cửu Ca có chút kinh ngạc nói.
"Không phải ta!" Dung Uyên nghịch sáng đứng tại cửa phòng, nhìn Sở Cửu Ca nói.
Gương mặt đó được phủ thêm một lớp hào quang, gương mặt yêu nghiệt lại càng thêm hoàn mỹ.
Đôi tử mâu của hắn nhìn về Sở Cửu Ca nói: "Đôi mắt màu tím được xưng là đôi mắt bị trù ếm, trên thế gian này người sở hữu đôi mắt như vậy rất ít rất ít, nhưng ta tuyệt đối chưa từng động thủ đối phó hắn qua, Cửu nhi có tin tưởng ta không?"
"Nói thật, nếu như là ta động thủ, nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, sẽ không cho tên gia hỏa này có cơ hội sống sót?" Tử mâu ưu ưu nhìn về phía người trên giường.
Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi! Đại thúc, ta nghĩ có thể là do kí ức của người xảy ra chút vấn đề, sau này có cơ hội hồi phục kí ức thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.

Người và Dung Uyên không phải là kẻ địch."
Hắn có thể nhìn ra được, cô không muốn hai người bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống.
Hắn khẽ gật đầu nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, hắn nếu không tổn thương đến ngươi, ta tuyệt sẽ không ra tay với hắn nữa."
Sở Cửu Ca nhìn Dung Uyên nói: "Ngươi cũng như vậy, không cho phép ăn hiếp bệnh nhân của ta!"
Dung Uyên đến gần Sở Cửu Ca nói: "Ta mới là bệnh nhân mà Cửu nhi nên đặt ở vị trí đầu, Cửu nhi sao có thể di tình biệt luyến, thật khiến ta đau lòng quá đi."
"Đừng diễn nữa, ta thấy ngươi sinh long hoạt hổ như vậy, xem ra so với đại thúc còn tốt hơn, tạm thời không chết được!" Sở Cửu Ca vô lực nói.
Đại thúc khẽ ngơ ra, hình như người trong kí ức không phải là dáng vẻ này, tính cách càng cách biệt một trời một vực.

Cuối cùng cũng hòa giải được mâu thuẫn giữa bệnh nhân thứ nhất và bệnh nhân thứ hai rồi, Sở Cửu Ca hỏi: "Đại thúc người vẫn là không nhớ ra được tên của mình sao?"
"Đệ cửu! Ta chỉ nhớ được có hai chữ này." Đại thúc trả lời.
"Vậy sau này gọi người là Cửu thúc nha?" Sở Cửu Ca nói.
Ánh mắt Dung Uyên khẽ trầm, Đệ cửu, đây sợ là không phải tên, mà là..
Ngay lúc đó, có người đến truyền lời: "Tuyền Nguyệt đại nhân, cửu tiểu thư, lão gia chủ mời hai người đến thư phòng một chuyến."
"Được!"
Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca đi đến thư phòng, hai mẫu tử họ liền nhìn thấy lão gia tử gương mặt tràn đầy ưu sầu.
"Nguyệt nhi, Ca nhi các con đến rồi." Hắn than nói.
"Gia gia, người không nỡ sao?" Sở Cửu Ca hỏi.
"Dù sao cũng là nhi tử thân sinh, cháu gái ruột của ta, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta..

ta thật không biết phải xử trí thế nào? Súc sinh đó vì vị trí gia chủ lại dám ra tay với ta, dù thế.."
Đại nhi tử của hắn máu lạnh như vậy, có thể không để ý tình cảm máu mủ, nhưng hắn không làm được.
Sở Tuyền Nguyệt cảm thấy phụ thân mình càng trở nên tang lão hơn nữa, nhưng cô tuyệt đối không mềm lòng với họ, bởi vì hôm qua bọn họ xém chút đã hại chết nữ nhi của cô.
Trong lúc họ đang trầm mặc, Sở Cửu Ca nói: "Việc mà đại bá đã làm, đâu chỉ là chuyện hôm qua, dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trước kia hắn lén lút làm cũng chẳng ít."
Mày của lão gia tử nhíu chặt lại, hắn cũng đoán được sẽ là vậy, càng thêm đau lòng.
Sở Cửu Ca lại nói: "Ta cảm thấy gia gia có thể trước mặt mọi người, mọi trưởng lão thẩm vấn hắn, hỏi ra mọi tỗi lỗi mà hắn đã làm, đến lúc đó, để cho cả Sở gia quyết định nên xử lý Sở Huyền Hồng thế nào, dù sao hắn cũng từng là gia chủ Sở gia."
Lão gia tử nói: "Nhưng mà, hắn lúc này cũng biết chắc nếu như tội càng thêm tội, hắn sẽ rất thảm, ta nghĩ hắn sẽ không khai dâu."

Nhi tử của mình tinh như vậy, sao có thể làm chuyện ngốc thế được.
Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười, nói: "Không nói sao? Gia gia, có thể dẫn ta đến địa lao gặp bọn họ không, ta sẽ khiến họ nói ra mọi chuyện."
Lão gia tử nói: "Được!"
Trong địa lao, Sở Huyền Hồng phát hiện lão gia tử tới rồi, cực kỳ hối hận nói: "Cha..

cha ta biết sai rồi, ta..

ta chỉ là nhất thời hồ đồ.

Cha, cha người nhất định phải xử phạt nhẹ cho con đó!"
Kỹ năng diễn xuất của Sở Huyền Hồng rất tốt, nhìn qua như vậy thật sự trông rất giống đã sám hối rồi, khó trách lão gia tử lại không nỡ ra tay nặng.
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi thân là một gia chủ, bất nhân, bất hiếu, bất nghĩa, lại còn muốn gia gia xử lý nhẹ."
"Các ngươi không phải đều không bị gì sao? Tại sao lại phải ép ta đến đường cùng." Sở Huyền Hồng trầm thấp nói.
"Nếu như để ngươi đắc thủ, ta nghĩ ngươi cũng sẽ ép bọn ta đi đến đường cùng thôi! Ngươi nghĩ rằng việc ngươi làm chỉ là những chuyện nhất thời kích động muốn giết đi ta và gia gia như hôm qua thôi sao? Ta nghĩ ngươi ngấm ngầm làm qua không ít việc hại người trong tộc nhỉ!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi