NGHIỆN

Editor: Tô Lục

Beta: LinhNhi

Mười phút sau.

Hai người rời khỏi nhà hàng nổi tiếng đó, đi tới phố thương mại lộng lẫy ánh đèn ở bên ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của Khương Nại bị thổi tung, vài sợi tóc đen nhánh vướng lên gương mặt đỏ ửng, cô quay đầu nhìn sang người đàn ông đang sóng vai đi bên cạnh mình: "Đã nói là đêm nay em mời khách, cuối cùng lại để anh trả tiền."

Tạ Lan Thâm nghiêng mặt nhìn về phía cô, ánh đèn đường làm đường nét trên khuôn mặt cô càng thêm rõ ràng, mềm mại nhu hòa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú hồi lâu, phủ đầy trên gương mặt ấy là những tia sáng tươi mới rực rỡ và thanh thoát.

Màu mắt của anh đậm hơn so với đàn ông bình thường.

Khi không nói gì đều khóa chặt cô lại theo thói quen như vậy.

Khương Nại cảm thấy thật vất vả mới làm nhạt được nhiệt ý, bây giờ lại chậm rãi tăng lên.

Cho đến khi nghe anh nói: "Một cô gái nhỏ như em kiếm tiền rất không dễ dàng, huống chi tiền của anh ngày thường cũng không có chỗ để tiêu..."

Lúc Tạ Lan Thâm bình tĩnh nói ra lời này, so với hình tượng đại lão chỉ điểm giang sơn trong giới thương nghiệp như hai người khác nhau vậy.

Khi anh nói, phải tách từng từ ra giải thích mới có thể hiểu được thâm ý trong đó.

Tựa như chỉ thiếu ở trước mặt Khương Nại nói thẳng: Ở đây với em, anh chỉ là một người đàn ông bình thường.

Khương Nại bị anh nhìn chằm chằm, cổ họng không hiểu sao có chút ngứa, nói: "Nếu sớm biết là anh mời khách, em đã chọn một chỗ ăn cơm đắt tiền hơn rồi, vậy mới xứng với gia thế của anh."

Đùa một câu rồi lại dẫn anh đi mua sắm ở tầng đắt đỏ nhất trong trung tâm thương mại.

Nơi này nhập không ít nhãn hiệu quần áo nam, Khương Nại chọn một cửa hàng nhìn rất cao cấp.

Vừa đi vào, nữ cửa hàng trưởng đã nhiệt tình nghênh đón, lễ phép hỏi: "Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Khương Nại nhẹ giọng nói cô cần mua áo khoác vest nam, một lát sau đã được đưa vào khu vực bên trong, nhìn những bộ âu phục giá cả sang quý treo trên kệ kính, cô không quyết định được bộ nào đẹp, nhìn về phía bên cạnh: "Anh thích kiểu nào?"

Hỏi xong lại cảm thấy bản thân như hỏi cho có lệ vậy.

Khương Nại suy nghĩ hai giây, âm điệu thành khẩn nói với Tạ Lan Thâm: "Anh thích cái nào, em đều mua cho anh."

"... Toàn bộ cửa hàng này cũng mua cho anh luôn."

Cái giọng điệu giàu có hào sảng này ngược lại làm cửa hàng trưởng phục vụ bên cạnh che miệng cười trộm.

Khương Nại đỏ mặt, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cùng anh đối mắt.

Đáy mắt Tạ Lan Thâm cũng như có như không hiện lên ý cười, cũng may không làm cô khó xử quá lâu: "Anh mặc màu gì thì đẹp?"

"Màu lam thanh nhã."

So với tây trang công sở nghiêm túc trang trọng thì Khương Nại thích nhìn anh mặc đồ màu lam nhạt hơn.

Khí chất như ngọc cũng như tùng, càng có vẻ bình dị gần gũi.

Tạ Lan Thâm chỉ vào một bộ, nữ cửa hàng trưởng nhanh chóng cẩn thận cầm cả bộ âu phục tới.

Khương Nại ở bên ngoài phòng thử đồ an tĩnh chờ đợi, loại cảm giác này rất khó hình dung, giống như trước đó cô được anh mang về, chi phí ăn mặc đều là anh cho.

Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội có thể đối tốt với anh một chút.

Không kiểm soát được, lập tức sẽ sinh ra một loại tiêu dùng trả đũa*.

*Tiêu dùng trả đũa: hành vi hạn chế nhu cầu tiêu dùng của mọi người trong một thời kỳ hoặc dịp đặc biệt. Khi lệnh cấm được dỡ bỏ, mọi người sẽ buông bỏ ham muốn của mình và điên cuồng tham gia vào việc tiêu dùng.

Vì thế lúc đi dạo xung quanh, nhìn khuy măng sét, cà vạt, trang trí phẩm tinh xảo này nọ.

Cô đều chọn mấy thứ rồi cho người đóng gói lại.

Cái tác phong tiêu tiền không chớp mắt này, khiến cho mấy nhân viên cửa hàng trẻ tuổi vây xem, khe khẽ nói nhỏ thảo luận: "Đây là Khương Nại đấy, nữ minh tinh rất hot diễn phim cổ trang đó... Người đàn ông kia có thân phận gì nhỉ, có thể được cô ấy quang minh chính đại đưa đi dạo phố mua quần áo cùng."

"Còn phải hỏi, nhất định là người yêu!"

"Tôi phát hiện sau khi vào tiệm, Khương Nại ở đằng trước chọn quần áo, nam nhân kia trầm mặc đứng ở đằng sau... Ánh mắt cũng không hề rời khỏi cô ấy."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tạ Lan Thâm không rời mắt khỏi cô sao? Khương Nại nghe thế, ngón tay trắng nõn ở trên cà vạt dừng một chút.

Hình như chưa từng để ý chi tiết này.

Lúc này, cửa hàng trưởng cầm áo sơ mi trắng xuất hiện, nói với cô: "Tiên sinh nói tay áo sơ mi bị ngắn nửa tấc*."

*Nửa tấc = 5cm

Khương Nại gật đầu, duỗi tay tự nhiên nhận lấy.

Cô tưởng Tạ Lan Thâm đã thay quần áo xong, cho nên giơ tay nhẹ nhàng gõ hai lần lên cửa phòng thử đồ, không hề phòng bị mà đi vào.

Ai ngờ bước chân lập tức cứng lại tại chỗ, không gian phòng thử đồ không lớn chỉ vừa đủ để khách hàng thay quần áo.

Nửa người trên của Tạ Lan Thâm đang khỏa thân, các đường cơ ở ngực trơn tru, hiển nhiên là có kỷ luật tự giác rèn luyện lâu dài, xương ngón tay thon dài lịch sự tao nhã đang ấn vào khóa thắt lưng, bị ánh đèn sáng ngời chiếu xuống trông cực kì chói mắt.

Cũng không biết là anh bị nhìn nhưng không bận tâm, hay thân là người ở trên (có quyền thế, địa vị...), tùy tâm sở dục làm bất kỳ chuyện gì cũng là đặc quyền của anh.

Tạ Lan Thâm nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn về phía cô: "Áo sơ mi."

Khương Nại phản ứng lại, đưa áo sơ mi cho anh, không dám nhìn nhiều thêm.

Cô đang muốn ngừng thở lui ra ngoài, Tạ Lan Thâm đã mặc xong quần áo nói: "Cà vạt."

Khương Nại chần chừ hai giây mới đưa cà vạt cùng màu trên mắc áo bên cạnh cho anh.

Một lúc lâu không có động tĩnh, giương mắt thì thấy Tạ Lan Thâm đang lẳng lặng nhìn cô không nói.

Khương Nại đọc hiểu ánh mắt của anh, chiếc cà vạt bằng vải mịn đang quấn trên đầu ngón tay mảnh mai của cô, chậm rãi, cô nhón mũi chân, đến gần thân hình thon dài đĩnh bạt của Tạ Lan Thâm, bởi vì khoảng cách gần, trán của cô cũng không thể tránh né mà chạm vai anh.

Một tia ái muội mơ hồ lan tràn trong phòng thử đồ, Khương Nại cảm thấy nếu không nói chút gì đó thì gần như hít thở không thông.

"Quần áo có vừa người không?"

Tạ Lan Thâm phối hợp hơi hơi cúi người để cô đeo cà vạt, nghe vậy, ngón tay dài không nhanh không chậm nới lỏng cổ tay áo: "Có."

Khương Nại tiếp tục nín thở, cố không nhìn anh, để bầu không khí nhẹ nhàng thả lỏng một chút.

Kết quả Tạ Lan Thâm nói một câu lập tức phá công của cô: "Mấy năm nay ở giới giải trí, có gặp được người thích hợp không?"

Đầu ngón tay Khương Nại bỗng dưng dừng ở chỗ cổ áo anh, không dám ngẩng đầu nhìn, nói theo bản năng: "Cái gì?"

Vẻ mặt Tạ Lan Thâm không thể bình thường hơn, đổi cách khác hỏi cô: "Không có người theo đuổi?"

Khương Nại ngơ ngẩn, không biết anh hỏi cái này là có ý gì.

Một lát sau, cô quy quy củ củ thắt xong cà vạt, nhẹ giọng trả lời: "Không có."

Sau đó, cũng có qua có lại hỏi lại anh: "Vậy còn anh? Mấy năm nay có gặp được người thích hợp không?"

Tạ Lan Thâm lại tránh nặng tìm nhẹ không nói với cô, môi mỏng cong nhẹ lên: "Thắt cà vạt không tồi."

Khương Nại bản năng ngẩng đầu, ai ngờ do trước đó đứng quá gần, anh lại vẫn luôn cúi người để phù hợp với chiều cao của cô, tóc cô trong lúc vô tình quấn vào cúc áo thứ hai cách gần tim nhất trên áo sơ mi của anh.

Hơi giật một chút, Khương Nại đau đến nhăn mày.

"Đừng nhúc nhích."

Tạ Lan Thâm vươn cánh tay, đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô.

Để tránh cho Khương Nại kinh hoàng thất thố lui về phía sau, giật mạnh làm đau chân tóc của mình.

Khương Nại quả nhiên nghe lời không động đậy nữa, cách quần áo cũng cảm thấy chỗ được bàn tay anh đỡ lấy hơi nóng lên.

Thời gian như trôi chậm lại, Tạ Lan Thâm cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng.

Làm Khương Nại có một loại ảo giác mãnh liệt.

Ngay sau đó, có phải anh định hôn xuống hay không.

"Có thể di chuyển được rồi."

Tạ Lan Thâm đã cởi cúc áo, làm cô bừng tỉnh ngẩng đầu lên, vội vàng kéo khoảng cách ra.

Tiếp tục ở lại đây, Khương Nại cảm thấy sắp điên rồi.

"Em giúp anh lấy thêm vài bộ để thử."

Cô tìm cớ chạy trối chết.

Sau lưng cô, Tạ Lan Thâm còn đứng ở phòng thử đồ, cười nhạt một cái, bất động thanh sắc giấu một sợi tóc đen nhánh rất mỏng trong lòng bàn tay.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

-----

Tạ Lan Thâm thử qua bộ âu phục nào Khương Nại cũng để cửa hàng trưởng đóng gói bộ đó.

Lúc trả tiền, sợ anh tiếp tục không cho mình cơ hội tiêu tiền như lúc ăn cơm nên Khương Nại vội vàng thanh toán: "Quẹt thẻ này."

Hai tiếng đồng hồ trên thực tế trôi qua rất nhanh, sau khi từ trung tâm thương mại đi ra cũng đã khuya.

Tạ Lan Thâm gọi điện thoại bảo tài xế lái xe tới đây, đến đầu đường, anh không nhanh không chậm đặt tất cả túi lớn túi nhỏ ở ghế phụ lái, không để ở cốp xe.

Một lát sau, Tạ Lan Thâm quay trở lại, phong độ thân sĩ mở cửa ghế sau ra: "Anh đưa em về khách sạn."

Khương Nại trong lòng ấm áp, khẽ vén váy ngồi vào.

Mà giờ phút này trong cửa hàng đồ hiệu nam, sau khi cửa hàng trưởng chiêu đãi xong khách quý, rất nhanh nhận được một cuộc điện thoại.

Là lãnh đạo cấp trên.

"Dạ đúng vậy, vị tiên sinh kia họ Tạ."

"Người đã đi rồi, là tiểu thư bên cạnh Tạ tổng thanh toán..."

Cửa hàng trưởng gần như không cầm chắc điện thoại, nghĩ lại mình hẳn là không có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn.

Ai mà biết được, nhãn hiệu này Tạ Lan Thâm cũng có cổ phần khống chế, nghiêm túc mà nói, có nghĩa là...

Anh là ông chủ lớn nhất công ty.

-----

Nửa giờ sau, xe đến cửa khách sạn.

Khương Nại xuống xe đi ở phía trước, đi qua dưới hiên khách sạn rồi xoay người lại, thấy anh không tiếp tục theo vào, chỉ nhàn nhạt gật đầu tạm biệt cô.

Hình ảnh ở chung tối nay còn đang hiện lên trong đầu cô, nào là Tạ Lan Thâm ăn cơm cùng cô ở nhà hàng, nào là anh không chê phiền toái đợi ở phòng thử đồ đổi bộ âu phục này qua bộ âu phục khác, cuối cùng anh đặt túi mua hàng trên ghế phụ lái.

Cho dù anh có mặc hay không, cũng đều cho Khương Nại một loại cảm giác anh rất coi trọng, trân quý đống quần áo đó.

Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên đi tới trước mặt Tạ Lan Thâm: "Thật ra em đã chuẩn bị cho anh một rương vali quần áo... Không biết người gặp mặt tối nay là anh, nên em đặt ở khách sạn không mang tới."

Tạ Lan Thâm cũng đang nhìn cô, một lát sau mới dường như đọc ra ý tứ mịt mờ trong lời nói của cô.

"Đưa anh lên lầu lấy."

-----

Khương Nại dẫn anh từ sảnh khách sạn đi vào thang máy, lỗ tai dưới mái tóc vẫn luôn nóng ran.

Cô muốn dẫn anh lên lầu.

Vào thang máy, hồi lâu cũng chưa có phản ứng.

"Tầng mấy?" Tạ Lan Thâm một tay đút ở túi quần, nhìn nút thang máy, xuyên qua tấm kính đen cũng đang nhìn cô.

"Tầng 12."

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, cũng không giao lưu gì thêm.

Đến tầng của cô, quẹt thẻ đi vào, đập vào mắt là một mảnh tối đen.

Phòng khách bừa bộn lung tung rối loạn, bị Tần Thư Nhiễm chất đầy không ít đồ, đều là chiến lợi phẩm sau khi điên cuồng mua sắm.

Trên chỗ tay vịn sô pha còn có một chiếc áσ ɭóŧ màu đen chữ V sâu xuống, viền ren.

Khi đèn được bật lên, Khương Nại nhìn thấy, luống cuống tay chân muốn giấu đi.

Đã quá muộn, ánh mắt Tạ Lan Thâm quét qua một giây, lại bất động thanh sắc dời đi.

Khương Nại cũng không rảnh ngượng ngùng, sợ chậm trễ thời gian của anh, chạy hết sức đẩy vali trong phòng để quần áo ra, bởi vì rất nặng nên suýt nữa thì bị vấp ngã, may mà Tạ Lan Thâm phản ứng nhanh, bàn tay túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, đẩy vali sang bên cạnh.

Khương Nại mới vừa ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Trong căn hộ bỗng cúp điện không báo trước.

Ngón tay thon dài hữu lực của Tạ Lan Thâm tiếp tục giữ lấy cô, không buông ra.

Cái loại không khí hít thở không thông khi ở phòng thử đồ trong trung tâm thương mại này lại tới nữa, người cô bất động, hô hấp cũng dừng lại.

Chậm rãi nhìn thấy hầu kết của Tạ Lan Thâm lăn lên lăn xuống, cúi người như muốn hôn cô.

"Em vẫn còn có thể nhịn được à."

Đầu óc Khương Nại oanh một tiếng, nhịn không được, nói: "Em..."

"Cả đêm cũng không hỏi Cô bé quàng khăn đỏ là ai?"

Hơi thở Tạ Lan Thâm nóng bỏng, dừng ở bên tai cô nói mấy câu không liên quan đến cảnh tượng hiện tại, trong bóng tối ánh mắt lại bán đứng tâm tư của anh.

Đây là lần thứ hai trong tối nay.

Khương Nại có dự cảm anh muốn hôn cô.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Nhưng Tạ Lan Thâm lại rất đúng mực buông tha cô, đặt bàn tay thon dài vào túi quần: "Không hỏi à?"

Khương Nại thanh âm nhè nhẹ, phối hợp với anh: "Cô bé quàng khăn đỏ là ai vậy?"

"Đêm mai 8 giờ, anh đưa em đi gặp."

-----

Cửa phòng khách sạn mở rồi lại đóng, Tạ Lan Thâm đi phía trước, đem theo một cái vali quần áo.

Phòng khách an tĩnh trở lại, đầu gối Khương Nại nhũn ra, suýt nữa ngồi luôn trên sàn nhà.

Sau khi thử bật lại đèn, quay người lại nhìn thấy Tần Thư Nhiễm đang đứng dựa vào tường trên hành lang trong phòng, mặc áo ngủ của khách sạn, tóc quấn khăn tắm, trên mặt còn đắp mặt nạ ướt đẫm, vẻ mặt vô cùng phong phú.

"Thật là làm chị sợ muốn chết, nhiều oxi như vậy cũng không dám hít thở một cái nữa!"

Tần Thư Nhiễm hưng phấn đi tới nói, liên hoàn đặt câu hỏi: "Nại Nại, hôm nay không phải em ăn cơm cùng Cô bé quàng khăn đỏ à? Sao lại trở về cùng Tạ tổng?"

Khương Nại đơn giản giải thích vài câu, lại giấu giếm mấy cái chuyện tối nay cùng Tạ Lan Thâm đi dạo phố.

Hoàn toàn là vấn đề tư tâm*, cô không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

*Tư tâm: lòng luôn nghĩ tới hoặc là lòng ích kỷ.

Tần Thư Nhiễm không hỏi nhiều, bởi vì còn đang bát quái chuyện nam nữ này cơ: "Vừa rồi lúc em cùng Tạ tổng đi vào, cái bầu không khí kia, chị còn cho rằng các em đang định trình diễn màn củi khô lửa bốc ngay tại chỗ, kết quả cậu ta cứ như vậy mà đi về luôn á? Trời má, khả năng kiềm chế cũng quá mạnh đi mà!"

Khương Nại đi đến bên bàn trà, duỗi tay cầm lấy chai nước khoáng, chậm rãi uống một ngụm.

Tần Thư Nhiễm cũng đi tới, vẫn đang tò mò: "Tối lửa tắt đèn, cậu ta dán gần em như vậy, có cứng không?"

Khương Nại thiếu chút nữa bị sặc, ho nhẹ một tiếng.

Lúc ấy cô thật sự rất gấp, sao có thể chú ý tới Tạ Lan Thâm có phản ứng hay không.

Huống chi cô cảm thấy, tình cảm của mình đối với Tạ Lan Thâm càng nghiêng về kiểu tinh thần thuần khiết vô dục vô cầu, platonic* hơn.

*Platonic love: tình yêu platon là loại tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ giữa hai người.

Thấy Khương Nại nửa ngày không trả lời, Tần Thư Nhiễm nhìn cô: "Em với Tạ Lan Thâm hiện tại có quan hệ gì?"

Khương Nại còn đang thả hồn nghĩ về chuyện Tạ Lan Thâm có phản ứng hay không, đột nhiên nghe thấy câu này, lông mi cong dài run run.

Cô không biết nên nói như thế nào, sợ càng nói càng không rõ ràng nên không nói gì cả.

"Khuya rồi, em muốn đi ngủ..."

Nói xong, Khương Nại làm bộ ngáp một cái, dưới chân suýt nữa đụng vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, hoảng loạn trốn vào trong phòng ngủ.

-----

Bởi vì vài câu bát quái của Tần Thư Nhiễm, Khương Nại cả đêm ngủ không ngon.

Mơ đi mơ lại một giấc mơ, trong mơ, ánh đèn trong phòng khách sạn vẫn tối như cũ, Tạ Lan Thâm đứng trước mặt cô, gần đến mức như là thân mật khăng khít nép vào nhau, từng viên cúc áo sơ mi trắng bị anh cởi ra, nhìn xuống dưới, cuối cùng ngừng lại ở chiếc quần tây dựa gần vào đầu gối đang nhũn ra của cô.

Bên ngoài sắc trời tờ mờ sáng, Khương Nại tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại.

Bật đèn lên, tim cô còn đang thình thịch đập kịch liệt, lòng bàn tay ướŧ áŧ lặng yên sờ sờ đầu gối dưới lớp chăn.

Thời gian như đã trôi qua một thế kỷ, cảm thấy ánh đèn chiếu sáng làm mí mắt cô nóng lên.

Khương Nại tắt đèn, dán trán mình lên cái gối màu trắng.

Có một âm thanh nói cho cô đáp án.

...

Có cứng.

------------

Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi