NGHIỆN - NGUYÊN HÒA

Không chỉ Lâm Thù Ý cảm thấy khó chịu, Hứa Hòe cũng cảm thấy không thoải mái. Nàng không phải là người nói lời cay nghiệt còn không nể tình, nhưng khi đối mặt với Lâm Thù Ý, vì muốn chống lại nỗi sợ hãi sâu trong đáy lòng, tìm kiếm cứu rỗi cùng biện hộ cho bản thân, nàng không nhịn được nói ra những lời trái lương tâm. Những lời này cũng là nàng đứng ngồi không yên.

"Chiều nay tôi còn có việc nên không thể bồi chị. Bữa cơm này để tôi thanh toán đi, chị cũng sớm về bệnh viện một chút, nếu không bác sĩ cũng sẽ lo lắng." Trầm mặc kéo dài khiến Hứa Hòe muốn trốn thoát, nàng đánh vỡ yên lặng quái dị, mở miệng nói thật nhanh.

Lâm Thù Ý rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa giống như rơi vào Hứa Hòe, vừa giống như đang xuyên qua nàng nhìn cái gì khác.

Cô nhìn xuyên qua Hứa Hòe hiện tại, nhìn thấy Hứa Hòe trước đây.

Ngay trước khi người phục vụ bước tới, cô đột nhiên nở nụ cười, sau đó nói với người đối diện: “Được.”

Lời nói rơi vào tai Hứa Hòe, khiến nàng cảm thấy như đã trút được gánh nặng. Khi Hứa Hòe đang định giương môi cười, vẻ mặt của nàng đột nhiên ngưng trọng, bởi vì Lâm Thù Ý nói chữ "Được" này còn chưa xong, “Vậy lần sau, tôi mời em.”

Vậy cứ nợ lẫn nhau a, dây dưa không rõ như vậy cả đời cũng rất tốt đẹp. Lâm Thù Ý bàn tính.

Hứa Hòe ngẩn người một lúc, lần sau? Hai người nơi nào còn có lần sau? "Lâm Thù Ý, chị không nợ tôi, cho nên, cũng không có lần sau đúng chứ? Không có lần sau, chúng ta không cần gặp mặt." Nàng nhắm mắt nói. Tầm mắt trên đầu thuộc về đối phương khiến nàng cảm thấy không dễ chịu.

“Không được.”

“A?” Hứa Hòe không hiểu ý tứ của người này.

"Tôi nói, tôi không chấp nhận chuyện chúng ta không cần gặp. Sao không cần gặp? Hứa Hòe, tôi tìm em ba năm, lẽ nào tìm ba năm chỉ vội vàng gặp mặt liền tách biệt như vậy sao?" Lâm Thù Ý đột nhiên trở nên cường thế. Sau khi cô biết trong lòng Hứa Hòe có cô, điều duy nhất hiện tại cô phải làm chính là để mèo con không chút nghe lời này nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình.

Nhân sinh ngắn ngủi, tại sao không sống một cuộc đời mà mình muốn? Tại sao phải khổ sở kìm nén chính mình, liền ngay cả tình cảm cũng không thể toại nguyện?

Vẻ mặt Hứa Hòe có chút cứng ngắc, nhìn Lâm Thù Ý, giữa hai hàng lông mày mang theo mấy phần tức giận, "Lâm Thù Ý, chị đừng quên lúc trước chị đã nói cái gì, sau này chị sẽ không ép buộc tôi, chị nói chị sẽ để tôi rời đi!" Hứa Hòe cảm thấy có chút sợ hãi, cường thế cùng không thể kháng cự của Lâm Thù Ý làm nàng muốn lùi bước.

Nhưng làm sao bây giờ, hiện tại đường lui cũng đã bị nữ nhân trước mặt chặn lại.

“Thật sao?” Khóe môi Lâm Thù Ý nở nụ cười, “Hứa Hòe, tôi đổi ý.”

Cô khẽ mở môi, nói ba chữ "Tôi đổi ý" vạn phần nhẹ nhàng, còn nói rất thản nhiên, không chút cảm thấy mình nuốt lời là không tốt.

Hứa Hòe tức giận đến mức không biết nói gì, vắt óc nỗ lực tìm cách làm cho Lâm Thù Ý thay đổi chủ ý, tức giận khiến mặt nàng đỏ lên, "Lâm Thù Ý! Chị đừng quá đáng!" Nàng muốn mắng người, nhưng nàng từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt làm nàng không nói ra được, rất uất ức, tay cầm cốc nước đã run lên, muốn giội ly hồng trà trong tay lên mặt Lâm Thù Ý. Chỉ là suy nghĩ này vẫn chưa biến thành hành động đã trật tự rút lui.

Quên đi, người kia vẫn là bệnh nhân, Hứa Hòe lại tự bao biện cho mình.

Trước lời chỉ trích của Hứa Hòe, Lâm Thù Ý đành chấp nhận. Cô biết mình vô liêm sỉ, vô lại, quá đáng, không giữ lời hứa, cô cũng muốn làm người tốt, nhưng nếu là người tốt thì phải tự tay để Hứa Hòe rời đi, nhìn nàng sau này tìm người khác nắm tay, ôm ấp, hôn môi, ngủ chung, kết hôn, cô liền nhịn không được muốn phá hủy. Cô nguyện ý trở thành nữ nhân xấu xa vì Hứa Hòe.

“Ừm, tôi quá đáng.” Lâm Thù Ý dập tắt nụ cười trên môi, nhẹ giọng nói, “Nhưng so với để em nói tôi quá đáng, tôi càng không muốn chịu đựng cô tịch cùng trống trải vì mỗi đêm không có em.” Cô không sợ mất mặt, không sợ mất lòng tự ái, hiện tại cô chỉ muốn dính chặt dùng mọi cách để giữ người trước mặt lại.

Lâm Thù Ý nhớ bản thân đã từng đọc một câu nói, nếu trong tình yêu còn nghĩ đến lòng tự ái của bản thân, vậy đó chỉ có thể chứng tỏ bạn còn yêu bản thân nhiều hơn.

Cô đã từng xem thường lời này, đã từng cười nhạo những người coi tình yêu là thứ quan trọng cùng thiêng liêng hơn cả mạng sống, nhưng hiện tại cô nghĩ khi gặp Hứa Hòe, kiêu ngạo kỳ thực chẳng tính là gì, không biết xấu hổ, thật giống như chẳng có gì to tát.

Vứt liền vứt đi, chỉ cần người trước mặt có thể ở lại.

“Chị còn có thể gặp được người khác, Lâm Thù Ý, cũng giống như tôi.” Hứa Hòe nói lời này, nàng đột nhiên duỗi tay phải ra, đưa tay quơ quơ trước mắt Lâm Thù Ý “Chị xem, nếu chị còn muốn giữ tôi lại, vậy là sai về mặt đạo đức. Tôi đã có người yêu rồi, Lâm Thì Ý, buông tay đi." Nói xong, nàng cũng không nhìn nữ nhân trước mặt nữa.

Bàn tay kia rất đẹp, Lâm Thù Ý nhìn có chút ngây dại. Cô vẫn nhớ cảm giác mềm mại không xương khi nắm bàn tay này, mềm mại như thân thể của chủ nhân bàn tay này vậy. Mỗi lần áp nàng lên giường, cô đều thích mười ngón đan xen với Hứa Hòe, tàn nhẫn đặt ở hai bên đầu nàng, thưởng thức kinh hoảng trên mặt nàng. Khi đó Lâm Thù Ý nghĩ Hứa Hòe rất đáng yêu, cô thích nhìn thấy thẹn thùng trên mặt nàng, trong lòng tràn đầy ưa thích nghĩ cuộc sống sau này của người kia đều thuộc về mình, cũng chỉ có một mình cô chiếm lấy.

Nhưng hiện tại, có một chiếc nhẫn ở ngón áp út trên bàn tay từng khiến cô mê luyến.

Rất bình thường, thực sự, theo quan điểm của Lâm Thù Ý, thực sự bình thường. Không phải bạch kim, không có đính kim cương, chỉ là một chiếc nhẫn vàng nhỏ tinh tế, ước tính trị giá nhiều nhất là bảy hoặc tám trăm nhân dân tệ.

Cực kỳ chói mắt, Lâm Thù Ý nghĩ. Cô cảm thấy chiếc nhẫn này không hợp với Hứa Hòe chút nào, rõ ràng bàn tay Hứa Hòe đẹp như vậy, cho nên chỉ nên đeo chiếc nhẫn đắt nhất lại đẹp nhất trên đời, điều quan trọng nhất chính là chiếc nhẫn này nên để Lâm Thù Ý cô tự tay đeo cho nàng.

Mà không phải người khác! Không thể là người khác!

Lúc này, Lâm Thù Ý cảm thấy vết thương ở bụng không phải bị rách, nhưng trái tim tựa như bị thương, có một vũ khí sắc bén cắt ra vết thương, hiện tại chỗ bị giãn ra càng ngày càng lớn, đau đến nỗi cô chỉ muốn biến mất tại chỗ, cuộn mình lại để không ai có thể nhìn thấy.

Cô thà rằng chưa từng gặp Hứa Hòe.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Thù Ý tỉnh táo trở lại. Cô mở to hai mắt nhìn Hứa Hòe, “Hiện tại em làm vậy là muốn gạt tôi, còn có thể dùng chiêu trò này sao?” Cô không tin! Ngữ khí của cô rất kiên định, như đã sớm biết được chiêu trò của Hứa Hòe vậy.

Hứa Hòe kinh hãi, cố nén bất an trong lòng, đối đầu với ánh mắt của Lâm Thù Ý, không thối lui cũng không né tránh, “Với tôi có cần thiết không?” Nàng hỏi, “Chị quá đề cao bản thân rồi Lâm Thù Ý, hiện tại tôi chỉ muốn trình bày sự thật cho chị, muốn chị biết một số hành vi của chị là đang phá hủy gia đình tôi, về mặt đạo đức cũng không cho phép.”     

Hứa Hòe không biết mình lộ ra kẽ hở ở nơi nào, nhưng hiện tại nàng không thể lùi bước. Nào có biết Lâm Thù Ý không có một chút chứng cứ, hiện tại Lâm Thù Ý không tin chỉ vì cô không muốn tin. Có lẽ ngay cả khi Hứa Hòe thực sự đã kết hôn, cô cũng sẽ có lựa chọn như vậy. Cô không tin!     

Lâm Thù Ý không nói lời nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dời sông lấp biển, cảm thấy bị tin tức này đả kích có chút buồn nôn.     

"Em thật tàn nhẫn a! Hứa Hòe." Lâm Thù Ý nhẹ giọng nói.    

Cô nghĩ, có lẽ nàng đã thành công.    

Hứa Hòe khẽ cười, nàng đứng dậy khỏi vị trí, lúc này nàng tựa hồ thiếu đi chút ngây thơ của một thiếu nữ, nhưng lại càng thêm dịu dàng, khiến người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy rất thoải mái. Nàng bước vào thế giới của Lâm Thù Ý với dáng vẻ như không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng ở phía sau lại bao trùm cả một đoàn gai góc, đi qua thế giới này, đi đến cuối cùng, hất đầu sải bước không có một chút tiếc nuối cùng lưu luyến rời đi. Thế giới mà nàng đi qua vốn đã binh hoang mã loạn, loạn không thể tả.     

Lâm Thù Ý sững sờ nhìn nàng rời đi, cuối cùng khóe môi hiện lên một vệt cười khổ, trong nụ cười này vẫn mang theo trào phúng, chính là dành cho bản thân cô.     

-    

Buổi trưa lần này Hứa Hòe có chút kinh hồn bạt vía, nàng sợ Lâm Thù Ý đột nhiên phát điên, chặn nàng lại, không cho phép rời đi. Nàng đã từng lĩnh hội thủ đoạn của Lâm Thù Ý, nếu người kia thật sự muốn giữ nàng lại, nàng không có nắm chắc mình có thể thoát khỏi trước mắt Lâm Thù Ý. Loại cảm giác lo lắng này đến buổi tối nàng lên máy bay tới một điểm khác mới kết thúc.

Ngồi vào vị trí, Hứa Hòe nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Biết Lâm Thù Ý không có bất kỳ hành động nào, mà nàng vừa yên tâm lại vừa thương tâm.

Nàng nói lý còn loạn, đó có thể là hình ảnh chân thực nhất hiện tại của nàng. Nàng cũng không nỡ dùng một chiếc kéo sắc bén cắt đứt đoạn quan hệ rối ren giữa mình và Lâm Thù Ý, sau khi nghĩ lại, Hứa Hòe tự giễu nở nụ cười.

Ngồi bên cạnh Hứa Hòe là Meg, cũng bằng tuổi nàng, hôm nay cô gái này cũng nhìn thấy Lâm Thù Ý, hiển nhiên là dáng vẻ của người kia khiến cô vẫn nhớ mãi không quên. “Catherine, sao tối nay không thấy đại mỹ nhân kia a?”

Cô nghĩ ít nhất Hứa Hòe rời đi, Lâm Thù Ý sẽ đến sân bay tiễn nàng.

Hứa Hòe không nghĩ tới Lâm Thù Ý còn được nhớ đến, nàng mím mím môi, nói: "Ừm, tớ với cô ấy vốn không có nhiều giao tình, cô ấy đến sân bay làm gì?"

Meg làm dáng vẻ không tin, bĩu môi "Nhưng dáng vẻ của cô ấy hôm nay xem ra rất quan tâm đến cậu a, Catherine, sẽ không phải là EX của cậu chứ?"

Hứa Hòe phát hoảng, "... Ừm." Cuối cùng, nàng gật đầu, Hứa Hòe nghĩ, nếu như mình thực sự có người yêu cũ, cũng chỉ có Lâm Thù Ý.

"Thật đáng tiếc.” Meg có vẻ rất thất vọng.

"Hả?"

"Xinh đẹp như vậy, cho dù giữa hai người có mâu thuẫn gì, cũng nên nhìn vẻ mặt ưa nhìn như vậy để hòa giải chứ! Catherine, cậu biết không, hai người đi chung với nhau cực kỳ đẹp đôi, đối với người đi đường mà nói quả thực chính là món quà đó.” Meg nghiêm túc nói.

Hứa Hòe xấu hổ, nàng kéo khăn bịt mắt xuống, lúc này tốt hơn là nên ngủ một giấc.

Kỳ thực Hứa Hòe không biết đêm nay không phải Lâm Thù Ý không đến tiễn nàng, chỉ là Lâm Thù Ý không biết hôm nay nàng sẽ rời đi. Lâm Thù Ý vẫn đang hôn mê, cô đã hôn mê từ buổi chiều được Tấn An đưa trở về bệnh viện.

Bác sĩ chính của Lâm Thù Ý đã phát hỏa với Tấn An một trận, những gì Lâm Thù Ý phải chịu lần này không phải là bị thương ngoài da, không thể dùng mắt thường nhìn thấy vết thương ra sao. Bệnh nhân không nghe lời, không nghe theo lời khuyên của bác sĩ trở về liền trở nên suy yếu.     

Hai người được Tấn An phái đi giám sát Hứa Hòe đã kịp thời cùng chính xác truyền đi tin tức Hứa Hòe sắp rời khỏi đây, nhưng làm sao tư cách thủ hạ như Tấn An biết chủ tử siêu cấp của mình nói không giữ lời, đối với lời hứa ba năm trước của Hứa Hòe không có để ở trong lòng. Cho nên, Tấn An "Thiện lương đơn thuần" liền để Hứa Hòe rời đi.     

Cho đến buổi trưa ngày hôm sau Lâm Thù Ý tỉnh dậy, Tấn An liền báo tin cho cô, Lâm Thù Ý tức giận đến mức suýt chút nữa cho Tấn An đi khám não, tiện thể mua một bình IQ.     

“Cô liền để cho người chạy đi như vậy?” Lâm Thù Ý đang nằm trên giường bệnh, cau mày, giữa hai lông mày còn lộ ra một cái khe.     

Nghe thấy ngữ khí của cô, Tấn An liền biết mình tựa hồ đã làm sai, “Vậy bây giờ muốn bắt người về sao ạ?” Tấn An thận trọng hỏi.     

Khóe mắt Lâm Thù Ý giật giật, đây cũng không phải là bắt tội phạm đào tẩu.     

“Không cần.” Lâm Thù Ý từ chối, “Chờ tình hình bên này qua đi một chút, liền đưa em ấy trở về, gần đây không yên ổn lắm.” Cô chỉ ra, “Tình hình điều tra bên kia thế nào rồi?” Cô nói.     

Về công việc, Tấn An trở nên nghiêm túc hơn, đứng thẳng người, tổng hợp thông tin tình báo mấy ngày qua báo cáo với Lâm Thù Ý: "Một năm trước, nhị thúc của tiểu thư chết vì nhiễm độc mãn tính. Mặc dù thi thể đã được hỏa táng, nhưng trước đó Phù Khinh cùng ông ta có nuôi một con mèo trong nhà, hiện tại vẫn ở trong nhà của một người giúp việc mà bọn họ thuê, gần đây tôi đã điều tra. Con mèo đã ăn rất nhiều thứ giống như nhị thúc, đem đi xét nghiệm cho thấy con mèo cũng bị trúng độc. Chỉ là bên trong có rất ít, cho nên hiện tại không sao."

"Hiện tại Phù Khinh đang cùng vua cờ bạc yêu đương, hoặc là nói, bà ta đã trở thành một trong nhiều tình nhân của vua cờ bạc. Trước mắt tình báo xem ra, có vẻ như rất được sủng ái. Bà ta đã phẫu thuật trở thành một cô gái hơn hai mươi tuổi, thay đổi danh tính, tất cả số tiền bà ta tiêu được lấy từ tài khoản của Lâm gia."    

"Có thể rõ ràng người lúc trước theo dõi tiểu thư là người của vui cờ bạc, hiện tại thêm Phù Khinh cũng có thể giải thích được."

Sau khi Tấn An nói xong, nàng lặng lẽ đứng sang một bên, chờ phản ứng của Lâm Thù Ý.

Lúc Phù Khinh rời đi, Lâm Thù Ý không mấy để ý, cô hạ xuống lệnh truy nã, nhưng nào có biết kết quả là nữ nhân kia đã đi phẫu thuật thẩm mỹ. Lâm Thù Ý cũng cảm thấy làn sóng hoạt động này khá lợi hại, chỉ là loại xưởng nhỏ cô có thể đã bỏ qua, cho nên, cô càng thêm khâm phục Phù Khinh. Nữ nhân này, sợ một ngày nào đó khi đi trên đường, hyaluronic acid, botulinum toxin hay collagen trên mặt đều sẽ rơi ra ngoài hết a!

Lâm Thù Ý mỉm cười, nghĩ đến cảnh đó, cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Có thể, sẽ dọa những người qua đường vô tội sợ chết khiếp đi?

Cô có chút thương cảm với người qua đường, Lâm Thù Ý suy nghĩ một chút, để đảm bảo những người dân vô tội phải chịu đựng loại tai bay vạ gió không đáng có này, cô phải tìm ra khói u ác tính Phù Khinh này càng sớm càng tốt. “Cô có thể liên lạc với vua cờ bạc không?”

Tấn An lắc đầu, “Tiểu thư, ngài đã quên thời điểm Phù Khinh kiểm soát một phần chuyện làm ăn trong nhà, không phải ngài đã đoạt mất tờ khai của đối phương rồi sao?”

Bị Tấn An đánh tỉnh, Lâm Thù Ý mới phản ứng lại, thật giống như có chuyện như vậy. Lúc đó Lâm gia đã ăn sạch súng đạn của đối phương rồi cao chạy xa bay, vừa vặn lô hàng súng đạn này được bán cho những người thuộc phe của vua cờ bạc.

Mặc dù Lâm Thù Ý không có ý định làm chuyện này, nhưng hiện tại người ta đều đặt trách nhiệm lên người cô, cô cũng không thể làm gì.

“Quên đi, chuyện đã như vậy rồi, lẽ nào tôi còn sợ hắn?” Lâm Thù Ý chế nhạo, cô có lòng tốt giúp đối phương nhìn thấy bộ mặt thật của Phù Khinh, nếu hảo ý của cô trong mắt người khác lại là lòng lang dạ thú, quá mức thì không nói chuyện thôi! Dù sao, chiến cái gì cô cũng chưa từng thua kẻ nào a!

Khóe môi Tấn An giật giật, hiện tại nàng muốn nhắc nhở Lâm Thù Ý, đánh nhau rất tốn tiền.

Nhưng mà, Lâm Thù Ý dường như đã sớm nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì, trong mắt đột nhiên lộ ra vài phần hứng thú, "Tiền tổn thất được tính vào sòng bạc của bọn họ, nghe nói sòng bạc đều không phải quỷ nghèo, vậy đến lúc đó liền để bọn họ thua gấp ba bốn lần đi!" 

Tấn An: "..." Quả nhiên, là nàng ngu xuẩn. Làm sao có khả năng Lâm Thù Ý sẽ chịu thua thiệt?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi