NGHỊCH THIÊN THẦN Y PHI



Từ lúc Tử Kha hoàng tử xuất hiện tại Xích Linh Quốc, Lâm gia chủ đã có chủ ý để nữ nhi hắn thu hút sự chú ý của Tử Kha hoàng tử.
Sở Cửu Ca đúng là tuyệt sắc, nhưng mà tuổi tác dù sao vẫn còn quá nhỏ lại có vị hôn phu là Dung Vương.
Vừa so sánh với nhau, nữ nhi nhà hắn cơ hội càng lớn.
Một điệu kết thúc, mọi người mới hồi hồn.
"Tốt! Tốt!"
"Quá tuyệt đi!"
"Lâm đại tiểu thư không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Xích Linh Quốc."
Một điệu hoàn mỹ như vậy biểu diễn ra, nhận được nhiều sự tán thưởng như vậy, sắc mặt Lâm Huyên vẫn vậy, không có bất kì vẻ kiêu ngạo nào.
Cô khẽ hành lễ: "Bệ hạ, Lâm Huyên hiến xấu rồi."
"Rất tốt rất tốt! Ta rất thích, thưởng!" Xích Hoàng vui vẻ nói.
Lâm Huyên nói: "Đa ta bệ hạ khen thưởng."
"Muốn được thưởng gì, ngươi có thể nói với trẫm, tránh cho trẫm tặng ngươi nhưng không phù hợp tâm ý của ngươi." Xích Hoàng nói.
Đáy mắt Lâm Huyên khẽ lóe, ánh mắt rơi vào vị trí của Sở gia.
Cô mở miệng nói: "Tại đại hội tứ tộc, ta thua cho Sở cửu tiểu thư.

Nay ta muốn thi đấu lần nữa với Sở cửu tiểu thư, so tài nghệ! Thân là nữ tử của tứ đại gia tộc, đương nhiên cần phải võ nghệ song toàn mới được."

Lâm Huyên vậy mà lại muốn phần thưởng như vậy, mọi người cũng ngây ra.
Xích Hoàng ngây ra, "Sở Cửu Ca, ngươi nghĩ kĩ chuẩn bị tài nghệ gì chưa?"
Sở Cửu Ca khẽ giật mày nói: "Bệ hạ, ta có nói qua là đáp ứng sao? Cô ta nói thi đấu thì thi đấu, Sở Cửu Ca ta dựa vào đâu phải nghe cô ta?"
Mọi người ngây ra, Sở Cửu Ca này tính khí cũng lớn quá đi! Lại dám như vậy nói chuyện với bệ hạ.
Xích Hoàng tốt tính nói: "Đây là thọ yến của trẫm, cho trẫm mấy phần mặt mũi có được không?"
Tử Kha hoàng tử nói: "Bổn hoàng tử cũng muốn nhìn hai đại mỹ nhân đấu với nhau, nó nhất định rất đặc sắc.

Sở cửu tiểu thư, hãy đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ này của bổn cung đi!"
Hai người tôn quý nhất tại đây cũng đã mở lời, Sở Cửu Ca nếu vẫn không để họ vào mắt, Sở gia có thể phải đắc tội với hai người có địa vị cực cao rồi.
Sắc mặt Sở Cửu Ca trầm xuống, hai người này lấy đâu ra tự tin, cho rằng cô nhất định cho bọn họ mặt mũi!
Ánh mắt Cửu thúc trở nên băng lạnh, những gia hỏa này là cái thứ gì, ỷ thế ép người miễn cưỡng tiểu Cửu làm việc không muốn làm, tìm chết.
Đã đến nước này, mọi người nghĩ rằng Sở Cửu Ca tuyệt đối không có cách từ chối, cho dù là không có tài nghệ gì chí ít cũng phải biểu thị biểu thị.
Sở Tuyền Nguyệt kéo Sở Cửu Ca nói: "Ca nhi nếu như không thích, thì đừng đi.

Ca nhi nhà ta, tuyệt đối không thể chịu nửa điểm ủy khuất."
Ngay lúc đó, đột nhiên một trận ho khan truyền ra đánh vỡ cục diện hiện tại.
Sắc mặt Dung Vương điện hạ trở nên càng trắng hơn nữa, thiếu chút ngã từ trên ghế xuống.
"Điện hạ.."
Mọi người ngây ra, Dung Vương điện hạ đây là lại muốn tái phát bệnh rồi, không tốt!
Xích Hoàng nói: "Ngự y, nhanh mời ngự y đến! Nhanh.."
Ngự y trong cung vội vàng chạy đến, kiểm tra cho Dung Vương.
Sau đó nói: "Bệ hạ, Dung Vương điện hạ ra ngoài chịu phải phong hàn, bệnh cũ tái phát, hiện tại..

hiện tại đã nguy hiểm đến tính mạng rồi."
"Lão già, ngươi chẩn đoán sai rồi! Dung Vương hiện tại trúng phải một loại độc, thân thể phi thường hư nhược, nếu như không tìm ra độc đó là gì? E rằng trong vòng một khắc, chết không bàn cãi."
"Ta không cho rằng như vậy, Dung Vương thiếu hụt bẩm sinh.."
Bệnh của Dung Vương tái phát thật sự quá quỷ dị, mỗi một ngự y kết quả chẩn đoán ra đều hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu rồi.
Xích Hoàng giận dữ nói: "Một đám phế vật! Phế vật, vô luận thế nào đều phải bảo trụ mạng của Uyên nhi! Các ngươi chẳng lẽ muốn Uyên nhi tại thọ yến năm mươi của trẫm không thể trị khỏi mà chết sao? Hỗn trướng! Nếu như các ngươi trị không được, vậy thì đợi để bồi táng cho Dung Vương đi!"

Những người khác không dám thở mạnh, việc mà họ sợ nhất phát sinh rồi.
Dung Vương đến thì đến rồi, quả nhiên thân thể không khỏe phát bệnh tại hiện trường, còn không bằng một mực lưu tại Dung vương phủ, cũng không đến nỗi chết ngay tại hội trường của thọ yến, khiến cho bệ hạ xui xẻo.
Tất cả mọi người thần sắc khác nhau, những hoàng tử công chúa đó có chút hả hê nhìn màn kịch hay này, bọn họ còn mong tên bệnh hoạn này chết sớm chút.
Bởi vì một tên bệnh hoạn lại chia đi phần lớn sủng ái của phụ hoàng, nhi tử nữ nhi ruột thịt bọn họ trong mắt phụ hoàng chẳng khác gì cỏ dại.
Mắt thấy hơi thở của Dung Vương càng lúc càng yếu, những ngự y đó hoàn toàn không có cách nào, ngoại trừ quỳ trên đất xin tha mạng.
Tử Kha vui đùa nhìn Dung Uyên, đẹp thì thế nào, thật sự là một con quỷ đoản mệnh, chỉ một chút như vậy đã muốn chết, quá vô vị đi, uổng phí cả gương mặt kia.
Vào lúc đó, Tam hoàng tử nói: "Phụ hoàng, bệnh của Dung Vương mọi người đều rõ, người đừng làm khó cho các vị ngự y nữa.

Ta nghe nói đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc Sở Cửu Ca cũng từng học qua y thuật, lúc trước Dung Vương còn đặc biệt ủng hộ, nói vị hôn thê này của hắn là thần y.

Có lẽ Sở cửu tiểu thư có cách cứu Dung Vương đó!"
Khóe miệng Tam hoàng tử nở nụ cười nhạt, nhìn Sở Cửu ca nói.
Bị Tam hoàng tử nhắc nhở, mọi người cũng nghĩ đến thật sự có việc như vậy.
Nhưng mà Sở cửu tiểu thư học y được bao lâu, cũng chỉ được một hai tháng mà thôi!
Thời gian ngắn như vậy có thể học được bao nhiêu thứ? So với ngự y học y mấy chục năm trong cung càng lợi hại sao? Hoàn toàn không thể nào!
Hơn nữa, cửu tiểu thư có thiên phú tu luyện lợi hại như vậy, nhất định phần lớn tinh lực đều đặt hết vào tu luyện, thời gian học y thuật sẽ càng ít hơn rồi.
Sở Cửu Ca lạnh nhạt liếc qua Tam hoàng tử không có hảo ý, Tam hoàng tử đây là muốn kéo cô xuống nước.
Nhưng mà, vừa hay hợp ý cô.
Cô nhìn ra được, Dung yêu nghiệt tên đó thật sự là trúng độc rồi.
Cho dù độc đó không thể lấy mạng hắn, biểu hiện ra nguy hiểm như vậy đại bộ phận là giả bộ, nhưng mà thân thể rách nát đó của hắn vẫn là nên sớm chút đem độc tố ép ra ngoài sẽ tốt hơn.

Xích Hoàng nói: "Sở Cửu Ca, những gì lão tam nói có phải là sự thật không? Ngươi học qua y?"
Mọi người ngây ra, bệ hạ không phải thật sự để cửu tiểu thư trị bệnh cho Dung Vương điện hạ chứ! Đây hoàn toàn là bệnh nguy loạn tìm y mà!
Sở Cửu Ca một chút cũng không khiêm tốn nói: "Ta học qua y, bệnh của Dung Vương, ta có lẽ có thể trị khỏi.

Mong bệ hạ hạ lệnh cho ta chữa bệnh cho Dung Vương!"
Lời này của Sở Cửu Ca vừa nói ra, mọi người đều không dám tin vào lỗ tai của chính mình.
Đây..

Sở Cửu Ca này rốt cuộc tự tin đến từ đâu? Lại dám xuất khẩu cuồng ngôn.
"Cuồng vọng tiểu nhi!" Những ngự y đó người người thổi râu trừng mắt nhìn Sở Cửu Ca.
Một nữ nha đầu chưa tròn mười bốn tuổi, lại có thể trị khỏi cho Dung Vương điện hạ đang không cách cứu chữa, đây cũng quá biết thổi phồng đi.
Xích Hoàng nói: "Đây là ngươi nói đó, nếu như ngươi trị không khỏi cho Uyên nhi, thì cho dù ngươi là cửu tiểu thư của Sở gia, là nữ nhi của Sở gia chủ, chỉ cần Uyên nhi có mệnh hệ gì, ngươi nhất định phải bồi táng cùng Uyên nhi!"
Những nữ tử khác cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước bọn họ không bị thân phận của Dung Vương hấp dẫn đến mất tỉnh táo mà đi tham gia đại hội chiêu thân.
Nếu như thật sự trở thành vị hôn thê của Dung Vương điện hạ, Dung Vương chết thì phải bị lôi ra bồi táng theo, quá đáng sợ đi.
"Ca nhi!" Nghe thấy lời của Xích Hoàng, Sở Tuyền Nguyệt khẩn trương kéo lại Sở Cửu Ca..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi