Editor: Bèo
Cuối tháng, Khương Nại chính thức gia nhập đoàn phim mới.
Mấy hoạt động thương vụ của cô cũng dần được sắp xếp ổn thỏa, không tuyên truyền dồn dập, lặng lẽ tái xuất. Phần lớn thời gian sau đó cô đều cắm rễ ở Hoành Điếm, trừ một chiếc xe chuyên dụng để nghỉ ngơi trên phim trường thì đãi ngộ không hề khác biệt so với những diễn viên khác cùng đoàn.
Quay phim xong, thỉnh thoảng Khương Nại sẽ đến đoàn phim sát vách dạo chơi, vừa hay Trì Châu cũng đang quay phim ở đây. Cô ấy đảm nhận vai nữ chính trong một bộ phim tình cảm đô thị, lần này muốn tranh giải Thị hậu*. Mà bây giờ cặp đôi hot nhất giới giải trí chắc chắn phải kể đến Trì Châu và Hề Vạn Thanh. Đặc biệt là năm ngoái hai người được mời đến một chương trình giải trí, danh tiếng của cô ấy cứ thế thuận nước đẩy thuyền, ngày càng nổi tiếng.
* Thị hậu: Giải thưởng dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất trong giải thưởng về phim truyền hình.
Hiện giờ, tâm sự nghiệp của Trì Châu rất nặng. Nhiều năm nay cả hai mảng chương trình giải trí và quay phim của cô ấy đều tốt, hơn nữa còn có đại ngôn cao cấp. Cô ấy còn tiết lộ với Khương Nại, quay xong bộ phim này, cô ấy đang tiếp xúc một bộ phim cung đấu chế tác lớn.
"Phim song nữ chủ*, em muốn đề cử chị với đạo diễn... không biết chị có bằng lòng hay không?"
* Phim song nữ chủ: phim có 2 nữ chính, vai trò và đất diễn ngang bằng nhau.
Khương Nại nhàn rỗi ngồi trên ghế, bê cốc nước chậm rãi lắc đầu.
Trì Châu tuy rằng có hơi thất vọng nhưng cũng trong dự đoán.
Từ khi Khương Nại chuyển mình thành công thì quyết định không quay phim cổ trang nữa, tập trung đánh vào mảng điện ảnh chính kịch.
"Đúng rồi, gần đây chị cắm rễ trong đoàn phim, hình như không thấy Tạ tổng đến thăm ban".
Tiểu Quan Âm luôn đi theo chân Tạ Lan Thâm. Trì Châu hỏi điều này, cái chính là muốn gặp công chúa nhỏ đáng yêu.
Khương Nại nói nhỏ: "Mỗi ngày Tạ tổng đều trăm công nghìn việc, xong việc mới đến Hoành Điếm được".
Dứt lời, cô nhìn Trì Châu đang chống cằm, đột nhiên cười hỏi: "Lần trước em và Hề Vạn Thanh quay chương trình giải trí kia, chị thấy anh ta cầu hôn em".
Bàn tay trắng trẻo của Trì Châu đổi lại đỡ trán: "Đó là do tổ chương trình giấu em đổi kịch bản, vì hiệu quả giải trí thôi".
Quả đúng là có hiệu quả thật, nhiệt độ của chương trình lan khắp weibo. Không ít doanh tiêu hào đều thảo luận chuyện tốt của Trì Châu và Hề Vạn Thanh, thậm chí còn dự đoán xem đám cưới của bọn họ sẽ được tổ chức ở đâu.
Khương Nại hỏi cô: "Chị thấy Hề Vạn Thanh không phải là người tùy tiện yêu đương đâu, hai người có dự định này không?"
Trì Châu suy nghĩ nghiêm túc chuyện này, không giấu Khương Nại, có gì nói nấy: "Trước khi ở bên Hề Vạn Thanh, ngày nào em cũng mơ mộng được gả cho mấy công tử hào môn, sợ là mấy người đó đều bị em dọa chạy mất rồi. Hiện giờ mong muốn đó của em đã phai nhạt đi nhiều".
Khương Nại nói: "Là do Hề ảnh đế cho em đủ cảm giác an toàn phải không?"
"Hề Vạn Thanh coi như qua cửa, ở bên anh ấy rất thoải mái. Cho dù em có xào xáo nhiệt độ thế nào thì ảnh đế cũng không thèm để ý, mọi mặt đều phối hợp với em, còn theo em lên chương trình giải trí yêu đương nữa".
Nói đến điều tốt của người đàn ông, Trì Châu vừa mở miệng liền không ngừng được. Cuối cùng, cô ấy nhìn về phía Khương Nại, chớp mắt một cái, dùng giọng điệu không đứng đắn để che giấu sự dao động trong tim : "Đàn ông thối như Hề Vạn Thanh chắc chắn là trải qua trăm trận yêu đương rồi ấy chứ, không biết đã thu thập biết bao tiểu hoa trong giới... có chết vẫn không chịu thừa nhận với em kìa".
"Nếu như hai người cãi nhau không phải là lôi hết tình sử của đối phương ra đấy chứ?"
"Đúng thế, em đếm kỹ anh ấy đã từng hẹn với bao nhiêu nữ minh tinh trong giới thì anh ấy cũng biết em từng có bao nhiêu đàn ông..."
Trì Châu thản nhiên thừa nhận, lại ngạc nhiên hỏi Khương Nại: "Lúc riêng tư chị và Tạ tổng không cãi nhau chuyện này hả?"
Hai hàng mi của Khương Nại khẽ chớp, thật thà đáp: "Chị và Tạ Lan Thâm không cãi nhau".
Trì Châu lắc lắc ngón trỏ: "Không cãi nhau thì có tình thú gì chứ? Em thích nhất là lúc cãi nhau, tên đàn ông xấu xa kia sẽ đè em lên sô pha rồi làm rất tàn nhẫn. Chao ôi, tổng tài bá đạo đè mình dưới thân... chậc chậc... mùi vị ấy mới đã nghiền biết bao".
"......"
Chủ đề này đến đây kết thúc, sau khi quay xong buổi tối, Trì Châu hẹn cô đi ăn cá nướng ở khu phố gần Hoành Điếm, mùi vị rất được. Sau đó hai người đi tới tiệm thuốc cuối hẻm.
Mới đầu Khương Nại không hiểu gì, hỏi lại: "Em mua cái gì?"
Trì Châu thần thần bí bí ôm eo cô, nhỏ giọng nói: "Tối nay Hề Vạn Thanh tới thăm ban, chúng ta hẹn xong có khi em về nhà phải đại chiến tám trăm hiệp ấy".
Lúc này Khương Nại mới kịp phản ứng, lại hỏi: "Hai người đại chiến tám trăm hiệp nhưng sao lại là chị đi mua".
Trì Châu giả bộ ngượng ngùng: "Xung quanh Hoành Điếm cũng chỉ có tiệm thuốc này là có đồ tốt. Tuần nào em cũng đến mua. Chủ tiệm có khi nhớ kỹ gương mặt này của em rồi ấy, em cũng biết ngượng mà..."
Nói xong, cô ấy cười khổ cầu xin Khương Nại giúp một tay. Hai tròng mắt nhìn chằm chằm cô, thỉnh thoảng lại chớp chớp, trông cực kỳ đáng thương.
Một lúc sau Khương Nại cũng đi vào hiệu thuốc, dựa theo nhãn hiệu mà Trì Châu nói, mua cho cô ấy hai hộp. Mà cô cũng tiện tay cầm một hộp, không phải loại siêu mỏng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Nại cực kỳ bình tĩnh cứ như chỉ ra phố mua chai nước thôi vậy. Nhận túi xong, cô chậm rãi đi ra.
Trì Châu chờ bên ngoài, ôm chặt lấy cô nói: "Cảm ơn tình yêu".
"Ấy... sao chị cũng mua một hộp?"
Khương Nại vẫn bình tĩnh như cũ nói: "Phòng trừ không thiệt".
Ai mà chẳng có đàn ông đến thăm ban chứ.
Trời ngày càng tối, hai người không tiếp tục đi dạo bên ngoài nữa. Trì Châu lấy đồ trong túi của Khương Nại, nói cũng muốn thử nhãn hiệu này một lần.
Khương Nại rất hào phóng chia sẻ cho cô ấy. Thầm nghĩ, hiệu quả của nó chắc chắn không thể bằng loại siêu mỏng, nhưng hiện tại Tạ Lan Thâm cũng không cần dùng loại siêu mỏng đó, sợ sẽ thêm một lần gặp phải Quan Âm Tống Tử.
Trì Châu bóc ra lấy hai cái. Vào lúc Khương Nại không chú ý, cô ấy đem hai cái loại siêu mỏng của mình đổi cho Khương Nại.
Sau đó cả hai trở về đoàn phim của mình.
Chừng 10 rưỡi tối, Khương Nại vội vã trở về phòng khách sạn. Vừa mở cửa ra, quả nhiên đã nhìn thấy Tạ Lan Thâm ngồi trên sô pha. Anh mặc bộ âu phục màu xanh đậm, rất trang trọng, xem chừng là vừa hạ cánh đã đón con gái đến đây.
Bên cạnh chân anh, Tiểu Quan Âm đang bò trên sàn nhà sạch bóng chơi búp bê vải. Nhìn thấy bóng dáng Khương Nại xuất hiện, cô bé cười tít mắt lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ xíu. Công chúa nhỏ ném đồ chơi qua một bên, liêu xiêu bò dậy, giọng nói mềm mại non nớt cất tiếng gọi: "Mẹ... Tiểu Quan Âm rất nhớ mẹ".
Khương Nại đặt chiếc túi trong tay xuống, nhẹ bước đến ôm con gái, ngửi mùi sữa nhè nhẹ trên người cô gái nhỏ. Hai mẹ con dính với nhau một lúc, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa đúng rơi trên người đàn ông phía sô pha, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không phải anh nói đi Luân Đôn công tác rồi tiện thể đưa con gái thăm Tịch Tịch một tháng hay sao?"
Tạ Lan Thâm từ từ tháo đồng hồ đeo tay xuống đặt lên bàn trà, vươn cánh tay dài ra kéo cô đứng dậy ôm vào lòng. Giọng nói trầm thấp, lọt vào tai cực kỳ dễ nghe: "Nhớ em rồi..."
Vì vậy mới ở được nửa tháng anh đã quay lại, chưa buồn về Tạ gia mà trực tiếp đến thẳng đoàn phim.
Trái tim Khương Nại mềm nhũn, muốn hôn anh nhưng còn e ngại con gái đang ở đây, đôi mắt to tròn nhìn anh, chỉ đành kìm nén cảm xúc hiện tại, nhẹ nhàng lên tiếng thổ lộ tình cảm: "Em cũng rất nhớ anh".
-----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com