NGHIỆN NGỌT (NGỌT ẨN)

Ngày thứ nhất đi thực tập, Nhan Tiêu gặp Phùng Thơ Dư ở cửa, người phụ trách phân phối công việc cho các cô, công việc cũng nhàn rỗi, bởi vì dạy ban cơ sở, phần lớn là con nít, mặc dù hơi om sòm nhưng cũng ít áp lực.

Bình thường cô cũng không hay chơi với con nít, quan trọng là tính kiên nhẫn, tiết thứ nhất vô cùng thú vị, thời gian nghỉ ngơi còn cùng Phùng Thơ Dư ngồi nói chuyện phiếm.

Trải qua hơn một giờ tiếp xúc, Nhan Tiêu rút ra kết luận về Phùng Thơ Dư như sau: Nữ thần.

Không kể là lúc nói chuyện hay lúc dạy học, cô ấy đặc biệt ôn nhu, Nhan Tiêu có rất ít bạn giống cô ấy, phần lớn đều hoạt bát, lanh lợi giống Nhiếp Sơ Sơ, cho nên lúc ở chung với Phùng Thơ Dư có cảm giác rất khác biệt.

"Sao cậu không đi học múa ba lê đi, tớ thấy khí chất của cậu rất hợp với môn đó." Nhan Tiêu vừa uống nước trái cây vừa nói.

Trong ấn tượng của Nhan Tiêu, những cô gái học múa ba lê đều có khí chất nữ thần, rất trong lành.

"Từ nhỏ tớ đã học dân vũ rồi, chưa từng nghĩ tới sẽ học múa ba lê." Phùng Thơ Dư cởi giày ra, "Cậu thì sao? Tại sao lại học múa dân vũ?"

"Cũng phải ha, khi còn bé chưa biết gì đã bị mẹ kéo đi học cái này, còn không hỏi qua ý kiến của tớ nữa." Nhan Tiêu đang muốn thay quần áo, Phùng Thơ Dư cười xoay người, "Duyên phận chính là như vậy."

Nhan Tiêu thay quần áo xong còn đi nhìn lén Phùng Thơ Dư, cô ấy bị dọa sợ hét chói tai, cầm quần áo che lại, "Cậu làm gì thế?"

Nhan Tiêu vui vẻ cười ra tiếng, hành động này mà diễn ra với Nhiếp Sơ Sơ thì cô ấy sẽ tuyệt đối đứng im, còn nói nhìn nữa thì đưa tiền.

So sánh, Phùng Thơ Dư quả nhiên khiến người ta muốn ghẹo.

Nhan Tiêu cười hai tiếng, "Thơ Dư cậu thâm tàng bất khả lộ nha."

Phùng Thơ Dư thay quần áo xong đi ra mặt đỏ rần, trừng Nhan Tiêu một cái.

Hai người đi xuống dưới lầu, Nhan Tiêu suy nghĩ nếu sờ ngực cô ấy thì cô ấy sẽ có phản ứng gì, đi ngoài hành lang không kìm chế được tính thử nghiệm, Phùng Thơ Dư kinh ngạc nhìn cô, Nhan Tiêu còn nghĩ không biết Phùng Thơ Dư có băn khoăn liệu cô có phải là con trai giả gái không nữa a.

Nhan Tiêu nhìn phản ứng của cô ấy, cảm thấy mình không khác gì lưu manh, cô ấy không biết chuyện nữ sinh sờ ngực nữ sinh là chuyện bình thường sao? Lại phản ứng lớn như vậy...

"Thơ Dư tay cậu có vẻ không tệ nha!" Nhan Tiêu làm bộ coi thường biểu tình kinh ngạc của cô ấy, tiếp tục lưu manh đùa giỡn.

"Nhan Tiêu cậu..."

Bên cạnh có người đi tới, Phùng Thơ Dư dừng lời nói lại, Nhan Tiêu cướp lời trước: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ hơi đùa xíu thôi, sao cậu phản ứng lớn vậy? Tớ cũng không phải đàn ông đâu."

"Tớ không thích người khác sờ loạn!" Phùng Thơ Dư hạ thấp giọng.

Nhan Tiêu cười hai tiếng, "Vậy sau này chồng cậu phải làm sao đây?"

"Nhan Tiêu cậu không đứng đắn xíu nào!" Phùng Thơ Dư cáu giận.

Cái này là không đứng đắn?

Nhan Tiêu nhớ tới đồng bọn trong kí túc xá, muốn nói Phùng Thơ Dư cậu vẫn còn ngây thơ lắm.

Xuống lầu cô đã thấy xe của Hoắc Trạch Tích, quay đầu nhìn Phùng Thơ Dư nói: "Vậy tớ đi trước nha."

"Cậu về nhà thế nào?"

Nhan Tiêu nhếch cằm lên, tỏ ý chỉ chiếc xe: "Bạn trai hôm nay tốt bụng tới đón tớ!"

Lúc trước không nghe Nhan Tiêu nhắc tới bạn trai nên Phùng Thơ Dư hơi kinh ngạc, lại nói rất mau: "A, vậy được cậu đi trước đi."

Nhìn Nhan Tiêu lên xe, Phùng Thơ Dư nhớ tới hành động vừa rồi của nhỏ bạn, không nhịn được lắc đầu cười, vừa quay đầu tò mò nhìn chiếc xe.

Mở cửa xe, cô nhìn thấy Hoắc Trạch Tích đưa cùi chỏ ra ngoài cửa xe, một tay khác gõ nhẹ tay lái, giống như đợi lâu rồi, lên tiếng hỏi: "Anh chờ em lâu chưa?"

"Chừng mười phút đồng hồ", vừa nói anh vừa nhìn nụ cười còn đọng trên môi cô, "Em đang vui hả?"

Nhan Tiêu lại nói về chuyện Phùng Thơ Dư: "Hồi nãy em ghẹo bạn nữ khác xấu hổ, chọc cô ấy vui lắm."

Xe chạy, Hoắc Trạch Tích mắt nhìn phía trước nhàn nhạt mở miệng: "Em đi đùa giỡn người khác?"

"Ý anh là sao?" Sao mình lại không thể đi ghẹo người khác?

Bác sĩ Hoắc dùng ngón trỏ gõ nhẹ huyệt Thái Dương, ý là đầu óc Nhan Tiêu có vấn đề, lại cất giọng giáo dục: "Cẩn thận ngược lại là mình bị người khác đùa giỡn đó."

...

Đây quả là làm nhục ý chí của người ta!

Nhan Tiêu nổi đóa, "Tại anh không biết, bình thường em chỉ trêu con gái đàng hoàng thôi."

Hoắc Trạch Tích cười ra tiếng.

Xem ra là không tin...

Nhan Tiêu quyết định nghiêm túc cho bác sĩ Hoắc một ít kiến thức, ví dụ như có một phần rất lớn con gái còn am hiểu nhiều hơn con trai...

Vì vậy cô nghiêm túc nói: "Bác sĩ Hoắc, anh không hiểu con gái tụi em rồi, tụi em không có đơn thuần như con trai các anh nghĩ đâu, còn có con gái mà thuần khiết gì đó, mười phần có tám chín phần là giả bộ đó."

Nhan Tiêu nói xong, Hoắc Trạch Tích dường như gật đầu, lại hỏi: "Em có trong sáng không? Anh cũng muốn biết một chút."

Cái này? Cái này làm sao nói cho anh biết được?

Nhớ lại ngày thường hay cùng bạn trong phòng chơi huân đoạn tử*, Nhan Tiêu sờ trán suy nghĩ một hồi, nói: "Chúng ta so tài huân đoạn tử đi."

*Nó đề cập đến một hỗn hợp của khiêu dâm và trí tuệ ngôn ngữ (bao gồm các bài báo, truyện cười) với một mức độ khiêu dâm nhất định. Ví dụ: Một giáo viên mẫu giáo dẫn học sinh đi bơi, vô tình để lộ một sợi lông mu. Một học sinh hỏi: Cô giáo, đó là cái gì? Cô giáo đã tháo nó ra và nói: sợi chỉ!)

Hoắc Trạch Tích còn chưa lên tiếng, Nhan Tiêu tự mình bắt đầu trước, hắng giọng: "Công chúa Bạch Tuyết cởi quần, khui đồ uống --- 7UP."

Hoắc Trạch Tích: "..."

Nói xong, cô ngoẹo đầu nhìn phản ứng của anh, một bên cười: "Có phải rất nội hàm phải không? Có phải cảm thấy em rất không thuần khiết không?"

Cái này thì không thuần khiết?

Anh cười cười, ho khan một cái, cũng phối hợp đáp lại: "Ừ, quá không thuần khiết."

Nghe ra giọng anh trả lời hơi qua loa lấy lệ, Nhan Tiêu không nhịn được khiêu khích: "Đến lượt anh."

"Vừa rồi anh có đồng ý là sẽ chơi à?"

Nhan Tiêu không chịu: "Bây giờ chơi đi, bác sĩ Hoắc, hãy thể hiện kiến thức sâu rộng của anh đi!"

Bác sĩ Hoắc cũng không từ chối, lái xe vào ngõ hẻm, suy nghĩ mấy giây sau lại nói: "Anh cũng nói về công chúa Bạch Tuyết."

Không ngờ đáp ứng nhanh như vậy, Nhan Tiêu vạn phần mong đợi: "Ừ!"

Thanh âm quen thuộc, Nhan Tiêu lại có cảm giác như bây giờ là buổi tối nghe radio trước khi ngủ.

Hoắc Trạch Tích bắt đầu nói: "Có một ngày công chúa Bạch Tuyết đi tìm Pinocchio chơi..."

Thái độ và giọng điệu bình tĩnh, mở đầu như kể chuyện cổ tích cho trẻ em, Nhan Tiêu bắt đầu hoài nghi có phải anh hiểu sai "huân đoạn tử" là gì không, nhưng vẫn yên lặng nghe anh nói tiếp:

"Công chúa Bạch Tuyết liền nhìn Pinocchio nói, nói thật, nói láo, nói thật, nói láo..."

...

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

Kết thúc quá vội vàng, Nhan Tiêu bình tĩnh nghe anh kể xong, sau đó mặt thộn ra: Câu chuyện này vui chỗ nào?

"Vẫn lặp lại nói thật nói láo?" Nhan Tiêu mờ mịt.

Hoắc Trạch Tích giọng hơi nghiền ngẫm: "Không trong sáng tới vậy mà em cũng không hiểu?"

Không cam lòng nhận thua, Nhan Tiêu tỉ mỉ phân tích trong đầu:

Pinocchio nói láo thì mũi sẽ dài ra, nói thật thì không dài, nói thật nói láo = không dài thành dài, công chúa Bạch Tuyết một mực lặp lại... [ không biết ý mình hiểu có đúng không ta *cười nham hiểm* ]

"A! Trời ạ!" Nhan Tiêu kinh hô một tiếng, rốt cuộc hiểu rồi!

Cái này cũng quá dơ bẩn rồi?!

Không ngờ bác sĩ Hoắc lại kể chuyện dơ như vậy?

Nhìn anh như không có chuyện gì diễn ra, tiếp tục lái xe, dáng vẻ thản nhiên.

Dùng vẻ ngoài thuần khiết cấm dục che đậy mọi người, không ngờ nội tâm lại bá đạo vậy...

Mấy ngày nay Nhan Tiêu đều không ngừng thay đổi suy nghĩ và hiểu biết về anh.

Rất hiển nhiên Nhan Tiêu bị trò chơi "Không so sánh không đau thương" này đánh bại, cô không khỏi giận dữ: "Sao anh lại kể chuyện như thế này cho em nghe?"

Hoắc Trạch Tích nhìn cô, vô tội: "Là ai muốn anh chơi?"

Được rồi, Nhan Tiêu phản bác không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu công kích tâm lý: "Có phải bình thường anh hay xem mấy trang web bậy bạ như vậy phải không?"

Hoắc Trạch Tích: "... Em vu oan anh."

Nhan Tiêu cất cao giọng: "Vậy sao anh biết mà kể cái này?"

"Mấy chuyện này nghe kể lâu rồi, mấy năm trước lận."

Nhan Tiêu lại bắt điểm chính: "Câu chuyện từ mấy năm trước mà bây giờ anh còn nhớ?"

Thái độ Nhan Tiêu không phục, điển hình là chơi thua thì lật mặt, Hoắc Trạch Tích ngừng xe ven đường, sau đó quay đầu nghiêm trang nhìn cô.

Nhan Tiêu bị anh nhìn có hơi sợ, "Anh dừng xe làm gì?"

Hoắc Trạch Tích đến gần một chút, giáo dục: "Sao em hỏi nhiều như vậy? Thua thì phải nhận, quy tắc này có hiểu không?"

Nhìn qua bộ dạng cũng nghiêm túc lắm...

Nhan Tiêu noi theo câu "không chịu được cái nhỏ sẽ không làm được việc lớn", nhẫn nhục gật đầu: "Hiểu."

Hoắc Trạch Tích lúc này mới đánh tay lái trở lại đường chính.

Nhan Tiêu liếc nhìn anh một cái, yên lặng tự sỉ vả mình đòi chơi làm gì, đàn ông giả đứng đắn thật đáng sợ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi