Editor: Bèo
Ngọn đèn vàng ấm áp vờn quanh những bức tường trong gian phòng, bốn phía đều sạch sẽ. Một đống kịch bản la liệt trên bàn. Vưu Ý ngồi trên ghế sofa cầm lấy lật qua lật lại phát hiện mấy cánh hoa nhài đã khéo khô, mùi hương rất nhẹ nhưng lại có thể khiến tâm tình người ta bình tĩnh lại.
Cô ấy thấy Khương Nại lấy ra mấy thứ chai lọ, hình như đều là thuốc để dùng lúc bị thương khi đóng phim, vừa hay có thể giúp cô ấy trị vết thương ở chân.
Nghĩ tới tình huống ban nãy, Vưu Ý nhỏ nhẹ xin lỗi: "Tôi đã nói với trợ lý rồi... là hiểu lầm, do tôi tự mình ngã".
Khương Nại cúi đầu, lúc nói chuyện dưới ánh đèn lông mi dài cong vút cũng không chớp lấy một lần: "Cô không bị thương đến gân cốt, bôi hai lần sáng tối là được rồi".
Lời này chính là mang theo ý muốn tiễn khách.
Vưu Ý lúng túng một lúc, trước khi cầm thuốc rời khỏi nói với Khương Nại: "Lần này cảm ơn cô, tôi sẽ giải thích rõ với mẹ".
Khương Nại căn bản không để ý, biểu cảm rất bình tĩnh đóng cửa lại.
Ánh sáng chói lòa trong căn phòng bị cô tắt đi, chỉ để lại một ánh sáng nhẹ phía trên bàn trà. Trong bóng tối ấy, Khương Nại ôm đầu gối ngồi xuống thảm, hành động có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn nhất.
Khương Nại lấy ra mô hình quả địa cầu màu xanh lam bày trước mặt, nhẹ nhàng đụng vào vị trí Tứ Thành trên đó, nơi mà Tạ Lan Thâm đang ở.
1,318 km là khoảng cách giữa hai người vậy mà chỉ nhỏ bé bằng một đầu ngón tay cô.
Một đêm này Khương Nại nhớ anh mà chìm vào giấc ngủ. Gần đến bình mình thì bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại. Cô vươn tay ra bắt lấy điện thoại, không phải Tạ Lan Thâm gọi đến mà là một người khác.
Yên Vân Đình gọi điện thoại tới như vậy cũng không phải lần đầu tiên.
Nhưng lần này lại có sự khác biệt rất lớn. Yên Vân Đình không có không phân đúng sai mà chỉ trích cô làm Vưu Ý bị thương, giọng điệu so với bình thường cũng dịu dàng hơn nhiều: "Nại Nại, rảnh rỗi tới Tứ Thành một chuyến đi, mẹ muốn gặp con".
Khương Nại bật đèn lên, ngồi dậy từ trong ổ chăn ấm áp, tầm mắt nhìn về phía mô hình quả địa cầu đặt bên gối, lặng lẽ vài giây.
Yên Vân Đình vẫn nói trong điện thoại: "Tháng sau là mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ngoại con. Bà ấy cũng nhiều năm không gặp con rồi".
Khương Nại mở miệng: "Bà không sợ Vưu gia biết tôi sao?"
Năm đó sau khi Yên Vân Đình đi bước nữa, hận không thể xóa đi đoạn hôn nhân thất bại kia của bà ta và cả đứa con gái đáng ra không nên tồn tại.
Ở Vưu gia, lấy thân phận trong sạch chưa từng kết hôn mà quang minh chính đại gả vào đó.
Yên Vân Đình: "Chúng ta đoàn viên cùng bà ngoại con một lần"
Khương Nại tắt điện thoại, thân hình nhỏ bé yếu ớt trầm lặng một lúc lâu trên giường mới mở điện thoại lên một lần nữa. Có một tin nhắn wechat vào nửa tiếng trước, trước khi ngủ cô không nhìn thấy.
Tạ Lan Thâm: [Hôm nay có việc phải làm, không tiện gọi cho em]
Đầu ngón tay Khương Nại bỗng dừng lại chốc lát trên màn hình.
Muốn trả lời anh nhưng lại sợ chậm trễ chuyện của anh.
Vuốt qua vuốt lại tin nhắn mấy ngày nay, chẳng có gì khác ngoài mấy chuyện thường ngày. Hàng mi của Khương Nại do dự một lát, cuối cùng vẫn đem điện thoại đặt bên gối.
Từ ngày hôm sau, Khương Nại bắt đầu cắm rễ trong đoàn quay phim.
Bất kể là diễn phim truyền hình cổ trang hay phim chính kịch đều vất vả hơn phim tình cảm đô thị rất nhiều. May là Khương Nại sớm đã quen, mỗi ngày trừ đi qua lại giữa phim trường và khách sạn thì cô cũng rất ít tham gia mấy bữa liên hoan của đoàn phim.
Ngẫu nhiên cũng nghe được những diễn viên khác sau lưng nói lời ong tiếng ve về cô.
"Mười ngày nửa tháng đều không thấy cô ấy rời khỏi Hoành Điếm".
"Năm giờ sáng nay, trời còn chưa sáng cô ấy đã ở phòng hóa trang, bảy giờ hơn quay phim, sớm những hơn một tiếng đồng hồ đều ngồi học thuộc kịch bản".
"Rốt cuộc thì Khương Nại có kim chủ* hay không"?
* Kim chủ: từ ngữ thịnh hành trong giới giải trí, chỉ người có quyền thế, rất nhiều tiền. Quan hệ hậu thuẫn chống đỡ cho ngôi sao, cung cấp tài nguyên hoặc bao dưỡng.
Mấy lời đàm tiếu này nói chung cũng không truyền ra ngoài. Cho dù mọi người có đem mấy kim chủ nổi tiếng trong giới giải trí ra bình phẩm một lần cũng đều cảm thấy không giống hậu thuẫn của Khương Nại. Thời gian trôi qua, nó đã trở thành bí ẩn không thể giải đáp của đoàn phim.
Tiếp tục quay phim nửa tháng, bối cảnh phim cũng thay đổi từ trong nhà sang ngoại cảnh, là một cùng ngoại ô Thân Thành.
Buổi sáng quay một phân cảnh tại kho hàng bị bỏ hoang, Khương Nại thu mình trong một chiếc áo lông màu đen ngồi trong phòng hóa trang. Cái miệng nhỏ nhắn từ tốn uống canh gừng, ngón tay chậm rãi lật từng trang kịch bản.
Một lát sau, nữ hai Trì Châu cũng bước vào.
Thời gian này ở trong đoàn phim, quan hệ của hai người khá tốt, gặp mặt sẽ chào hỏi hoặc nói chuyện vài câu gì đó.
Sau khi ngồi xuống, Trì Châu cười lộ ra lúm đồng tiền bên má: "Đạo diễn vừa ở bên ngoài khen chị, bảo mọi người học hỏi chị mài giũa diễn xuất".
Khương Nại ngẩng đầu nhìn sang đó, nhìn thấy Trì Châu lấy ra đồ vật gì đó ra từ ngăn kéo.
Cô vốn dĩ nghĩ là kịch bản, ai mà biết được lại là tạp chí bản mới nhất, bên trên đều là giới thiệu những thương hiệu xe và đồng hồ nổi tiếng.
Cái này không hiếm lạ, điều khiến Khương Nại thấy kinh ngạc chính là trên tạp chí Trì Châu còn chú thích rõ giá của từng món đồ.
Dường như thấy bị ánh mắt của Khương Nại chú ý tới, Trì Châu buông tay, không che giấu mà nói: "Cái này khó học thuộc hơn kịch bản nhiều".
Khương Nại tính cách phật hệ*, không chịu được mà hỏi.
"Em học thuộc cái này làm gì?"
* Phật hệ: là một từ thông dụng trên Internet Trung Quốc từ năm 2018. Hiểu đại khái là người không thích tranh giành với đời, thế nào cũng được, không coi trọng, cũng không ham muốn gì.
Ánh mắt Trì Châu lén lút nhìn bốn phía, kéo ghế lại gần nói: "Phải thuộc hết mấy thương hiệu xe với đồng hồ nổi tiếng này, vậy thì lúc ở khách sạn này, lúc đi dự tiệc này, nếu như gặp được vài người có tiền em mới có thể nhận ra được giá mấy thứ đồ họ mặc trên người. Sớm ngày chuẩn bị để bản thân được gả vào nhà quyền quý".
Khương Nại nở nụ cười, gật đầu biểu thị đã hiểu.
Trì Châu liền đưa qua điện thoại cho cô xem: "Đây đều là số điện thoại của mấy người giàu sang em ghi lại, dài đến một trăm trang liền... chia sẻ cho chị này".
"Cảm ơn, chị không trùng tài nguyên với em đâu".
Trì Châu không quá tin lời này của Khương Nại. Dù sao thì ở trong đoàn phim một thời gian, cô cũng nghe được mấy lời đồn đại: "Vậy chị không có một cái danh bạ nào như vậy à?"
Bạn bè trong danh bạ của Khương Nại rất ít, mười mấy người.
Ghi chú bạn bè đều là tiệm thức ăn nhanh chị Bành, ông chủ Phương tiệm trái cây, cậu giao hàng tiểu Hà ở Hoành Điếm, trợ lý Đào Phong".
Cô cho Trì Châu xem, trừ vài cái tên xa lạ ra thì vừa xem liền hiểu ngay.
Lúc này Trì Châu không còn gì để nói, âm thầm chép miệng:
"Chị thế này làm thế nào lại tồn tại được trong giới giải trí được vậy?"
Khương Nại nghĩ một lúc, trong giới giải trí này, lúc cần liên hệ với đạo diễn, nhà sản xuất...đều là do Tần Thư Nhiễm phụ trách.
Cô chỉ cần quay phim cho tốt, giữ mình cho tốt là được.
Trì Châu ôm điện thoại, lại nói: "Đúng rồi, em nghe đạo diễn nói tháng sau chị muốn xin nghỉ mấy ngày".
"Ừ". Khương Nại vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ quay phim nên đã rất nỗ lực, chỉ vì muốn đi Tứ Thành.
"Phó đạo diễn cũng muốn nghỉ mấy ngày về Tứ Thành..."
Trì Châu chỉ là tùy miệng nói, thời gian nghỉ ngơi rất nhanh đã trôi qua, mọi người bắt đầu lại bận rộn làm việc.
Lần này quay tận tới khi chạng vạng, nhà kho bỏ hoang đã được bố trí xong xuôi.
Khương Nại thay một bộ đồ màu đen, đường cong eo mềm mại tinh tế, tóc đuôi ngựa buộc cao, theo yêu cầu của chuyên viên trang điểm mà cởi bỏ một cúc áo trên cùng, lộ ra nửa tấc da thịt trắng như tuyết. Trên mặt vẽ miệng vết thương rỉ ra chút máu.
Đạo diễn vẫn đang chỉ đạo diễn xuất, tiếp sau sẽ quay một cảnh Khương Nại và nam chính của phim đánh nhau tranh đoạt một chiếc chìa khóa.
Trước khi bắt đầu quay, cửa nhà kho bị đẩy ra, mọi người đều nhìn sang hướng đó, Trì Châu dẫn theo một người đàn ông đi vào.
Khương Nại đảo tầm mắt một chút nhanh chóng quay lại chuyên chú vào việc quay phim.
Có điều cả nửa tiếng sau đó, cho dù cách xa một đoạn lẫn dưới ánh đèn cực chói, cô vẫn có thể cảm thấy một ánh mắt nóng rực chăm chú đặt trên người cô.
Bên phía máy quan sát, Đàm Cung rất hài lòng xem hiệu quả, quay đầu nói với người đàn ông mà Trì Châu đưa tới: "Hôm nay Ngụy tổng sao lại có thời gian rảnh tới thăm ban vậy?".
Ngụy Đường Giác khẽ nhếch môi, toàn thân âu phục đen trên người bị ánh đèn bao phủ, cổ áo buông lỏng không thắt cà vạt. Có lẽ là do sinh ra đã có khuôn mặt tuấn tú xuất chúng khiến cho khí thế anh ta rất mạnh, vừa thấy biết khó tiếp xúc.
Đối với câu hỏi của Đàm Cung, giọng điệu của anh ta dứt khoát: "Đến xem một chút".
Anh ta là ông chủ của Trì Châu, tới đoàn phim thăm ban cũng có thể giải thích được.
Đàm Cung tiếp tục tìm chuyện nói: "Khương Nại và Trì Châu rất hợp tác với nhau. Lúc phim công chiếu có thể để hai bọn họ cùng nhau tuyên truyền".
Ánh mắt Ngụy Đường Giác không phải đặt nơi máy giám sát mà đặt nơi bóng dáng yêu kiều cách đó hơn mười mét.
(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)
Hơn cả tạo hình sát thủ lạnh lùng hiện giờ, trong ấn tượng của anh ta, lần đầu gặp mặt Khương Nại mặc một một váy dài màu trắng, mái tóc buông dài đến eo, thoạt nhìn rất lạnh lùng xinh đẹp.
Rất khó tưởng tượng được cô gái bên dưới lớp da mỏng manh yếu ớt này lại có thể vì sự nghiệp mà mạnh mẽ vươn tới đỉnh cao.
Đáy mắt Ngụy Đường Giác không hề che giấu sự thưởng thức, tiếp tục đứng bên trong kho hàng theo dõi toàn bộ quá trình quay phim của Khương Nại cho tới khi kết thúc.
Đợi cho nhân viên công tác vội vàng dọn dẹp hiện trường, chuẩn bị tan làm.
Bóng dáng mảnh khảnh của Khương Nại bỗng chốc không biết đi về phía nào.
Bên này Ngụy Đường Giác nói mấy câu cùng Đàm Cung, sau đó liền đi tới phòng hóa trang, rất nhanh đã thấy Khương Nại đã tẩy trang xong, mặc áo lông đi ra.
Sắc trời bên ngoài nhá nhem tối, chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng lay lắt. Bên kia vách kho vàng còn rất náo nhiệt nhưng phía bên này phá lệ lại rất quạnh quẽ.
Khương Nại nhìn thấy Ngụy Đường Giác, coi anh ta như không khí, ôm bình giữ nhiệt quay người đi một hướng khác.
Ngụy Đường Giác chặn lối đi của cô, giọng nói không hề giống như những người cả đời chẳng hề qua lại:
"Chuyện video bị mua lần trước, tôi còn nợ cô một lời xin lỗi".
Khương Nại nhẹ nâng hàng mi, đáy mắt tối đen không hề phản chiếu anh ta trong đó.
"Ô Yên đã gọi điện thoại tới xin lỗi rồi".
Thái độ của cô rõ ràng xa cách, Ngụy Đường Giác chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt hồi lâu, đội nhiên đè xuống giọng nói:
"Cô biết mà, tôi và Ô Yên đã không còn tình cảm vợ chồng nữa rồi. Nửa năm trước dây dưa với một người phụ nữ trong hội sở, đó là vì uống say làm càn. Ở nhà tôi cũng không có chạm vào Ô Yên. Du͙ƈ vọиɠ của đàn ông không thể giải phóng. Tôi..."
Khương Nại lên tiếng chặt đứt lời anh ta, nhìn anh ta giống như một tên biếи ŧɦái hết đường cứu chữa.
"Ngụy Đường Giác, ngay cả mặt mũi làm người anh cũng không cần rồi phải không?"
Phát hiện Ngụy Đường Giác nổi lên ý đồ với mình, lại còn là sau khi anh ta bị tóm được lăng nhăng bên ngoài...
Từ đây Khương Nại tránh anh ta còn không kịp, chủ động cắt đứt mọi quan hệ.
Nếu không phải lần này Dư Nam Sương mua video từ tay phóng viên rồi tuồn lên mạng, Khương Nại cũng sắp quên mất trên đời còn có người này. Cô không muốn bị quấy rầy, hàng mi rũ xuống, tư thế muốn rời đi.
Ngụy Đường Giác nghe thấy lời châm biếm của cô vẫn cười như không có chuyện gì: "Nghe nói cô tìm được chỗ dựa, lai lịch không đơn giản?"
Anh ta đột nhiên hỏi, nghe ra trong giọng điệu rất đè nén. Bước chân Khương Nại hơi dừng lại một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ mở lộ ra một tia lạnh lẽo rất nhạt:
"Liên quan gì tới anh"
Sau lần thăm ban hôm nay, Ngụy Đường Giác còn tới đoàn phim thêm mấy lần nữa, đều lấy cái cớ đến thăm ban Trì Châu.
Thái độ của Khương Nại bình tĩnh lạnh nhạt, từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, không thèm để ý đến anh ta.
Chuyên tâm quay phim, thời gian rất nhanh đã tới cuối tháng, mấy ngày liên tiếp đều có tuyết rơi.
Khương Nại cẩn thận xin phép đạo diễn cho nghỉ vài ngày, tự mình đặt vé máy bay đi Tứ Thành. Lần này cô đi một mình, không hề đem theo trợ lý.
Trong phòng khách sạn, Tần Thư Nhiễm nghe thấy cô đi Tứ Thành liền cho rằng cô đi tìm Tạ Lan Thâm.
Suy nghĩ một lát, bỏ bớt đi chút oán giận nói: "Tạ tổng này có vấn đề. Vì sao lại luôn là em chủ động chứ?"
Nửa tháng nay đều không thấy Tạ Lan Thâm tới thăm ban, cũng rất ít gọi điện thoại.
Bây giờ vừa nghe được Khương Nại muốn chạy đến Tứ Thành, Tần Thư Nhiễm giống như muốn đem con gái nhà mình treo ngược lên cửa, mắt đau không chịu nổi.
Khương Nại ngồi xổm trên sàn nhà sắp xếp hành lý, động tác dừng lại một chút ngẩng đầu lên nói: "Không phải em đi tìm anh ấy"
Cô đi Tứ Thành có việc, chỉ là không thể tâm sự thật lòng với Tần Thư Nhiễm mà thôi.
Cô giải thích lại không nghe, vậy thì chỉ có thể tiếp tục hiểu lầm.
"Vậy em đi tới đó làm gì?"
"... Đi chùa Thiên Phạm tạ ơn"
"Em đi ngàn dặm xa xôi đến đó chỉ để tạ ơn, có quỷ mới tin em"
Khương Nại chỉ cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên: "Thật sự là có việc, hơn nữa cho dù em có muốn tìm Tạ Lan Thâm cũng không tìm được".
Từ lúc anh gửi cho cô tin nhắn "Hôm nay có việc phải làm, không tiện liên lạc" thì anh giống như bốc hơi giữa nhân gian, không hề có tung tích.
Khương Nại không có số điện thoại của thư ký bên cạnh anh, cũng không tiện đi nhắn tin weibo hỏi Cô bé quàng khăn đỏ.
Cô ở trong đoàn đóng phim rất vất vả, cũng không có thời gian nghĩ vớ vẩn. Chẳng là bây giờ lại phát sinh một ý nghĩ hoảng loạn, sợ Tạ Lan Thâm sau khi ước định với cô sẽ không xuất hiện nữa.
Trong đoạn tình cảm này, cô thật sự đã yêu đến mức bỏ qua cả bản thân mình*.
* Nguyên văn 爱到没自我: chỉ tình yêu quá sâu đậm, vượt qua cả yêu bản thân mình.
Một lát sau, Khương Nại tự dụi vào mặt mình, cười trừ: "Em không thể quá tham lam, nếu không ông trời sẽ phạt em mất đi anh ấy. Có thể ngẫu nhiên gặp mặt, sớm chiều bên nhau vài ngày cũng đã rất thỏa mãn rồi".
Qua rất lâu Tần Thư Nhiễm cũng không đáp lại. Cho tới khi Khương Nại thu xếp hành lý xong xuôi chị ấy mới đột nhiên nhét một đồ vật vào trong hành lý.
Trước biểu tình ngỡ ngàng của Khương Nại, Tần Thư Nhiễm nói rất nghiêm túc: "Lần này đi Tứ Thành nếu như có thể gặp mặt Tạ tổng, đối với em chị không trông mong được gì, nhưng xin em tự dùng biện pháp tránh thai, bảo vệ bản thân thật tốt".
"... ..."
Sau vài tiếng ngồi máy bay Khương Nại cũng từ Thân Thành tới được Tứ Thành.
Cô cẩn thận đeo khẩu trang, che đi khuôn mặt trắng nõn, lại dùng áo khoác dài màu trắng bọc lại thân hình mảnh mai, một mình đẩy hành lý ra khỏi sân bay. Không người đến đón, Khương Nại ngồi tàu điện ngầm đến khách sạn.
So với Thân Thành thì Khương Nại càng thích nơi này hơn. Cô nhìn ngó những người qua đường lướt thoáng qua cả đường phố sáng rực ánh đèn bên ngoài.
Đôi mắt cô mang theo ý cười. Đợi sau khi nhận phòng ở một khách sạn bình dân, cô đem hành lý sắp xếp lại một lần. Không đến nửa giờ sau, tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
Khương Nại cho rằng là cơm cô đặt khách sạn đã lên tới, lòng bàn tay chống xuống đất đứng dậy, vội vàng tới mở cửa.
Nào ngờ người đứng bên ngoài lại là một người đàn ông mặc âu phục – Du Duệ.
"Cô Khương, chào buổi tối"
Khương Nại run rẩy một hồi, ngón tay nắm chặt trên cửa không hề buông lỏng, giọng nói chần chừ hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở đây?"
Du Duệ không hề thừa nước đục thả câu nói: "Lịch trình của cô Tạ tổng đều nắm được trong lòng bàn tay"
Chỉ cần Khương Nại rời khỏi đoàn phim, bất kể là đi nơi nào, tham gia hoạt động thương mại gì, hoặc là quay ngoại cảnh ở đâu Tạ Lan Thâm sẽ đều nắm rõ lịch trình của cô.
Vì vậy cô vừa tới Tứ Thành, chân còn chưa đứng vững thì Du Duệ đã nhận được tin tức mà đích thân chạy tới đây, đổi nơi ở cho cô: "Cô Khương, ý của Tạ tổng là cô trở về nhà mà lại ở khách sạn thì không hợp lý lắm".
Ngược lại, Khương Nại đối với việc ở đâu cũng không có yêu cầu đặc biệt gì khác. Nghe thấy cái tên Tạ Lan Thâm hô hấp cũng chậm lại: "Vậy anh ấy đâu, vẫn đang bận sao?"
Du Duệ không tiện tiết lộ, thân là thư ký chuyên nghiệp điều gì cần nói sẽ nói, điều gì không nên nói thì ngay cả một chữ cũng không chịu hé răng.
Thân hình mảnh khảnh của Khương Nại bất động tại chỗ, một lúc lâu sau mới lắc đầu cười, từ chối sự sắp xếp của Tạ Lan Thâm: "Tôi ở đây cũng rất tốt".
"Cô Khương, chuyện này..." - Du Duệ không ngờ tới Khương Nại sẽ không đồng ý đổi chỗ ở, nhưng nhanh chóng đổi một ý nghĩ khác, lẽ nào là muốn Tạ tổng đích thân đến rước?
Khả năng này không phải là không có mà Khương Nại cũng không đoán xem Du Duệ nghĩ thế nào, khóe môi mang theo nụ cười rất lịch sự đáp lại: "Thư ký Du mời về cho".
Cạch một tiếng.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Du Duệ ngây người tại hành lang một lúc lâu.
Anh ta không có năng lực mời Khương Nại tới nhà riêng của Tạ gia ở, chỉ có thể kiên trì theo đường cũ đi thang máy quay về.
Tại bãi đậu xe của khách sạn, mấy người bảo vệ đều đang đợi nhìn thấy Du Duệ không mời được người tới liền tò mò hỏi: "Cô Khương không có ở đấy sao?"
Du Duệ âm thầm lắc đầu không nói nhiều lời, lấy ra một hộp thuốc lá trong túi quần, châm một điếu nói: "Để lại hai người ở khách sạn, đợi Tạ tổng đích thân đến đón đi".
---------
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com