Editor: Bèo
Sân bay quốc tế Tứ Thành.
Chuyến bay từ Luân Đôn hạ cánh xuống Tứ Thành muộn hơn bốn mươi phút. Chiều muộn, sân bay đón một đoàn khách vội vàng đẩy hành lý ra khỏi ra khỏi ga quốc tế đến.
Dần dần, người càng thưa thớt cho đến khi một cô gái xinh đẹp xuất hiện, là kiểu vẻ đẹp mà khiến ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng. Từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đẹp, áo sơ mi và quần jean mặc trên người đều là thương hiệu nổi tiếng. Cô gái sải bước chầm chậm trên đôi giày cao gót, chốc lát lại nhìn sang chàng trai trẻ đi bên cạnh.
Cô lấy di động trong túi ra đặt bên tai, ngón tay mảnh dẻ tự nhiên cong lại.
Mới nói được hai câu với đầu dây bên kia thì cô đã nhìn thấy tấm biển có viết tên của mình trên đó.
Người giơ tấm biển nhét một tay vào túi quần, bộ dạng lười biếng dựa vào lan can có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, chỉ đi đến đây cho có lệ vậy.
Cuối cùng cũng chờ được chuyến bay của cô hạ cánh, khuôn mặt anh tuấn gầy gò kia lộ ra sắc mặt thiếu kiên nhẫn, mở miệng đều là ý tứ ghét bỏ: "Tôi bò từ Luân Đôn về Tứ Thành có khi cũng đến trước cả cô đấy. Tạ Lan Tịch, kêu cô mua vé khoang hạng nhất thì không chịu, cứ khăng khăng ngồi hạng phổ thông".
Tạ Lan Tịch nói rất hợp tình hợp lý: "Tôi không có tiền mà".
Sau khi tốt nghiệp, Tạ Lan Tịch bắt đầu độc lập kinh tế, không nhận khoản phí sinh hoạt kếch xù mà Tạ gia cho nữa.
Chắc chắn cuộc sống hiện tại không thể hưởng thụ như trước kia nhưng lại rất phong phú. Hiện giờ thú vui lớn nhất của cô chính là tiết kiệm tiền. Dùng chính công sức của bản thân, nhìn số tiền tiết kiệm ngày một nhiều hơn đó là điều vô cùng vui vẻ.
Tạ Lan Tịch cảm thấy loại phá nhà phá cửa như Tạ Lâm sẽ không hiểu nên cũng lười nói chuyện với anh ta. Cô cười hì hì kéo chàng trai đằng sau đến giới thiệu: "Đây là bạn trai của tôi Lâm Gian Thư".
"Gian Thư, đây là anh họ em của em Tạ Lâm".
...
"Chào anh".
Lâm Gian Thư chủ động đưa tay ra chào hỏi, thái độ rất lễ phép.
Tạ Lâm bày ra bộ mặt xấu xí khó ở, đánh giá chàng trai đeo kính mặc áo sơ mi bình thường, khuôn mặt nhã nhặn, chào hỏi với người khác cũng cứng nhắc. Ba giây sau anh ta vẫn chưa rút tay ra khỏi túi, chỉ nói với Tạ Lan Tịch một câu: "Đi thôi".
Tạ Lan Tịch thấy hết cách với con người xấu tính xấu nết ấy, chỉ đành nhẹ giọng an ủi bạn trai: "Anh ta là vậy đó, ngoại trừ anh trai em ra thì anh ta chẳng nể mặt ai đâu".
Lâm Gian Thư nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, tốt bụng cười: "Không sao".
Ra khỏi sân bay, sắc trời tối mù.
Tạ Lâm mở khóa xe Lamborghini phiên bản giới hạn của anh ta rồi nhét bốn chiếc va li lớn nhỏ lên đó, chần chừ luyến tiếc mãi anh ta mới đành cho mấy chiếc va li lên chiếc xe quý giá của mình.
Tạ Lan Tịch cằn nhằn thà anh ta đừng đến đón còn hơn.
Vậy mà Tạ Lâm lại lập tức cười nhạo cô: "Nếu không phải anh trai đi công tác nên sai tôi đi thì tôi thèm vào quan tâm cô sống chết ra sao".
Tạ Lan Tịch thấy mình đang ngồi trên xe của anh ta nên đành nhịn. Không gặp hơn bốn năm mà cái miệng của anh ta đúng là không thể nói được tiếng người.
Lần này cô đã chuẩn bị tâm lý rất lâu trước khi từ Luân Đôn về Tứ Thành. Có một đêm mất ngủ, cô chủ động gọi điện thoại cho Tạ Lan Thâm, chỉ nói một câu: "Anh, em nhớ nhà".
Sau đó, Tạ Lan Thâm bảo cô trở về. Vừa hay chuyện tình cảm của cô và Lâm Gian Thư cũng đi đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi.
Hai người đã bàn bạc với nhau, cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để về gặp phụ huynh.
Biệt thự Tạ gia bật đèn sáng trưng. Xe chỉ vừa mới dừng lại mà Tạ Lan Tịch đã gấp không chờ được muốn lao thẳng vào nhà. Nơi đây vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là ngôi nhà quen thuộc trước đây của cô. Xa xa, cô nhìn thấy Khương Nại đang chuẩn bị đồ ăn, còn có bé gái xinh xắn như búp bê sứ tinh xảo đứng trên ghế giúp mẹ.
Nghe được ngoài cửa có âm thanh truyền đến, Khương Nại quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Lan Tịch, sau đó nở nụ cười dịu dàng.
"Về rồi".
Khóe mắt Tạ Lan Tịch hơi cay cay, suýt nữa thì òa khóc. Cô cố nhịn, chạy tới ôm Khương Nại thật chặt: "Chị dâu, em rất nhớ chị".
Khương Nại vỗ nhẹ bả vai Tạ Lan Tịch, bé con thả quả cherry trên tay xuống, giọng nói ngọt ngào gọi một tiếng: "Chào cô ạ".
Trước đây Tạ Lan Thâm đã đưa con gái đi Luân Đôn thăm Tạ Lan Tịch. Ngày thường thỉnh thoảng bọn họ cũng gọi video, quan hệ khá gần gũi.
Tạ Lan Tịch quay người ôm cô bé, đúng là mềm mại như bông khiến cô không dám dùng sức: "Tiểu Quan Âm nhớ cô không?"
"Nhớ ạ".
Cô đã gặp bé con rồi nhưng chưa từng gặp hai thằng nhóc sinh đôi kia.
Khương Nại cười nhẹ: "Vẫn đang ngủ trên tầng ấy. Muộn chút nữa anh em sẽ về nhà. Đúng rồi... sao không giới thiệu chút đi?"
Được nhắc nhở, lúc này Tạ Lan Tịch mới giật mình nhớ đến bạn trai còn đang ơ bên cạnh.
Cô trịnh trọng giới thiệu Lâm Gian Thư với Khương Nại. Lúc bọn họ mới chính thức qua lại với nhau, Tạ Lan Thâm có lần đến Luân Đôn đã gặp qua rồi. Có thể nói gặp phụ huynh cũng không có vấn đề gì quá to tát. Lần này cũng chỉ là làm cho đầy đủ phép tắc mà thôi.
Khương Nại rất lịch sự mời anh ta đến phòng khách uống trà.
"Chị dâu, em có quà cho mọi người đấy".
Quản gia đã mang hành lý của Tạ Lan Tịch vào trong. Cô tặng cho Tiểu Quan Âm và hai bé trai sinh đôi rất nhiều đồ chơi và quần áo. Tạ gia ai ai cũng có phần. Ngay cả Tạ Lâm cũng có một chiếc cà vạt giá cả rất phải chăng.
Khương Nại mỉm cười nhận lấy, lén hỏi Tạ Lan Tịch: "Lần này về rồi sẽ không đi nữa chứ?"
Tạ Lan Tịch gật đầu: "Cha mẹ Lâm Gian Thư đều ở Tứ Thành... Em và anh ấy đã chuẩn bị định cư ở trong nước".
Khương Nại nghe vậy thì dừng lại một chút, khóe mắt nhìn sang người đang ngồi ở phòng khách, nhẹ giọng hỏi: "Muốn bàn chuyện cưới xin rồi?"
Theo cô biết thì hơn bốn năm nay Tạ Lan Tịch đã quen bốn người bạn trai, quen biết Lâm Gian Thư vào năm kia. Đến giờ thì hai người đã qua lại được hơn một năm. Vừa hay cả hai đều là người Tứ Thành, tuổi tác tương đương nhau, bằng cấp cao, tính tình lại tốt... đúng là rất hợp với Tạ Lan Tịch.
Khương Nại nghĩ nếu Tạ Lan Tịch muốn gả ắt Tạ Lan Thâm cũng sẽ không phản đối. Bởi rốt cuộc anh vẫn luôn mong muốn em gái ở lại Tứ Thành.
Tạ Lan Tịch moi hết tim gan ra tâm sự với Khương Nại: "Chị dâu, em trải qua bốn mối tình. Người thứ nhất quen nhau ba tháng đã chia tay vì em phát hiện quan điểm của cả hai không thể phù hợp với nhau. Người thứ hai rất thành đạt nhưng quen nhau gần một năm mà anh ta nhất định không chịu sa thải nữ thư ký, còn cảm thấy em gây rối vô cớ thế nên cũng chia tay. Người thứ ba chia tay còn nhanh hơn vì anh ta phải về kế thừa gia nghiệp... chê em là cô gái bình thường".
Tạ Lan Tịch gặp người bạn trai thứ tư cũng là Lâm Gian Thư trong một lần chuyển nhà, thời gian đó là nửa năm sau khi cô chia tay người bạn trai trước.
Lâm Gian Thư là hàng xóm cách vách của cô, chăm sóc cho cô rất nhiều. Sau khi quen biết thì lâu ngày hai người cũng nảy sinh tình cảm.
Thời gian Tạ Lan Tịch yêu đương với anh ta là dài nhất. Hai người ở bên nhau chưa từng khắc khẩu. Cô cảm thấy như vậy cũng tốt hơn nhiều so với người bạn trai thứ ba tính tình hiếu thắng kia.
-----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com