NGHIỆN

Editor: Bèo

Sau khi nhận được điện thoại của quản gia, Tạ Lan Tịch im lặng một lúc lâu mới lí nhí trả lời một câu: “Tôi biết rồi, nói với anh trai… hai ngày nữa tôi sẽ về”.

Cô ngắt điện thoại, bàn tay vịn vào bàn tự đứng dậy. Bây giờ cô không cần dìu cũng có thể tự bước đi mặc dù đi vẫn rất chậm, không dám chạy, sợ rằng không cẩn thận làm đầu gối bị thương. Đi đến cầu thang, vừa hay cô nhìn thấy Bùi Tứ đang bê đĩa trái cây đi lên.

Anh ta rửa sạch quả dưa lưới, cắt thành từng miếng đem lên cho cô ăn. Không biết là do ánh đèn nơi này hơi tối hay là do ngũ quan anh ta vốn lạnh lùng nhợt nhạt, lại thêm chiếc áo sơ mi và quần dài đơn giản, cả người sạch sẽ giống như một đàn anh khóa trên trong trường học.

Tạ Lan Tịch thấy bộ dạng anh ta như vậy không khỏi ngẩn ngơ mấy giây mới bừng tỉnh, mười đầu ngón tay bấu chặt vào trong, lên tiếng nói: “Anh trai gọi tôi trở về rồi”.

Dứt lời, ánh mắt cô quan sát gương mặt ôn hòa nhẹ nhàng của Bùi Tứ.

Anh ta nghe thấy cũng không có biểu cảm bất thường gì, sau khi đưa đĩa dưa lưới cho cô, Bùi Tứ vô cùng bình tĩnh nói: “Làm phiền em nửa tháng… ngày mai sẽ chuẩn bị xe đưa em về”.

Vốn dĩ Tạ Lan Tịch không có nghĩa vụ phải ở lại đây, cô có thể đến đây chỉ vì không nhẫn tâm để người già trước khi ra đi còn có tiếc nuối gì. Thực ra cô cũng không cần làm gì, chỉ cần người ở đây là được. Bình thường Bùi Tứ đều sắp xếp ổn thỏa quần áo, chỗ ngủ cho cô, quần áo bẩn thay ra cũng là anh ta đem đi giặt.

Tạ Lan Tịch chỉ cần nói chuyện với mẹ nuôi của anh ta, trước mặt người ngoài giả bộ hai người vẫn là quan hệ vợ chồng.

Do dự một lúc, Tạ Lan Tịch nhỏ tiếng nói: “Vẫn nên đưa dì Thu đến Tứ Thành chứ?”

Dù sao thì điều kiện chữa trị ở Tứ Thành so với Ô trấn vẫn tốt hơn nhiều.

Bùi Tứ cũng từng cân nhắc chuyện này, nhưng mẹ nuôi anh ta cũng đã già, khó tránh có suy nghĩ lá rụng về cội. Bà ấy đã sống ở đây cả đời người, sớm đã không rời xa được nơi đây. Anh ta có khuyên thế nào bà ấy cũng không muốn nhốt mình trong bệnh viện lạnh lẽo ở Tứ Thành đợi đến ngày về với tổ tiên.

Tâm tính của dì Thu vẫn còn tốt, coi nhẹ việc sống chết, chỉ muốn lưu giữ thời gian tốt đẹp cùng với người nhà và hàng xóm láng giềng trong mấy tháng ngắn ngủi này.

Vì vậy mà Bùi Tứ bỏ dở tất cả việc ở công ty mà về ở bên bà ấy. Lần này Tạ Lan Tịch bằng lòng diễn kịch cùng anh ta xem ra cô vẫn còn giữ nguyên sự lương thiện ngày nào. Đôi mắt kia nhìn người khác cũng rất dịu dàng giống như một viên đá nhỏ lặng lẽ rơi vào trái tim anh ta, khơi dậy từng đợt sóng trong lòng.

Anh ta nâng mắt lên nhìn Tạ Lan Tịch nói: “Muộn lắm rồi, đi ngủ đi”.



Hai người cũng có phòng riêng, là căn phòng lớn nhất trên tầng hai.

Khi kết hôn, cha mẹ nuôi của Bùi Tứ không dám nghĩ xa vời Tạ Lan Tịch sẽ đến đây ở nhưng vẫn dùng một khoản tiền tiết kiệm để sửa sang lại căn phòng từ trong ra ngoài, chiếc giường gỗ và đồ đạc đều được mua mới.

Đối với Tạ Lan Tịch mà nói, ban ngày cô chỉ cần nói chuyện giải tỏa tâm tình với dì Thu nên cũng không có gì mệt mỏi.

Nhưng đến tối, phải ở cùng một phòng với Bùi Tứ mới chính là việc khó khăn nhất.

Cô đi nhà vệ sinh tắm rửa đơn giản, thay một bộ váy ngủ dài kín đáo, dùng khăn tắm màu trắng lau khô mái tóc màu đen tuyền. Cô vẫn không thích dùng máy sấy, theo thói quen đi đến chiếc đệm hoa bên cạnh cửa sổ. Thân hình gầy yếu mỏng mai lọt trong màn đêm u tối, gió đêm thổi tới cảm giác rất thoải mái.

Chẳng bao lâu sau Bùi Tứ cũng đi vào, nhìn cô một lúc lại đi ra tìm máy sấy.

Mỗi lần Tạ Lan Tịch gội đầu xong đều đợi cho khóc khô tự nhiên, đây là thói quen đã nhiều năm nay.

Trước đây ở Tạ gia, cô thích đợi Bùi Tứ dùng khăn tắm thấm khô từng giọt nước trên tóc, sau cùng lại lừa cô dùng nhiệt độ ấm áp của máy sấy thổi khô.

Nhìn thấy bàn tay anh ta cầm máy sấy, đột nhiên cả người Tạ Lan Tịch cảm thấy không tự nhiên nữa.

Hiện giờ cô và Bùi Tứ không hẳn cả đời sẽ không qua lại với nhau nhưng cũng không thể quay về như trước đây nữa.

Đây là hành động mà giữa người yêu với nhau mới làm được. Tạ Lan Tịch theo bản năng bài xích thứ hành động này, lặng lẽ tránh đi lên tiếng từ chối: “Tôi chưa muốn ngủ”.

Ánh mắt trầm tĩnh của Bùi Tứ rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vài giây, không hề miễn cưỡng bỏ máy sấy lên đầu tủ. Tín hiệu ở Ô trấn không tốt, có lúc Tạ Lan Tịch muốn lên mạng lướt weibo nhưng mãi mà video không hiện lên, phần lớn thời gian đều trôi qua tẻ nhạt buồn chán.

Đặc biệt là buổi tối, ngón tay xinh xắn không ngừng chạm lên màn hình, cô muốn xem chuyện vu vơ trên hotsearch nên không ngừng kéo xuống xem có tin tức gì mới hay không.

Tạ Lan Tịch cố tình phớt lờ người còn lại trong phòng. Bùi Tứ lấy một bộ cờ phi hành gia từ trong tủ, nhàn nhạt hỏi: “Muốn chơi không?”

Tạ Lan Tịch ngẩng đầu, tầm mắt đặt trên bộ cờ phi hành gia, nghĩ mất mấy giây.

Cô có một chút rối rắm. Bùi Tứ quá hiểu cô thế nên đã sắp bàn cờ chuẩn bị chơi.

“Ba ván thắng hai?”

“Tôi có đồng ý sẽ chơi với anh à?”

Tạ Lan Tịch không ngừng nhắc nhở bản thân, trừ việc giả là vợ chồng trước mắt người ngoài thì lúc riêng tư không cần thiết có bất kỳ tiếp xúc nào với anh ta.

Cô quay đầu, tiếp tục dồn hết sức đi lướt weibo, chẳng hề nhìn sang chỗ anh ta lấy một cái.

Bùi Tứ ngồi im một lúc mới từ từ đứng đậy đi ra cửa.

Căn phòng trở về trạng thái im lặng như cũ. Tạ Lan Tịch cong đôi chân trắng muốt giấu hết vào trong váy, cả người co lại thành một cục, mái tóc xõa xuống bên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chỉ bằng một bàn tay. Lông mi rũ xuống ẩn chứa cảm xúc bên trong đáy mắt.

Còn bàn cờ phi hành gia đã được bày sẵn sàng kia lại không có ai đụng đến.

Ít phút sau, cửa phòng vang lên hai tiếng, nghe thấy âm thanh giống như của trẻ nhỏ.

Tạ Lan Tịch đặt điện thoại xuống đi xem, là con gái của chị dâu họ Bùi Tứ – Dao Dao.

“Thím nhỏ… chú bảo con lên lầu chơi cờ phi hành gia với thím”.

Tạ Lan Tịch sững sờ mất hai giây, sau đó cười với cô bé: “Đến đây nào”.

Bình thường Dao Dao thích nhất là Tạ Lan Tịch, vì thím nhỏ là người con gái đẹp nhất mà cô bé từng thấy, còn hay cho cô bé kẹo.

“Thím nhỏ, con chơi cờ phi hành gia rất lợi hại đấy… là chú nhỏ dạy cho con”.

“Thật hả? Vậy chúng ta chơi ba ván, ai thắng hai ván thì người đó thắng, sẽ có kẹo ăn nhé”.

“Vâng vâng vâng, không được nhường con nhé”.

“Không nhường, cạnh tranh công bằng”.



Tạ Lan Tịch rất nghiêm túc chơi cờ phi hành gia với cô bé hơn nửa tiếng đồng hồ. Cờ phi hành gia của cô là do anh trai dạy cho, còn cô bé này là do Bùi Tứ dạy.

Hai người chơi vẫn không phân thắng bại. Cuối cùng cô vẫn cho Dao Dao kẹo làm phần thưởng.

“Cảm ơn thím nhỏ… thím nhỏ là người tốt nhất trên đời”.

Dao Dao cầm viên kẹo ăn, miệng nhỏ tự nhiên cũng ngọt ngào, cô bé bò lên ghế nhìn Tạ Lan Tịch, cảm thấy người đẹp thì ngay cả sợi tóc cũng đẹp. Cô bé thò bàn tay nhỏ xíu ra sờ tóc của mình ghen tị: “Thím nhỏ, khi nào thím và chú mới sinh một cục cưng ạ?”

Tạ Lan Tịch thu dọn cờ phi hành gia cất vào hộp, chợt ngừng lại một lúc, không muốn lừa trẻ con nên cô không trả lời câu hỏi này.

Dao Dao lại nói: “Con có búp bê barbie, có thể cho cục cưng của thím chơi… nhưng mẹ nói thím và chú sẽ không có em bé đâu”.

Cha mẹ nuôi của Bùi Tứ tuổi tác đã cao, không biết đi xem tin tức thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là hàng xóm láng giềng hoặc chị dâu của anh ta không quan tâm đến chuyện này. Mặc dù chuyện ly hôn của hai người không lên báo nhưng chuyện Bùi Tứ rời khỏi Tập đoàn Tạ thị và những bê bối truyền thông đưa tin đều chình ình trên trang nhất.

Tạ Lan Tịch khẽ nhếch môi hỏi: “Mẹ con còn nói cái gì nữa?”

Dao Dao vừa định mở miệng nói thì phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là chị dâu họ Bùi Tứ đẩy cửa vào nói: “Lan Tịch à, em mau đi khuyên chú Vinh đừng đánh A Tứ nữa”.

Một giây sau, quân cờ trong tay Tạ Lan Tịch rơi xuống, lăn lóc trên sàn gỗ.

Ở trong sân…

Chị dâu họ đưa cô đến nhà bếp, hổ thẹn nói: “Đều tại chị, chị nói với cha của Dao Dao chuyện giữa em và A Tứ nhưng bị chú Vinh nghe được. Sau đó chú ấy gọi A Tứ lại hỏi”.

Vừa hỏi thì Bùi Tứ đã không thể tiếp tục giấu cha nuôi được nữa.

Anh ta phạm lỗi, còn chú Vinh lại là người làm công việc chân tay, ông ấy lấy chiếc gắp than trong bếp ra đánh, ra tay rất nặng.

Chị dâu cũng là người bản địa ở Ô trấn, coi như cũng nhìn thấy Bùi Tứ trưởng thành, lôi hết tim gan ra nói với Tạ Lan Tịch: “Chị còn nhớ lần đầu tiên A Tứ bị đánh đến mức này là khi còn nhỏ, lúc đó một nhà có tiền muốn nhận nuôi dưỡng A Tứ nhưng bị cậu ấy cố ý phá hỏng, không chịu làm con của một người cha giàu có. Chú Vinh tức giận lôi A Tứ ra sân đánh một trận, còn nói không cần A Tứ nữa”.

“Năm ấy A Tứ mới sáu bảy tuổi. Sau khi bị đánh, tay chân chằng chịt đều là sẹo nhưng vẫn không hề khóc. Cậu ấy ngồi chồm hổm ở sân cứ như đứa đầu đường xó chợ, không chịu bỏ đi. Chú Vinh không nhịn được nữa đành mở cửa cho cậu ấy vào nhà”.

Từ nhỏ Bùi Tứ đã rất hiểu chuyện, không gây ra phiền phức cho cha mẹ nuôi. Trong miệng người khác, bất kể là việc nhà hay là chuyện học tập, Bùi Tứ đều được coi là một đứa trẻ ngoan…

Lần này chị dâu nhìn thấy chú Vinh tức giận hệt như hồi đó, không khuyên nổi chỉ còn cách đi cầu cứu Tạ Lan Tịch.

Lời vừa nói hết thì người cũng đến được phòng bếp. Sợ dì Thu đang dưỡng bệnh nghe thấy nên cánh cửa đóng kín bưng.

Tạ Lan Tịch vừa đẩy ra một khe cửa hẹp, đôi mắt đen láy đột nhiên nhíu chặt. Cô nhìn thấy Bùi Tứ đang quỳ cạnh bếp lò, cúi gằm mặt xuống đất. Mái tóc ngắn che đi mặt mũi sáng sủa.

Không phân biệt được đâu là mặt đâu là cằm của anh ta nữa. Áo sơ mi trắng trên người dính đầy máu nhưng anh ta vẫn không hề kêu ca nửa lời.

Chú Vinh đứng phía sau vừa đánh vừa nước mắt giàn giụa, đánh lên người con nhưng lại đau đến trái tim mình.

“Sao mày có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy”.

Trái tim của Tạ Lan Tịch như bị bóp chặt, vừa mở miệng nhưng không biết vì sao lại không thể nói lên lời.

Cho đến khi Bùi Tứ đang trầm mặc quỳ dưới đất cảm nhận được sự tồn tại của cô, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô.

Toàn thân Tạ Lan Tịch đông cứng tại chỗ, một cơn ớn lạnh ập đến từ sau gáy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.



Bởi vì cô đột nhiên xuất hiện, lại thêm sự can thiệp của chị dâu và anh họ Bùi Tứ, chú Vinh cũng không tiếp tục đánh anh ta nữa.

Ông ấy không giỏi ăn nói, càng không biết nên đối diện với Tạ Lan Tịch như thế nào. Ông ấy thở dài một cái, cầm điếu thuốc ngồi xổm trong sân nhà,

Tạ Lan Tịch vẫn đứng một bên nhìn Bùi Tứ từ từ đứng dậy. Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh cứ như người mới bị đánh không phải anh ta. Anh ta cầm khăn giấy lau sạch vết máu trượt dài trên tay.

Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ nói với Tạ Lan Tịch vỏn vẹn mấy chữ: “Anh đi tắm”.

Cô không ngăn Bùi Tứ, chỉ là lúc anh ta quay người lên tầng, cô nhìn thấy máu sau lưng thấm qua áo sơ mi, trái tim đột nhiên thắt lại.

Do dự một lúc, cô nhịn xuống sự xúc động muốn chạy theo.

Tạ Lan Tịch nhìn ra bên ngoài, anh họ và chị dâu đang khuyên giải chú Vinh trong sân. Ngọn đèn trên lầu cũng bật sáng.

Cuối cùng cô đi vào phòng mẹ nuôi của Bùi Tứ cũng ở tầng một.

Người bị bệnh nặng sắc mặt đều rất tiều tụy, toàn thân gầy đến mức mỏng như tờ giấy, yếu ớt nằm trên giường.

Dì Thu không còn vẻ đẹp và thân thiện như trong trí nhớ của Tạ Lan Tịch. Dường như cuộc đời sắp đi đến trạm cuối cùng, cả ngày đau đến mức không ngủ được hoặc là ngủ mê man đến mức không tỉnh lại được.

Đèn trong phòng hơi tối, dì Thu nhìn thấy Tạ Lan Tịch đến, khóe môi nhợt nhạt khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng vẫn hệt như trước đây: “Tiểu Tịch à”.

“Dì Thu”.

Tạ Lan Thân đến gần, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của bà.

Dì Thu hỏi: “Vừa rồi dì nghe thấy hình như có tiếng cãi nhau… có phải chú Vinh của con lại nổi nóng rồi không?”

Tạ Lan Tịch khẽ lắc đầu: “Chú Vinh đang đùa vui với Bùi Tứ”.

Dì Thu cười bất lực: “Tính khí của chú Vinh con nửa đời rồi vẫn không sửa được, cả Bùi Tứ cũng học theo ông ấy”.

Dứt lời, bà dường như muốn ngồi dậy, tiếp tục cảm thán nói: “Vợ chồng bầu bạn nhiều năm, sau này dì đi rồi chỉ còn ông ấy cô độc trông giữ cái nhà nhỏ này… cũng chẳng còn ai kiên nhẫn nghe ông ấy cằn nhằn nữa”.

Đối diện với sự chia lìa sống chết, có nói thế nào cũng không thể mô tả được sự đau khổ ấy.

Tạ Lan Tịch còn quá trẻ, không hiểu được nỗi bất lực này.

Dì Thu nói với cô: “Tiểu Tịch… dì biết con là một đứa trẻ hiếu thảo, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Người nhà nhất định nuôi con như báu vật trong nhà. Lần này dì gọi điện thoại cho con trở về đây một thời gian cũng là lòng riêng của dì”.

Tạ Lan Tịch ngẩng đầu, yên lặng lắng nghe.

Giọng nói của dì Thu lại nhỏ thêm một ít: “Dì muốn trước khi đi có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của A Tứ”.

Điều mà bà ấy không yên tâm được ngoại trừ người chồng đã bầu bạn lâu năm còn có đứa con nuôi mà bà hết mực thương yêu.

Dường như nói quá nhiều, hơi thở không được ổn định, dì Thu hít thở sâu một hơi mới tiếp tục nói: “A Tứ trưởng thành sớm, tâm tư lại sâu… từ nhỏ nó thích cười nhưng đó là vì lựa ý hùa theo người khác mà cười chứ dì chưa từng thấy dáng vẻ hạnh phúc thật sự của nó là như thế nào”.

Vẻ mặt Tạ Lan Tịch đột nhiên ngưng trệ, cổ họng không hiểu vì sao thấy chua chát.

“Sau đó dì phát hiện… mỗi lần A Tứ về quê có nhắc đến con đều cười rất vui vẻ”.

Dì Thu nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, giọng nói vô lực, nặng nề nhắc lại hai câu: “là thật sự vui vẻ”.

Tạ Lan Tịch rất muốn nói với bà, cô không phải là hạnh phúc của Bùi Tứ.

Người mà Bùi Tứ thương nhớ ngày đêm nhiều năm nay, người mà anh ta từng cầu mà không được là vầng trăng sáng anh ta cất giữ trong tim.

Thế nhưng cô nhịn xuống, cố ép bản thân nặn ra một nụ cười, nói với dì Thu: “Người yên tâm, con và Bùi Tứ sẽ mãi hạnh phúc”.



Hồi còn nhỏ Tạ Lan Tịch một mực tin rằng nếu nói dối mũi sẽ dài ra, sẽ chịu sự trừng phạt của ông trời.

Xưa nay cô chưa từng lừa dối ai, giờ đây chỉ hy vọng lời nói dối thiện ý này có thể khiến mẹ nuôi của Bùi Tứ không còn điều gì nuối tiếc vào khoảnh khắc ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Đến nỗi Tạ Lan Tịch cũng không biết nên nói thế nào việc hai ngày tới cô sẽ về Thân Thành, cứ để cho Bùi Tứ nói vậy.

Cô vừa ra khỏi phòng thì chị dâu đã tìm tới, trên tay có một cái giỏ trúc, bên trong toàn là rượu thuốc tự chế để chữa vết thương.

“Lan Tịch à, phiền em mang lên cho A Tứ”.

Sợ Tạ Lan Tịch từ chối, chị dâu còn hạ giọng nói: “Nhìn bộ dạng của A Tứ thì sau lưng cũng rách cả da rồi, vậy mà cũng không chủ động lấy mấy thứ này”.

Tạ Lan Tịch trầm ngâm nhìn chiếc giỏ một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy.

Chị dâu nhờ đó cũng thở phào một cái, đúng là quá khó xử.

Tạ Lan Tịch trở về phòng, đúng lúc này Bùi Tứ cũng tắm xong. Có lẽ anh ta cho rằng Tạ Lan Tịch sẽ tránh đi, tạm thời chưa trở về phòng nên cả người chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám nhạt. Vóc dáng anh ta thuộc kiểu mặc quần áo thì gầy gò nhưng cởi đồ lại có thịt.

Lồng ngực trắng trẻo lạnh ngắt đường nét rõ ràng, cơ bụng sáu múi, đường tiên cá gợi cảm kéo dài đến quần tây.

Chỉ có điều vẻ đẹp ấy đã bị những vết máu ghê rợn kia che mất, vết thương kéo từ bờ vai xuống lưng, nhìn mà gai hết mình mẩy.

Tạ Lan Tịch đứng ở cửa ít lâu mới đi vào, đặt giỏ thuốc lên bàn, thấy anh ta bị đánh nặng tay đến mức này, thái độ của cô cũng không xa lánh như trước nữa: “Lại đây”.

Cho dù cô không muốn giúp anh ta bôi thuốc thì anh ta cũng không thể tự với ra được sau lưng.

Có đôi khi khí chất trong trẻo lạnh lùng của Bùi Tứ rất mâu thuẫn. Lúc vô ý anh ta có thể dễ dàng gợi lên sự yêu mến trong lòng con gái. Lúc trước Tạ Lan Tịch cũng đổ anh ta vì điểm này. Cô chẳng thèm nhìn những anh chàng giàu có theo đuổi mình trong trường mà một mực si mê chàng học sinh xuất thân nghèo khó.

Tạ Lan Tịch nghiêm túc nghiên cứu cách dùng của đống rượu thuốc trong giỏ, nhúng một ít vào đầu ngón tay, vừa định bôi lên vết thương trên gáy Bùi Tứ thì anh ta cũng cúi đầu xuống. Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, dường như sự cố chấp tối tăm trong đáy mắt anh ta chẳng còn lại gì, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng vô hại thường ngày.

Anh ta lặng yên quan sát từng cử chỉ của Tạ Lan Tịch, đồng thời trong lòng cũng dấy lên sự mềm mại không tự chủ được khiến anh ta duỗi ngón tay thon dài mang theo cảm giác mát lạnh siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô. Giọng nói khàn khàn trầm thấp thoát ra từ bờ môi mỏng: “Tạ Tiểu Tịch…”

Cô đã dùng cái tên Tạ Tiểu Tịch này để giới thiệu trong lần đầu tiên tiếp cận anh ta thời còn đi học.

Sau khi hai người ở bên nhau, cho dù cô đổi tên thì lúc riêng tư thỉnh thoảng Bùi Tứ vẫn sẽ gọi cái tên này.

Trái tim của Tạ Lan Tịch dường như bị thứ gì đó đâm qua, không muốn lại nghĩ đến chuyện đã qua, lên tiếng giải thích hành động của mình tối nay: “Tôi bôi thuốc cho anh cũng là vì muốn sớm quay về Tứ Thành… nếu như ngày mai anh ốm ra đó thì ai đưa tôi ra bến xe”.

Lực ngón tay của Bùi Tứ vẫn giữ nguyên như cũ, không hề có ý buông lỏng. Không gian trong phòng đột nhiên yên tĩnh, một thứ không khí ngột ngạt luân chuyển qua lại giữa hai người.

Vào lúc Tạ Lan Tịch không muốn tiếp tục ở lại nữa, Bùi Tứ vẫn hết mực bình tĩnh. Nhưng anh ta lại dùng hết sức kéo thân hình gầy yếu của cô vào lòng mình. Mặc kệ vết thương còn rỉ máu, cánh tay anh ta siết chặt lấy eo cô.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, trán của Tạ Lan Tịch đụng trúng lồng ngực anh ta, chưa phản ứng kịp thì cằm đã bị hai ngón tay của người đàn ông giữ chặt, nâng khuôn mặt lên.

Tiếp đó là những nụ hôn dồn dập kéo đến, đầu tiên rơi trên ấn đường, sau đó men theo đỉnh mũi rồi xuống khóe môi.

Mọi thứ trở nên không thể khống chế. Ký ức đêm đó đột nhiên ập đến trong đầu Tạ Lan Tịch, là Bùi Tứ. Cơ thể đàn ông khỏe mạnh, thân thể nóng bỏng mang theo sự cường chế và sức mạnh như muốn khảm lên người cô, còn cả hơi thở kiềm chế thoang thoảng bên tai…

Một sự sợ hãi không tên chạy khắp thân thể Tạ Lan Tịch. Đôi mắt đen nhánh pha chút kinh ngạc và hoảng sợ. Sau khi phản ứng kịp, sợ mình bị ăn sạch, cô không ngừng đẩy anh ta ra, không cẩn thận làm đổ cả một bình rượu thuốc.

“Bùi Tứ, anh điên rồi à?”

Bùi Tứ sắp điên rồi, kể từ lúc nghe được cô bị Tạ Lan Thâm gọi về Tạ gia thì anh ta đã đứng trên bờ vực phát điên rồi.

Anh ta không định dừng lại, xé phăng chiếc váy ngủ che đi vóc dáng xinh đẹp của cô, cánh tay ôm cô lên ném trên chiếc giường đỏ tươi.

Nơi mà nửa tháng nay anh ta không có tư cách nằm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi