NGHIỆT ÁI - KHÔNG THỂ BUÔNG TAY

Bar The Sun

Vũ Tâm nhướng mày nhìn đôi dép hình gấu Pooh màu nâu nhạt vừa mềm mại vừa đáng yêu dưới chân, thử liên hệ với cái người đang bận rộn trong bếp kia, càng lúc cô càng thấy mù mờ. Anh ta rốt cuộc là người thế nào đây?

Lần đầu tiên gặp mặt, với cô - một ánh nhìn anh ta cũng keo kiệt không ban, vừa xa cách vừa đáng sợ. Một lúc sau lại bức bách như ngọn lửa, bức cô không còn đường lui, vô thức "tiên hạ thủ vi cường", đến khi tỉnh táo lại một chút thì nhận thấy anh ta đã bị cô cho "đo ván" lúc nào không hay rồi.

Vũ Tâm nhìn cánh tay của mình, trên nước da trắng ngần hiện lên một vài vệt đỏ, đây là khi nãy bị anh ta nắm mà có. Từ Nguyễn Gia đến The Sun, ngoại trừ mười lăm phút lái xe còn lại lúc nào cũng nắm chặt tay cô như thể chỉ cần lơ là một chút cô liền biến mất trước mắt anh ta vậy.

Chỉ là... đáng lý ra cô nên tức giận, nên tránh xa anh ta nhưng tại sao đến cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo anh ta đến đây. Hay bởi... câu nói về một cuộc hẹn mơ hồ mười lăm năm trước kia?

Gió nhẹ thổi qua, một chiếc lá già yếu không đủ sức kháng cự liền buông thỏng, khẽ rơi xuống chân cô. Vũ Tâm xoay người nhìn phía sau, một khoảng vườn nhỏ hiện ra trước mắt, tâm tình bất ổn cũng nhờ đó mà dịu đi không ít. Vũ Tâm đứng dậy, liếc nhìn bóng người trong kia, tính toán một chút liền bước sang khu vườn bên cạnh.

Nơi Vũ Tâm đang đứng là tầng năm của tòa nhà The Sun, cũng là khu vực quanh năm treo biển "không phận sự miễn vào". Bình thường Đình Huấn đều ở đây, chỉ một vài dịp đặc biệt mới trở lại nhà chính. The Sun cũng sắp tròn năm tuổi, thiết kế cơ bản đều do Đình Hân và Mạnh Quân đảm nhận, riêng tầng năm là dựa trên sở thích của Đình Huấn mà xây dựng. Điểm đặc biệt của tầng năm chính là ban công rộng rãi thoáng mát được phân rõ thành ba phần. Bên phải được xây dựng cao hơn phần còn lại hai bậc thang, bố trí theo kiểu phòng khách mở, một bộ bàn ghế nhỏ nhìn thẳng ra không gian bên dưới. Bên trái là một bể bơi nhỏ, gần đó đặt một chiếc ghế dài bằng gỗ và phần giữa chính là khu vườn nơi cô đang đứng.

Vũ Tâm nhìn xuống nền, kinh ngạc khi phát hiện đó không phải là loại gạch lát hay cẩm thạch vẫn thường thấy. Dưới nền, những viên đá nhỏ tròn màu trắng đục, màu nâu hay màu đen bóng mượt được người ta cố ý sắp đặt, có chút tinh nghịch nhưng nhìn thật thích mắt, cô còn tưởng tượng được cảm giác mát lạnh dưới lòng bàn chân khi mình đi lên đó.

Chân Vũ Tâm bước về phía trước, lúc này cô mới nhớ dưới chân mình vẫn đang mang đôi dép đi trong nhà. Cô liền đặt chúng sang một bên, đi chân trần vào sâu bên trong.

Phía trong nhà, Đình Huấn mỉm cười nhìn hướng Vũ Tâm đi đến. Thật sự không khác mấy so với dự đoán của cậu, Vũ Tâm dù thay đổi về ngoại hình nhưng tính cách vẫn y như vậy; nếu có khác, đó là bướng bỉnh hơn một chút, cũng chín chắn trưởng thành hơn một chút.

Còn nhớ lúc bé, thời gian ở nhà bọn họ, Vũ Tâm với bất cứ việc gì vật gì cũng sợ sệt duy chỉ có một khoảng sỏi trắng được người làm vườn lát cạnh hồ cá là khiến cô ấy chủ động đến gần, còn đi chân trần vòng qua vòng lại. Đó cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Vũ Tâm cười. Cũng vì điều này, bao nhiêu năm qua đi, những nơi Đình Huấn từng ở đều được thiết kế phần sân tương tự như vậy. Những lần không ngủ được, cậu lại học dáng vẻ lúc bé của Vũ Tâm đi đi lại lại quanh đó, bất giác cũng đã qua mười lăm năm trời.

Giờ thì tốt rồi, ít nhất sau này cũng không phải một mình cậu đi trên con đường ấy nữa.

...

"Không phải đói bụng sao?" – Đình Huấn bước lại gần, trên tay bưng một tô cháo, đặt lên chiếc bàn sơn màu trắng giữa sân.

Vũ Tâm giật mình quay đầu nhìn, có chút bối rối vì bị người khác phát hiện. Đang không biết có nên mở miệng nói rõ với anh ta hay không thì người đó đã đi về phía ban công gần nơi cô đang đứng, nhìn xuống lòng đường nhộn nhịp bên dưới.

"Không nghĩ đến em lại ở gần anh đến vậy." – Giọng Đình Huấn có chút tự giễu. Quả thật ở rất gần, từ vị trí này nhìn xuống còn mờ mờ ảo ảo nhìn thấy khu nhà trọ nơi Vũ Tâm đang sống. Gần như vậy vẫn không nhìn thấy, Tâm em nói xem, là anh ngu ngốc hay bản chất thế giới này vốn vậy, dù không rộng cũng chẳng dễ thấy nhau?

Gần sao? Vũ Tâm bán tín bán nghi, bước dần về phía Đình Huấn đang đứng, nhìn theo hướng nhìn của anh ta. Tòa nhà này tuy chỉ năm tầng nhưng xây theo lối kiến trúc Châu Âu nên khá cao, từ nơi này có thể nhìn bao quát khu vực xung quanh khá tốt.

Đúng là gần thật, tuy không thấy rõ nhưng quả thật khu vực nhiều cây xanh kia đúng là nơi cô đang sống. Đã gần như vậy sao không tìm được nhau nhỉ? Chỉ cần bước ra ngoài đường cũng có thể vô tình lướt qua mà.

Chết thật! Cô đang nghĩ cái gì vậy? Tự dưng lại bị cảm giác của anh ta ảnh hưởng. Vũ Tâm lắc lắc đầu, sẵn tiện xua luôn suy nghĩ kỳ quái, hắng giọng cất lời.

"Tôi... chỉ là tôi thật sự không biết nên nói gì với anh. Tôi nghĩ...nghĩ anh không lừa tôi nhưng mà tôi không nhớ anh."

Đình Huấn xoay đầu nhìn cô, ra hiệu nói tiếp. Dưới ánh nhìn sáng rực của Đình Huấn, giọng Vũ Tâm nhỏ dần – "Một chút ấn tượng thật sự cũng không có."

"Chuyện đó không quan trọng."

Lừa em ư? Đương nhiên anh không có lý do gì để lừa em, càng biết em đã quên những chuyện xảy ra trước kia, bằng không bọn họ đâu thể đứng dưới một mái hiên nhưng riêng hai thế giới như lúc này. Cũng đã nghĩ lâu như vậy, cuối cùng lại đưa ra đáp án không cần nói cũng biết. Đình Huấn cũng chẳng muốn cùng Vũ Tâm bàn luận về vấn đề nhàm chán này, chỉ cần là em, nhớ hay không cũng không quan trọng. Nếu đã không có ký ức về nhau thì sau này tạo nhiều ký ức một chút, bù phần thiếu hụt là được. Đình Huấn rất tự nhiên, lại nắm tay Vũ Tâm kéo về phía bàn ăn nhỏ, xòe tay cô đặt chiếc muỗng nhỏ vào.

"Ăn nhiều một chút, em còn phải uống thuốc. Còn việc nhớ hay không cũng không gấp. Mỗi ngày gặp mặt sẽ có ấn tượng thôi. Mau ăn đi."

Mỗi ngày gặp mặt? Chỉ một ngày hôm nay cũng khiến cô muốn cuốn gói bỏ chạy, gặp mỗi ngày không phải đang đòi mạng cô sao. Vũ Tâm xì miệng, vừa thổi cháo vừa nghĩ vẩn vơ, nhưng càng nghĩ càng thấy phiền muộn.

Phía đối diện, Đình Huấn lấy một bọc đựng thuốc ra, cẩn thận phân đều theo chỉ dẫn của mấy vị bác sĩ khi sáng. Vết thương của Vũ Tâm cũng dần khép miệng, hai ngày nữa là có thể tháo băng. Tuy bận rộn nhưng Đình Huấn vốn là người khá nhạy cảm, biết Vũ Tâm đang nhìn mình cũng phối hợp ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.

"À... Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không? Anh nói về một cuộc hẹn mười lăm năm trước là có ý gì?" – Đây cũng là điều khiến cô nghĩ mãi không ra. Ký ức của cô khi bé không nhiều, chỉ nhớ mình từng sống trong cô nhi viện. Những người khi xưa cô nhớ lại càng ít, ngoại trừ Anh Kỳ ra mọi hình dáng đều không rõ ràng. Thế nhưng nếu chỉ là quen biết thông thường thì sao phải mất ngần ấy thời gian tìm cô?

Đình Huấn đưa số thuốc cần uống lên bàn, ánh mắt có vẻ lảng tránh.

"Cuộc hẹn ấy, là anh không đến."

"Tại sao anh lại không đến?" – Vũ Tâm buột miệng.

Đình Huấn ngước mắt nhìn cô, cứ im lặng như thế không trả lời. Đôi mắt ấy có đau thương, có tiếc nuối, tim cô như có ai thắt lại. Vũ Tâm không rõ câu chuyện khi xưa như thế nào nhưng có thể thấy tình cảm anh ta dành cho cô bé ấy rất lớn.

Nhưng cô bé đó là cô thật sao?

...

Khu nhà trọ Vũ Tâm đang ở xung quanh rất nhiều cây cối. Ở một thành phố trẻ như Biên Hòa, quả thật tìm được một nơi như thế này cũng thật không dễ. Đình Huấn đưa Vũ Tâm trở về, như lúc đến, tay trong tay.

Vũ Tâm thừa nhận, dù tâm trí không nhớ nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn ngược lại. Ít nhất cô không còn bài xích việc anh ta đến gần. Gần đến khu nhà trọ, bước chân hai người không hẹn mà trễ đi vài nhịp. Đình Huấn là không nỡ còn Vũ Tâm thì vì câu nói anh ta trước đó.

"Xin lỗi... Sẽ không như thế nữa."

Hả?

Vũ Tâm nhìn bàn tay đang bị ai đó lay lay, khó hiểu nhìn người đối diện. Thấy nụ cười như có như không nơi khóe mắt của đối phương, cô đảo mắt nhìn xung quanh mới phát hiện không biết đã về nhà trọ từ lúc nào rồi. Vũ Tâm giật tay mình ra khỏi tay Đình Huấn, vội vã đi vào bên trong. Ngẩn người cũng phải tùy thời điểm chứ! Xấu hổ chết đi được!

"Tâm..."

Vũ Tâm theo phản xạ liền đứng lại, Đình Huấn bước đến bên cạnh cô.

"Chuẩn bị một chút, anh sẽ đến đón em."

Vũ Tâm thảng thốt - "Hả? Không..."

"Anh đã nói sẽ không để em một mình."

Tâm... nếu đây là đặt cược, anh dùng thời gian mình có đổi lấy khoảng cách trong tim em.

"Vũ Tâm... tạm biệt."

...

Reng... reng... reng...

Điện thoại đã đổ ba lần chuông, Vũ Tâm vẫn chậm chạp không nhận máy. Anh Kỳ càng nghĩ càng lo, cuối cùng nhịn không được liền trộm xe của Anh Kiệt tìm đến nhà trọ. Lúc sáng, khi cô trở lại giảng đường liền thấy Vũ Tâm bị người khác bế đi. Vội vã chạy lại gần mới phát hiện kẻ đó không ai khác là Đình Huấn – người trên danh nghĩa là em họ cô. Cô kinh ngạc đến không khép được miệng, vừa muốn đuổi theo đã bị Đinh Tình chặn lại, nói cô không cần lo lắng, khi nào Vũ Tâm tỉnh dậy sẽ lập tức trở về.

Cảnh tượng này, Anh Kỳ đã từng thấy. Khi xưa ở cô nhi viện Vũ Tâm cũng từng được một người bế đi như thế. Dù vóc dáng có khác nhau nhưng trong lòng cô lúc này gần như đã dám chắc Đình Huấn và chàng trai năm đó bảo vệ bọn họ trước những đứa trẻ kia là một.

Sau khi Vũ Tâm hồi phục vết thương trở về cô nhi viện thì sự việc kia diễn ra. Cô và Vũ Tâm cũng được người khác nhận nuôi. So với Vũ Tâm cô hạnh phúc hơn khi tìm được một gia đình tốt nhưng dù chuyện gì xảy ra thì bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau cho đến ngày Vũ Tâm nhập học và sống tại thành phố này.

Kỳ thực, ngay từ khi được ông Thế Anh nhận nuôi, Anh Kỳ chưa từng gặp Đình Huấn. Lần gặp đầu tiên là vào bảy năm trước, khi Đình Huấn hoàn thành khóa học bên Anh, trở về tiếp nhận sản nghiệp. Ngay lúc ấy cô đã có cảm giác kỳ lạ, giờ thì xem như đã hiểu. Anh Kỳ chạy vội vào nhà trọ, thấy Vũ Tâm khoanh chân ngồi phía trước, cô bước lại gần.

"Cậu sao vậy? Sao không nghe điện thoại? Lo chết mất."

"Anh Kỳ..." – Vũ Tâm nhìn bóng người vừa đến, tay cô chạm nhẹ lên mép áo khoác của Anh Kỳ rồi giật nhẹ - "Lạ lắm! Đầu tớ đau quá!... Cứ nghĩ được gì đó... lại quên... Đau quá!"

Anh Kỳ hoảng sợ ôm chặt vai Vũ Tâm, giọng hơi run – "Không sao đâu. Đừng nghĩ nữa. Tớ ở đây rồi."

"Kiệt... anh ở đâu rồi?" – Anh Kỳ nói vội qua điện thoại – "Mau tới đây đi. Vũ Tâm... Vũ Tâm lại như thế rồi. Anh mau đến giúp em, mau lên."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi