NGHIỆP DUYÊN HÓA ĐỊNH MỆNH


Reng … reng…reng !!!!
- E nghe điện thoại đi, để chị làm cho – cô đang phụ tiếp chị Phương phơi chăn màn
Cô gật đầu và bám nút nghe
- Alo chị dâu, nay chị có việc gì bận không, đi shopping với em nhe – An An
- Chị đang làm việc nhà, để hôm khác được không
- Hu hu, không ai chịu chơi với em hết – An An giả khóc để lấy lòng thương xót của cô
- Em đang ở đâu, hay để chị qua nhà chính chơi nha sẵn thăm nội luôn – cô đưa ra đề nghị
- Không chịu đâu, e muốn đi ra ngoài cơ, mà muốn đi với chị hà, di nha chị dâu, chị dâu của em – An An năn nỉ ỉ ôi, sao mà cô chịu nổi
- Thôi được rồi, chị đi mà, mà chị đi theo cho phụ xách tiếp đồ làm cho em vui chứ chị không mua sắm gì hết nha, vì chị không có nhiều tiền.

- Được được rồi, e biết rồi, chị ở nhà đi, em đánh xe qua rước
- Ok, chị đợi em
Kết thúc cuộc gọi cô lắc đầu cảm thán với đứa em chồng này luôn, không có lần nào mà cô từ chối được.


An AN chở cô đến trung tâm mua sắm xịn xò nhất của thành phố, cô không dám bước vào, làm An An phải mắn tay kéo lôi đi.

Bước vào trung tâm cô nhìn xung quanh như mình đang lạc vào một thế giới khác, ánh đèn điện lung linh, hoành tráng, sang trọng, những món đồ ở đây có món bằng cả mấy tháng tiền lương của cô.

- Thôi mình đi về đi em – cô kéo tay An An lại không chịu bước tiếp
- Chị lo gì, tiền anh 2 e còn mua được cả cái trung tâm này chứ nói chi có mấy món – An An dõng dạc nói
Nhưng An An không hề biết là tiền sinh hoạt phí của cô là do cô tự kiếm, anh có quan tâm gì đến cô, cả 1 cái tin nhắn còn không thèm trả lời huống hồ gì là mua cái này hay cái kia cho cô.

- Chị hơi khát nước hay mình qua kia ngồi uống nước tý nhà – cô tìm cách trì hoản không để An An dẫn cô đi mua đồ, để rồi phát hiện ra chuyện của cô và anh
2 chị em bước vào quán café nhìn sang chảnh
- Chị ngồi đây đi, chị uống gì, e đi mua cho
- Chị uống trà sữa
- Tử tưởng lớn gặp nhau, em cũng uống trà sữa – An An cười khoái chí khi mà chị dâu mình lại có cách ăn uống hợp rơ với mình như vậy
Khoàng 10 phút sau An An bê 2 ly trà sữa và 2 miếng bánh ngọt lại bàn ngồi.


Cô có việc này thắc mắc lâu lắm rồi nhưng vì là chuyện cá nhân nên không tiện hỏi, nay bạo gan hỏi đại
- An An, đó giờ anh 2 em có bạn gái chưa – cô nhìn An An cảm thấy ngại khi hỏi chuyện này
- Có chị - An An mỉn cười trả lời liền, ngưng 1 tý rồi nói tiếp
- Lúc đầu 2 người quen nhau, nội đã thấy nhân cách của cô ta không được nên đã ngăn cản nhưng anh 2 không nghe, nhất quyết quen cô ta.

- Lúc đầu 2 người rất yêu thương nhau, nhưng khi anh 2 em được thăng cấp không có nhiều thời gian dành cho cô ta thì giữa 2 người đã xảy ra tranh cải và rạng nức
- Cô ta một người mẫu mỹ phẩm, người mẫu thời trang, người mẫu ảnh cũng nổi tiếng nhưng vì lòng tham cô ta muốn nổi tiếng hơn nữa, muốn khuếch trương ra thế giới, mà muốn khuyết trương ra thế giới thường thì phải có người có thế lực chống lưng.

Lúc đó anh của em tiếng nói không đủ mạnh như giờ nên không thể làm giúp gì nhiều cho sự nghiệp của cô ta được.

Thế là 2 người đã chia tay.

- Nhưng đã chia tay cách đây 2 năm rồi, vì người đó ham hư vinh, chê anh 2 em không có tiền đồ, không làm chổ dựa để cho cổ bước lên con đường vinh quang, lúc đó anh 2 rất buồn tối ngày cứ ngập trong men rượu nhìn thấy mà rầu.

- Rồi cũng là nội đã kéo anh 2 ra khỏi con đường u mê đó, nên từ đó tới giờ anh em rất ghét phụ nữ, cứ cho họ bám mình là do họ ham hư vinh.

- Vì vậy chị đừng có chán rồi bỏ anh 2 em nhe, thấy anh ấy vậy chứ anh ấy sống rất tình cảm, nếu thương ai rồi thì thương chết 1 người.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi