NGHIỆT ĐỒ! ĐỪNG NẮM LÔNG VI SƯ!

Edit: Min

Sắc mặt Lâm Sơ Vân thay đổi, chờ đã, cái này? Yêu thú dưới cát không phải là xà chứ?

Cự xà lúc trước trong sơn động đã để lại cho Lâm Sơ Vân bóng ma tâm lý không nhỏ. Tưởng tượng đến xung quanh mình có nhiều con rắn đang bò, trong nháy mắt da đầu liền tê dại. Y quyết đoán triệu ra Thanh Mộc Kiếm, bóp Ngự Kiếm Quyết từ trong cát bay lên.

Bên kia, Diễm Sa cũng phản ứng lại, dưới chân giẫm lên loan đao của mình, bay đến bên cạnh Lâm Sơ Vân. Phong Hề Hành thì đứng trên khối băng mỏng, trôi nổi trên cát.

Mấy người ở phía sau, Bạch Lăng Hàm cũng đã sớm đạp trên Bích Thủy Kiếm bay lên giữa không trung. Chỉ còn lại Vương Kiên Bạch còn đang giãy dụa trong cát. Mắt thấy cát đã nhấn tới ngực gã, cả người liền kinh hoảng thất thố.

"Bạch sư đệ!!" Thương thế của Vương Kiên Bạch còn chưa khôi phục, chỉ có thể cầu xin Bạch Lăng Hàm, "Cứu ta, mau cứu ta."

Trong mắt Bạch Lăng Hàm hiện lên một tia phiền não, liếc mắt hắn nhìn  những thứ kỳ quái quay cuồng dưới cát kia. Rõ ràng là ở gần Vương Kiên Bạch, nhưng thủy chung lại không hề tấn công gã.

Chẳng lẽ không phải là yêu thú?

Bạch Lăng Hàm lại đợi một chút, thấy Vương Kiên Bạch còn tốt, mới phụ thân xuống, một tay đưa cho Vương Kiên Bạch, ánh mắt tràn đầy lo lắng, "Mau, sư huynh. Lăng Hàm đến cứu huynh."

Vương Kiên Bạch mừng rỡ ngẩng đầu, vừa định vươn tay nắm lấy tay Bạch Lăng Hàm, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Gã còn chưa mở miệng nói chuyện, Bạch Lăng Hàm giống như là ý thức được cái gì? Không chút do dự mà ngự Bích Thủy Kiếm, nhanh chóng bay lên không trung.

Chỉ thấy Vương Kiên Bạch giống như bị dùng sức kéo xuống, sau đó, liền bị kéo vào trong cát không còn bóng dáng.

Cả sa mạc rơi vào yên tĩnh, chỉ có cát sỏi dưới chân còn đang lăn lốc, phát ra tiếng vang sột soạt.

Lâm Sơ Vân nhìn nơi Vương Kiên Bạch biến mất, đáy lòng có chút phát lạnh. Linh thức của y so với những người khác nhạy bén hơn. Có thể cảm giác được dưới sa mạc là thứ gì đó rậm rạp chồng lên nhau.

"Đó là cái gì vậy......?"

"Không biết." Diễm Sa một quyền đánh dưới chân. Nhưng mà ngọn lửa của hắn chỉ thiêu đốt ra một cái hố cát nhỏ, rất nhanh bị cát nhấn chìm. Mọi người nhìn thấy một bóng đen từ trong cát nhanh chóng xẹt qua.

"Không phải thật sự là xà đó chứ..." Lâm Sơ Vân nhỏ giọng lầm bầm.

Cùng lúc đó, ở phía sau lại truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng cầu cứu của Bạch Lăng Hàm. Bọn họ quay đầu nhìn, liền thấy thứ gì đó từ trong cát vươn ra, cuốn lấy cổ chân Bạch Lăng Hàm, đang kéo cậu ta xuống.

Đó là..........

Lâm Sơ Vân híp mắt, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.

Đó là một nhánh cây!

Tựa hồ như là mình đã bị phát hiện, yêu thú cũng không trốn tránh nữa, vô số nhánh cây từ dưới cát vụt ra, đầy trời đều bị cành cây bao phủ, ngay cả Lâm Sơ Vân bọn họ cũng bị yêu thú tập kích.

Diễm Sa là người phản ứng nhanh nhất. Hắn dùng ngọn lửa trong tay thiêu rụi nhánh cây muốn quấn quanh người. Sau đó, liền cấp tốc lui về phía sau.

Phong Hề Hành cũng nhanh chóng giải quyết cành cây xung quanh, lui về phía sau. Ngược lại là Lâm Sơ Vân, vẻ mặt có chút do dự.

Lâm Sơ Vân chần chờ nhìn Bạch Lăng Hàm cách đó không xa. Bởi vì trước đó bị cuốn lấy cổ chân, cho nên tình trạng của Bạch Lăng Hàm hiện giờ cũng không tốt. Tuy rằng cậu ta còn đang cố gắng cắt đứt cành cây, nhưng những cành cây này cực kỳ linh hoạt và rất khó để cắt đứt.

Mắt thấy Bạch Lăng Hàm sắp bị kéo vào trong cát, Lâm Sơ Vân nhíu nhíu mày.

Bạch Lăng Hàm tựa hồ cũng ý thức được là Lâm Sơ Vân có thể sẽ cứu mình. Ánh mắt điềm đạm đáng thương nhìn qua, tràn ngập vẻ cầu khẩn.

—— Tâm Phong Hề Hành trầm xuống.

Lâm Sơ Vân quả nhiên vẫn là nhớ bạch Lăng Hàm không rời!

Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn Lâm Sơ Vân, so với phẫn nộ bị lừa gạt, dường như còn có một loại cảm xúc khác đang lan tràn. Hắn nghiến răng, ánh mắt đảo qua kinh hỉ trong mắt Bạch Lăng Hàm, bên môi hiện lên tia cười lạnh.

Hít sâu một hơi, Phong Hề Hành khống chế một khối băng khí, bám vào cổ Diễm Sa.

Diễm Sa bị lạnh đến run rẩy, theo bản năng nhìn xem, liền thấy Phong sư đệ rõ ràng đã sớm chạy trốn, không biết tại sao lại bị hãm vào trong công kích của yêu thú. Không chỉ bị túm lấy cổ chân, ngay cả mặt băng dưới thân cũng sắp bị đánh nát.

"Phong sư đệ !!!" Diễm Sa hét lớn một tiếng, quyết đoán nhào tới.

Lâm Sơ Vân nghe được tiếng kêu của Diễm Sa, quay đầu lại nhìn, tim thiếu chút nữa đã ngừng đập.

Y nào còn để ý đến Bạch Lăng Hàm, Thanh Mộc Kiếm trong tay loé lên, ngàn vạn kiếm ảnh hiện lên trên không trung, đem cành cây quanh thân Phong Hề trong nháy mắt chặt đứt.

Yêu thú tựa hồ ý thức được người này không dễ chọc, cũng chậm rãi rụt lại.

Lâm Sơ Vân một phen ôm tiểu đồ đệ nhà mình lên Thanh Mộc Kiếm, sau đó cấp tốc lui đến nơi an toàn. Mà Bạch Lăng Hàm, chỉ có thể ở trong ánh mắt phẫn hận, bị cành cây kéo xuống dưới sa mạc.

Phong Hề Hành được Lâm Sơ Vân ôm vào lòng, bên tai nghe được nhịp tim đập nhanh của y. Chỉ cần lưỡi băng trong tay hắn hướng về phía trước một chút, đôi mắt này sẽ không bao giờ nhìn lung tung được nữa, tâm cũng không loạn, càng sẽ không làm những chuyện khiến hắn phiền lòng.

Nhưng......

Lâm Sơ Vân vẫn là lựa chọn cứu hắn.

Phong Hề Hành nhắm mắt lại, sát ý trong mắt dần dần rút đi.

Mặt cát dần dần yên tĩnh, thấy yêu thú lui ra, Lâm Sơ Vân mới buông Phong Hề Hành ra, thu Thanh Mộc Kiếm về.

Diễm Sa cũng hạ xuống, vẻ mặt nhất thời có chút phức tạp. Hắn nói mà, ngay từ đầu bảo làm sao hắn cảm thấy linh kiếm của Lâm Sơ Vân quen mắt.

"Thế nào rồi? Không sao chứ?" Lâm Sơ Vân luống cuống tay chân kiểm tra thương thế trên người Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành bị y sờ đến vành tai đỏ bừng, vội vàng lui về phía sau: "Ta không có việc gì, sư tôn."

Lúc này Lâm Sơ Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

"Làm sao bây giờ?" Diễm Sa gãi gãi ót.

Theo suy nghĩ của hắn, sư huynh tông môn gặp nguy hiểm tự nhiên muốn đi cứu, nhưng hắn cũng không ngốc, Phong sư đệ rõ ràng không thích Bạch Lăng Hàm cùng Vương Kiên Bạch, chỉ sợ sẽ không nguyện ý đi cứu.

Nhưng Phong sư đệ hình như rất nghe lời Lâm Sơ Vân...?

Lại nói tiếp, ngay từ đầu hắn lại cho rằng Phong sư đệ cùng Lâm Sơ Vân là một đôi. May mà Lâm Sơ Vân không biết cái này. Nếu không thì, ngay cả chỗ khóc cũng không có mà khóc mất.

Diễm Sa có cảm giác thoát chết trong gang tấc.

Lâm Sơ Vân cũng không nói gì, nhìn về phía Bạch Lăng Hàm bị bắt đi, biểu tình rất khó coi.

Nếu y nhớ không lầm, yêu thú canh giữ Đá Hồn Băng Tím trong nguyên thư, chính là một con thú yêu khổng lồ!

Mà trong nguyên thư, yêu thú không phải là vẫn ngồi xổm bên cạnh đá Hồn Băng không nhúc nhích sao? Như thế nào lại chạy một vòng xa tới bắt người vậy?

Chẳng lẽ, đây chính là số mệnh của nhân vật chính hả?

Lâm Sơ Vân nửa điểm cũng không cảm thấy Bạch Lăng Hàm sẽ bị yêu thú ăn tươi nuốt sống. Trong truyện, Bạch Lăng Hàm cũng ba ngày hai đầu gặp nạn, nhưng đều có người tới cứu, sau đó hóa hiểm thành an, lại lấy đi bảo vật.

Lần này chắc chắn cũng thế, chỉ là không biết anh hùng cứu mỹ nhân sẽ là ai.

Vừa nghĩ đến đá Hồn Băng bị Bạch Lăng Hàm lấy đi, trong lòng Lâm Sơ Vân liền khó chịu một trận.

"Lâm......... Lâm tiên quân?" Diễm Sa nơm nớp lo sợ mở miệng.

Bắt đầu từ vừa rồi, Lâm Sơ Vân vẫn nhìn chằm chằm phương hướng Bạch Lăng Hàm bị bắt đi, biểu tình trên mặt dị thường khó coi, giống như là đang tức giận vậy. Mà Phong sư đệ cũng không nói lời nào, khí thế quanh thân càng ngày càng lạnh, nước sắp đóng thành băng đến nơi.

Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn Diễm Sa một cái: "Không có việc gì."

Diễm Sa nào tin, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Tiên quân muốn đi cứu Bạch sư đệ sao?"

Dù sao toàn bộ Điểm Tinh tông đều biết, Lâm Sơ Vân có bao nhiêu yêu thích Bạch Lăng Hàm. Lần này, Lâm Sơ Vân lựa chọn cứu Phong Hề Hành trước đã khiến hắn rất ngoài ý muốn. Cũng không biết, Lâm Sơ Vân có phải là đang hối hận hay không.

Lâm Sơ Vân nghe vậy, suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Bổn quân muốn đi theo xem một chút."

Đá Hồn Băng Tím quá trân quý, y không muốn cứ như vậy từ bỏ. Chỉ cần có khối linh thạch, y lại nghĩ biện pháp tìm chút nguyên liệu khác, để Phong Hề Hành rèn ra một thanh linh kiếm bản mạng không thua gì Thanh Mộc Kiếm.

Lâm Sơ Vân rất nhanh liền quyết định xong, nhưng sắc mặt Phong Hề Hành hoàn toàn lạnh xuống.

Hắn nhìn Lâm Sơ Vân, chỉ cảm thấy điều người này đáng giận đến cực điểm, còn không ngoan ngoãn bằng lúc biến thành mèo.

Nhưng điều khiến hắn tức giận nhất chính là, rõ ràng mình tức giận như thế, nhưng vẫn không nhấc nổi sát ý nào với Lâm Sơ Vân, chỉ có thể giống như một tiểu quỷ giận dỗi, không nói một tiếng mà quay đầu rời đi.

"Phong sư đệ?" Diễm Sa nhìn Phong Hề Hành không nói một tiếng đi về hướng khác, vội vàng gọi, "Phong sư đệ, ngươi đi đâu?"

Phong Hề Hành hoàn toàn không có ý phản ứng hắn.

Lâm Sơ Vân cũng không ngờ Phong Hề Hành quay đầu rời đi, vội vàng đưa tay giữ người: "Ngươi muốn đi đâu?"

Phong Hề Hành quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Sơ Vân đang kéo tay áo mình. Rõ ràng hắn chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là có thể tránh ra, nhưng một chút khí lực cũng không dùng ra, chỉ có thể đông cứng trả lời: "Nếu sư tôn có ý đi cứu Bạch Lăng Hàm, vậy Hề Hành sẽ không phụng bồi nữa."

"..." Lâm Sơ Vân im lặng, "Ai nói ta muốn đi cứu hắn."

Vẻ mặt lạnh như băng của Phong Hề Hành hơi tan một chút, nhưng rất nhanh liền trở về như cũ, mà nhìn thế nào cũng như là đang phô trương thanh thế, thanh âm cũng nhỏ hơn rất nhiều: "Vừa rồi sư tôn nói, không phải là muốn đi theo xem một chút sao."

"...... Đi xem làm thế nào để cứu hắn." Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ, kéo tiểu đồ đệ nhà mình trở về, thuận tay búng vào trán hắn một cái.

Mỗi ngày chỉ biết đoán mò lung tung, tính tình âm trầm bất định. Nếu không phải ngươi vẫn ngoan ngoãn nghe lời, vi sư đã sớm... Đã đánh mông ngươi từ lâu rồi!

Phong Hề Hành còn chưa bị ai búng trán, nhất thời có chút mờ mịt che trán.

Thấy vẻ mặt vô tội của hắn, Lâm Sơ Vân không đành lòng khi dễ hắn nữa, chỉ có thể giải thích: "Nói đi xem một chút, cũng chỉ là đi xem một chút mà thôi. Vi sư nếu đã nói đã từ bỏ thì nhất định sẽ giữ lời."

Diễm Sa trốn ở một bên, sắp sợ đến ngây người. Hắn vừa nghe được cái gì? Lâm Sơ Vân không thích Bạch Lăng Hàm! Sao Lâm Sơ Vân đột nhiên lại không thích Bạch Lăng Hàm?!

Ánh mắt hắn phiêu hốt đến trên người Phong Hề Hành, phát hiện sau khi Lâm tiên quân giải thích qua xong, sắc mặt Phong Hề Hành hòa hoãn đi rất nhiều. Lại nghĩ đến chuyện lúc trước mình hiểu lầm mối quan hệ của đôi thầy trò này, trong lòng Diễm Sa có một......... Phỏng đoán không thể tưởng tượng được.

Không thể nào.........

"Vì sao sư tôn nhất định phải đi theo xem một chút?" Phong Hề Hành truy vấn nói.

Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ nhìn hắn: "Tất nhiên là bởi vì Diễm Sa nói ở đó có bảo bối, hẳn là ở hướng kia."

Diễm Sa đột nhiên bị điểm danh, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại.

"Lâm tiên quân nói là thật?" Diễm Sa lập tức kích động.

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

"Bất quá, có một chuyện bổn quân phải nói trước với ngươi."

Lâm Sơ Vân đứng trước người Phong Hề Hành, biểu lộ rõ thái độ bảo vệ của mình: "Nếu bổn quân không đoán sai, bảo vật kia đối với Hề Hành rất hữu dụng. Cho nên đến lúc đó, chỉ sợ bổn quân không thể đem bảo vật nhường cho ngươi."

Diễm Sa ngẩn ra, hỏi: "Tiên quân biết bảo vật kia là cái gì??"

Lâm Sơ Vân gật đầu, nói: "Nếu ta đoán không sai, đó là Đá Hồn Băng Tím."

Bốn chữ Đá Hồn Băng Tím vừa phát ra, Diễm Sa cùng Phong Hề Hành đều cả kinh.

Đá Hồn Băng vốn là cực phẩm khoáng thạch hiếm thấy, chỉ ở băng hàn cực độ mới xuất hiện.

Mà Hồn Băng Tím là giống biến dị trong đó, điều kiện xuất hiện càng thêm hà khắc. Phải là ở vùng núi lửa, hồ băng, băng cùng hỏa dung hợp tới cực điểm, mới có khả năng xuất hiện Hồn Băng Tím.

Diễm Sa nhất thời cũng có chút rối rắm. Đích xác mà nói, Đá Hồn Băng Tím có tác dụng rất lớn đối với Phong Hề Hành, nhưng hắn cũng tìm lâu như vậy, nếu từ bỏ thì lại có một tia không cam lòng.

Phong Hề Hành nhìn Lâm Sơ Vân đứng trước người mình, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cảm xúc trong ánh mắt đã áp chế sạch sẽ.

Hắn nhìn về phía Diễm Sa, lấy ra yêu đan của Phệ Kim Thử: "Như thế này, nếu cuối cùng có thể tìm được Đá Hồn Băng Tím, yêu đan này liền cho ngươi."

Diễm Sa đã có linh kiếm bản mạng, bảo vật kia đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một tảng đá có thuộc tính tương khắc, nửa điểm không dùng được. Nhưng yêu đan của Phệ Lim Thử có thể dùng để thăng cấp cho linh kiếm bản mạng.

Nghĩ như vậy, Diễm Sa vui mừng đồng ý.

Thấy hai người thương lượng xong, Lâm Sơ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, cũng có thời gian cân nhắc vấn đề linh lực của mình.

Vừa rồi vì cứu Phong Hề Hành, y mạnh mẽ sử dụng kiếm chiêu, linh lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa, cũng không biết linh lực còn lại còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Hẳn là........ Sẽ không đột nhiên biến thành mèo, đúng không?

...............

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi