NGHIỆN

Editor: Bèo

Sáng hôm sau, trước khi người giúp việc lên lầu quét dọn thì Trì Châu đã thủ tiêu những dấu vết của cuộc đại chiến đêm hôm qua. Ăn sáng xong, cô và Hề Vạn Thanh đem theo đồ dùng câu cá đến cái hồ cách biệt thự không xa.

Câu cá là niềm đam mê của đàn ông, Trì Châu chỉ tới chụp ảnh. Cô không mang theo quần áo đến Lương Thành. Đồ cô mặc hôm nay chính là bộ sườn xám của mẹ Hề khi còn trẻ. Màu sắc sáng sủa, tao nhã, cắt may vừa in với thân thể. Sau khi mặc lên người, trông cô còn có mấy phần khí chất thiếu nữ của gia tộc thư hương.

Trì Châu bắt Hề Vạn Thanh phải lăn lộn trên thảm cỏ làm nhiếp ảnh gia cho mình. Chụp hơn nửa tiếng đồng hồ cô mới chịu an phận ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên cạnh anh. Một người yên tĩnh câu cá, một người cẩn thận chỉnh ảnh.

Những lúc hai người ở chung luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Đặc biệt là Trì Châu nói rất nhiều. Cô nói với anh mấy tin đồn tầm phào trong làng giải trí, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.

Hôm nay Hề Vạn Thanh không được may mắn cho lắm, câu cả nửa buổi mà vẫn không có con cá nào cắn câu.

Cuối cùng, vào lúc sợi dây câu đang rung rinh thì Trì Châu ở bên cạnh thét một tiếng inh tai nhức óc, chớp mắt mặt nước đã khôi phục lại phẳng lặng vốn có: "Aaaaaa! Khương Nại phải làm mẹ nữa rồi!!!"

Hề Vạn Thanh: "Con gái của cô ấy còn đang đọc Tam tự kinh rồi kìa".

Ý trên mặt chữ, anh đúng là ghét bỏ Trì Châu có gì đâu mà phải ngạc nhiên đến vậy.

Anh chậm rãi thu cần câu lại, xem ra hôm nay phải về tay không.

Trì Châu nghiêng người, lập tức chụp lấy đầu gối anh, hưng phấn cực kỳ: "Lần này không giống mà, Khương Nại mang thai đôi".

Vừa nói, cô vừa đưa điện thoại đến trước mặt cho anh xem.

Mười phút trước Khương Nại đã đăng một khoảnh khắc lên wechat, giới hạn cho bạn bè thân thiết mới thấy được. Người ấn thích không nhiều lắm. Trong hình là một chiếc bàn ăn, Tạ Lan Thâm và Tiểu Quan Âm cùng có mặt trong ảnh, mà đối diện còn có hai bộ bát đũa cho trẻ con nữa.

"Sức chiến đấu của Tạ tổng được thật đấy, lần này còn có thể sinh đôi?"

Trì Châu tò mò vô cùng, nhấn thích một cái xong lập tức nói chuyện Khương Nại.

Cô không rảnh quan tâm phản ứng của Hề Vạn Thanh, cũng không giúp anh thu dọn đồ câu cá. Cô cứ đi đằng trước, trò chuyện qua wechat với Khương Nại.

Một lát sau, Trì Châu hưng phấn chạy lại ôm chầm lấy Hề Vạn Thanh. Cả thân thể cô treo vắt vẻo trên người anh, đôi mắt cười thành một vầng lưỡi liềm ngọt ngào: "Khương Nại muốn để em làm mẹ nuôi của hai đứa nhóc trong bụng chị ấy".

Phản ứng của Hề Vạn Thanh rất bình tĩnh: "Vì sao?"

Nhắc đến đây Trì Châu không thể không bùi ngùi mấy câu: "Đúng là duyên mẹ con mà đến thì Tạ tổng có làm biện pháp tránh thai thế nào cũng không được. Lần trước chị ấy đóng phim ngay cạnh đoàn phim của em. Có một lần em và chị ấy đi tiệm thuốc mua cái kia. Em lấy chỗ chị ấy hai cái dùng thử rồi đổi cho chị ấy hai cái loại siêu mỏng... Tạ tổng thế nào lại bốc trúng cái đó dùng".

Hiện giờ Khương Nại mang thai đã gần năm tháng mới công bố cho bạn bè thân thiết. Suy tính thời gian thì đúng là vào lần đó rồi.

Vì vậy mới nói nếu như không có hành động vô tình kia của Trì Châu thì khả năng cũng sẽ không có hai đứa nhỏ này.

"Anh yêu à, anh nói xem cái chức mẹ nuôi này có phải em buộc phải làm không?"

"Ừ".

"Chúng ta nhanh về Tứ Thành đi, em gấp muốn gặp con nuôi của em lắm rồi..."

Hề Vạn Thanh nhìn Trì Châu, có lòng nhắc nhở cô: "Em không sợ Tạ tổng nhìn thấy em là bốc hỏa hả?"

"Á!" Trì Châu đúng là hơi sợ thật, nhỏ giọng nói: "Tạ tổng sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ..."

...

Câu nói này của Hề Vạn Thanh đã đánh lui ý định về Tứ Thành đến thăm Tạ gia của Trì Châu.

Bọn họ ở lại Lương Thành cho đến chập tối. Ai cũng có công việc bận rộn bên người, không tiện ở lâu. Vì vậy sau khi tạm biệt mẹ Hề, cả hai trở về Tứ Thành.

Trì Châu đi đằng trước, lưu luyến nói mấy lời quan tâm không nỡ xa mẹ Hề, mở miệng đều là lời ngọt ngào, cô cực kỳ biết cách dỗ người già vui vẻ.

Hiển nhiên là quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì đó sau này sẽ không cần lo lắng quá nhiều.

Sau chặng đường gần ba tiếng đồng hồ, về đến Tứ Thành thì trời đã tối om, chừng hơn 8 rưỡi.

Vốn dĩ ý nghĩ đến Tạ gia của Trì Châu đã bị đẩy lùi thì nào ngờ Khương Nại đã gọi điện đến mời.

Nháy mắt cô đã ném Tạ Lan Thâm ra sau đầu, quấn lấy Hề Vạn Thanh đòi đi bằng được.

Hề Vạn Thanh đành phải thay đổi tuyến đường, chuyển hướng đến Tạ gia. Trên đường đi, cô còn không quên mua quà cho công chúa nhỏ.

...

Trì Châu bấm ngón tay tính nhẩm, quay phim xong thì hầu hết thời gian Khương Nại đều ở Tạ gia. Hơn nữa tính cách Khương Nại thích yên tĩnh, nếu không có hoạt động thương vụ thì cô cứ như ở ẩn vậy. Cô không hề giống các tiểu hoa đán khác trong làng giải trí, xào xáo chuyện tình yêu với nhan sắc đầy rẫy trên mạng.

Vì vậy, sau khi đóng phim xong trở về, Khương Nại chỉ đơn thuần ở nhà giúp chồng dạy con gái.

Gần ba tháng không gặp, nhìn thấy Khương Nại mặc chiếc váy dài, bụng đã lớn lên kha khá, Trì Châu khó tránh khỏi cảm thán, xấu hổ cười: "Đều tại tay em táy máy khiến công việc của chị lại gián đoạn gần hai năm".

Khương Nại đã rất bình tĩnh tiếp nhận hiện thực này, cười nhẹ: "Vừa hay Tiểu Quan Âm cũng muốn có em trai... coi như đáp ứng mong ước của con gái".

"Cục cưng của em, xem ra sau này không thể dùng loại siêu mỏng kia được nữa rồi, đúng thật là Quan Âm tống tử. Lần trước thì là Tiểu Quan Âm, lần này thì có tới hai tiểu đồng tử. May mà sản nghiệp Tạ gia lớn mới nuôi được đấy".

"Có lẽ là thể chất không giống nhau..."

Khương Nại đã hỏi bác sĩ, thể chất của cô rất dễ thụ thai. Hơn nữa khi ở bên Tạ Lan Thâm, sinh hoạt ăn uống của cô vô cùng tốt nên rất khỏe mạnh. Không giống như trước kia đóng phim không nghỉ ngơi đầy đủ, nhiều khi còn bỏ đói chính mình mấy ngày. So với hồi đó thì đúng là cơ thể của cô khỏe hơn rất nhiều.

Trì Châu vui đùa nói: "Đây chẳng phải là bắt Tạ tổng nhịn đến nghẹn hay sao".

Vừa nói xong, cô ấy đã thấy Tạ Lan Thâm ôm con gái xuất hiện ở cầu thang. Trì Châu chột dạ đến mức không dám đối mặt với nhân vật lớn này, xấu hổ cười: "À mà, em mua cho công chúa nhỏ búp bê này..."

Tạ Lan Thâm không xử trảm cô ấy, chào hỏi qua loa với Hề Vạn Thanh rồi tìm đại chủ đề nói chuyện.

Chủ đề nói chuyện của đàn ông thì phụ nữ chẳng có mấy hứng thú. Trì Châu và Khương Nại ngồi trên sô pha trò chuyện: "Lần này công tác bảo mật của chị được đấy, trong giới chẳng hề nghe phong thanh gì".

Khương Nại dịu dàng nhìn con gái đang chơi búp bê bên cạnh, nói: "Tạ Lan Thâm đã rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này ra ngoài hay đi khám thai đều cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa bọn chị không muốn để giới truyền thông bên ngoài biết sự tồn tại của hai bé trai song sinh, cả những họ hàng thân thích bên Tạ gia cũng vậy".

Nghe xong, Trì Châu nghĩ đến Khương Nại đăng giới hạn bạn bè mà không bỏ qua mình, quả thực có chút cảm động.

Rốt cuộc thì trong cái vòng danh lợi này, kiếm được một người bạn thổ lộ tình cảm chân thật khó khăn biết bao nhiêu.

"Về sau nếu em kết hôn... công chúa nhà chị nhất định phải tung hoa cho em đấy nhé".

---------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi