NGHIỆT ĐỒ! ĐỪNG NẮM LÔNG VI SƯ!

Edit: Min

Sáng sớm hôm sau, Phượng Ngũ mới phát hiện một gian phòng trống. Hắn vừa quay đầu, đã thấy Phong Hề Hành từ cửa bên đi ra, còn đang ôm Lâm Sơ Vân.

Phượng Ngũ ngược lại cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cặp sư đồ này thật sự rất dính, thân hơn cả Phương Thiên Nguyên và Cố Cảnh Sơn lúc trước.

Hai người đi tới trước mặt Phượng Ngũ, Phượng Ngũ đột nhiên cảm giác được một tia khác thường. Hắn chần chờ ngửi ngửi, sau đó nhìn về phía Phong Hề Hành: "Như thế nào mà trên người ngươi lại có mùi của thụ yêu."

Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, quay đầu theo bản năng kề sát cổ tiểu đồ đệ ngửi ngửi, nhưng chỉ ngửi thấy một luồng hơi thở thơm mát, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị nào khác.

Trên cổ truyền đến một trận xúc cảm tê dại, cảm giác giống như bị mèo con gãi ở đó, tim Phong Hề Hành đập loạn vài cái, biểu tình trên mặt hiếm khi có chút co quắp: "Sư tôn..."

Lâm Sơ Vân nửa điểm cũng không ý thức được động tác của mình có chỗ nào không đúng, không thể từ trên người tiểu đồ đệ ngửi thấy mùi, y chần chờ đứng thẳng dậy, nhìn về phía Phượng Ngũ.

Phượng Ngũ bất đắc dĩ đưa tay, muốn búng trán con mèo ngốc này một cái, kết quả, Phong Hề Hành bảo vệ Lâm Sơ Vân rất tốt, hắn căn bản không có cơ hội xuống tay, chỉ có thể trợn tròn mắt buông tay: "Ngốc, dùng linh thức của ngươi."

Lâm Sơ Vân chỉ là lập tức không kịp phản ứng, sau khi bị nhắc nhở, liền có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, linh thức xoay quanh trên người Phong Hề Hành, quả nhiên cảm giác được hơi thở khác.

Hơi thở của Phong Hề Hành từ trước đến giờ đều lạnh như băng, nhưng đối với Lâm Sơ Vân mà nói, cái lạnh lẽo đó giống như băng tuyền giữa mùa hè nóng rực, không chỉ không cảm giác thấu xương, ngược lại còn mang theo vài phần thoải mái, nhưng mà hôm nay trên băng tuyền này, lại giống như có thêm mấy chiếc lá rụng.

Lâm • mèo con • Sơ Vân mất hứng, cái đuôi phía sau nóng nảy quăng tới quăng lui, khóe môi rõ ràng là hạ xuống rất nhiều.

Thấy thế, Phong Hề Hành tuy rằng trong lòng vui vẻ vì sự chiếm dục của Lâm Sơ Vân đối với mình, nhưng cũng không nỡ để sư tôn tức giận, nhanh chóng giải thích: "Có lẽ đêm qua tên thụ yêu kia đến đánh lén lưu lại."

Phượng Ngũ tiến lên hai bước, quả nhiên cảm nhận được hơi thở của thụ yêu trong phòng, nơi nồng đậm nhất chính là khung cửa sổ.

Chỉ là, điều khiến hắn kỳ quái chính là, khi hơi thở lan đến tận giường thì đột nhiên bị cắt đứt, như thể bị thứ gì khác cường ngạnh xóa đi.

Phượng Ngũ không khỏi nhìn Phong Hề Hành nhiều hơn, trong lòng hơi kinh ngạc.

Đối với đồ đệ này của Lâm Sơ Vân, Phượng Ngũ biết kỳ thật cũng không nhiều. Chỉ biết người này chăm sóc Lâm Sơ Vân rất tốt, là đệ nhất của đại hội đệ tử năm nay, Phương Thiên Nguyên có vẻ rất để ý người này, bảo hắn trên đường chú ý người này nhiều hơn.

Ngoài ra, hắn không biết gì nữa.

Mấy đoạn đường trước, hắn thấy đối phương chăm sóc cho Lâm Sơ Vân rất về mọi mặt, cũng không phát hiện người này có gì bất thường, nên dần dần buông lỏng cảnh giác, nhưng lúc này đây, hắn mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Mặc dù thụ yêu hôm qua chỉ là Hóa Hình kỳ, khí tức có chút kỳ quái. Nhưng mà thụ yêu này rõ ràng vẫn chịu thiệt ở trong tay Phong Hề Hành, là chịu thiệt thòi lớn.

Lâm Sơ Vân nghe Phong Hề Hành giải thích, vẻ mặt trong nháy mắt chuyển từ tức giận thành lo lắng, còn có vài phần tự trách. Y thân là sư tôn, cư nhiên không phát hiện nguy hiểm, ngược lại để cho tiểu đồ đệ bảo vệ mình, quả thực quá không xứng chức!

"Đồ đệ, ngươi không bị thương chứ?" Lâm Sơ Vân lại cúi đầu, ngửi ngửi trên người Phong Hề Hành, nhưng lần này là mùi máu tươi.

Phong Hề Hành vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, không biết có phải là sau khi hóa hình, suy nghĩ của sư tôn vẫn luôn lưu lại một chút thói quen của tiểu hắc miêu hay không.

Rõ ràng, phương pháp mà tu sĩ hay kiểm tra thương thế nhất chính là, thăm dò khí hải, hoặc là cảm nhận linh lực, nhưng mà phương pháp của sư tôn vĩnh viễn là —— ngửi ngửi.

Mặc cho cái đầu nhỏ trong ngực tiến tới gần cổ, Phong Hề Hành còn cố ý cúi đầu, để vành tai Lâm Sơ Vân chạm vào môi mình.

Lâm Sơ Vân căn bản không phát hiện ra ý đồ đen tối của tiểu đồ đệ, sau khi không phát hiện mùi máu tươi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu vừa nói: "Không có việc gì......"

Thanh âm của y dừng lại, giống như là đột nhiên ý thức được mình và tiểu đồ đệ dựa vào gần bao nhiêu, con ngươi tròn xoa bỗng dưng mở to vài phần, tai mèo vốn mềm nhũn nằm sấp trong nháy mắt dựng thẳng lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy trên chóp tai nổi lên chút đỏ ửng.

Phong Hề Hành nhìn đôi tai đỏ ửng kia, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, hắn ngập ngừng cúi đầu xuống, còn chưa kịp chạm vào đôi tai mèo bông xù kia thì người trong lòng hắn đã trượt đi mất.

Lâm Sơ Vân hiếm khi xuống đất, lạch cạch chạy đến bên cạnh Phượng Ngũ, cúi đầu thúc giục nó: "Đi nhanh đi, chúng ta còn phải lên đường."

Phượng Ngũ hoàn toàn không phát hiện bầu không khí giữa hai người có chút khác thường, nghe vậy gật đầu nói: "Được, đi nhanh lên, đường còn dài lắm."

Bọn họ lần này tới Yêu giới, tất nhiên không phải là không có chuẩn bị.

Phương pháp tu luyện bán yêu ở Yêu giới cũng không tính là phổ biến, dù sao hậu duệ của Yêu tộc rất thưa thớt, càng đừng nói đến nhân tu cùng yêu thú yêu nhau lại rất ít, may mà thái độ của yêu thú đối với bán yêu cũng coi như thân thiện, thậm chí còn có một tòa thành trì dành cho bán yêu sinh hoạt.

Chỉ Thành.

Nghe nói, thành chủ của thành trì này chính là một bán yêu, hơn nữa còn là bán yêu vừa có linh lực cùng yêu lực.

Kế hoạch của ba người là đến Chỉ Thành trước, xem có thể tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề của Lâm Sơ Vân trong thành hay không, nếu không được thì đến thành chủ thử xem.

Chỉ Thành cách Hàn Thành cũng không gần, nhưng so với Hàn thành, Chỉ Thành cách chủ thành Yêu giới gần hơn nhiều. Từ Hàn Thành đến Chỉ Thành, nhanh nhất cũng phải nửa tháng.

Thấy Phượng Ngũ xoay người xuống lầu, Lâm Sơ Vân vội vàng đi theo, bóng lưng rõ ràng có chút bối rối. Phong Hề Hành hơi híp mắt, không xa không gần mà đi theo phía sau hai người, tâm tư lại không tự chủ được phiêu xa.

Sư tôn vừa rồi giống như là thẹn thùng?

*

Sau khi rời khách đi3m, ba người liền đi hướng Chỉ Thành. Nhưng vừa ra khỏi thành, Phượng Ngũ cùng Phong Hề Hành đồng thời nhíu mày.

Phong Hề Hành duỗi tay đem xe ngựa dừng lại, Phượng Ngũ nhìn mấy người trước xe ngựa, ngữ khí lạnh như băng: "Cút đi."

"Ngươi!" Trong đó có một người hiển nhiên bị thái độ của Phượng Ngũ làm cho khó chịu, tiến lên một bước muốn quát lớn, lại bị thụ yêu đứng ở chính giữa ngăn cản.

Thụ yêu mỉm cười, nhìn Phượng Ngũ nói: ""Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy."

Trừ khi đầu óc Phượng Ngũ có vấn đề thì mới tin lời gã. Nếu không phải bị Phương Thiên Nguyên dặn dò qua, hắn đã sớm cho tiểu tử này biết trời cao đất rộng là gì rồi. Ngữ khí Phượng Ngũ  không có nửa điểm khách khí: "Lăn."

"Sao ngươi dám đối xử với công tử nhà ta như vậy! Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn là...." Một tên tùy tùng đứng bên cạnh thụ yêu không nhịn được nữa, tiến lên nói.

Nhưng mà hắn chỉ nói một nửa, trước mắt chợt lóe lên một đạo hồng quang. Ngọn lửa cực nóng trong nháy mắt dấy lên, những người xung quanh kinh hãi chạy tán loạn, chỉ trong chốc lát yêu thú kia đã hóa thành một mảnh tro tàn.

Phượng Ngũ cười lạnh một tiếng, mắt phượng lạnh lùng nhìn mấy người thụ yêu, hỏi: "Còn có ai muốn nói chuyện?"

Không ai dám lên tiếng nữa.

Ngọn lửa kia có thể trong thời gian ngắn, liền đem một con yêu thú Hóa Hình kỳ thiêu thành tro bụi, tuyệt không phải là ngọn lửa bình thường gì. Cho dù công tử của bọn họ muốn cứu, cũng đã muộn, huống chi là...... Với sự tàn nhẫn của công tử, cho dù nhìn bọn họ đều bị thiêu chết cũng sẽ không chớp mắt một cái.

Xung quanh đột nhiên an tĩnh lại, sắc mặt thụ yêu hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh liền treo lên ý cười, chủ động mở miệng nói: "Là Liễu mỗ quản giáo không nghiêm, khiến cho tiền bối chê cười."

Phượng Ngũ không có ý tiếp lời gã, hơi búng búng bụi bặm không tồn tại trên ống tay áo.

Thụ yêu chưa bao giờ bị người ta không nể mặt như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sát ý. Nhưng gã vừa nghĩ đến ngọn lửa quỷ dị lúc nãy, lại cứng rắn đem sát ý đè trở về.

Nếu như gã không nhìn lầm, kia rõ ràng là phượng hỏa của Phượng tộc.

Phượng tộc là huyết mạch của phượng hoàng viễn cổ lưu lại, sớm đã tránh thế nhiều năm, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một phượng điểu trưởng thành, chẳng lẽ Phượng tộc có ý định muốn xuất thế?

Thụ yêu trong lòng tính toán một chút, gã vốn dĩ chỉ muốn cướp đoạt nhân tu kia đi, nhưng hiện tại không khỏi nghĩ nhiều hơn. Trong lòng hạ quyết tâm, thụ yêu tiến về phía trước một bước, chủ động tự giới thiệu: "Tiểu bối tên là Liễu An, không biết hai..... Ba vị xưng hô như thế nào?"

Phượng Ngũ không muốn mở miệng, Phong Hề Hành vẫn rũ mắt như trước, về phần Lâm Sơ Vân.... Lâm Sơ Vân vừa nghĩ đến ngày hôm qua thụ yêu này, cư nhiên muốn cướp đồ đệ nhà y, liền tức giận không chịu nổi.

Nếu không phải Phong Hề Hành đến bây giờ vẫn không ngẩng đầu nhìn thụ yêu kia, Lâm Sơ Vân đã sớm xù lông rồi.

Bầu không khí nhất thời xấu hổ, ý cười trên mặt thụ yêu cũng không duy trì được nữa. Ánh mắt gã lạnh lùng nhìn ba người, thuộc hạ lại lặng lẽ thay đổi động tác.

Phượng Ngũ híp mắt, cảm giác được xung quanh đột nhiên xuất hiện một cỗ yêu khí, hơi nhướng mày, có chút hứng thú với thụ yêu này.

Yêu thú đột nhiên xuất hiện là Xuất Khiếu kỳ, bên cạnh có cận vệ như vậy, thụ yêu này rõ ràng không thể là yêu thú bình thường gì.

Phượng Ngũ nghiêm túc suy nghĩ về lời dặn dò của Phương Thiên Nguyên, nói là không thể chủ động gây chuyện, nhưng hôm nay là đối phương tự tìm tới cửa, cho dù hắn ra tay, Phương Thiên Nguyên hẳn là cũng sẽ không răn dạy hắn.

Nghĩ như vậy, Phượng Ngũ quay sang nói với Phong Hề Hành: "Bảo vệ tốt Tiểu Sơ Vân."

Phong Hề Hành gật đầu, vươn tay ôm lấy tiểu sư tôn bên cạnh bảo hộ vào trong ngực. Lâm Sơ Vân tuy rằng biết tình huống hiện tại đặc thù, nhưng y vẫn không khỏi có chút không được tự nhiên, theo bản năng muốn chuồn đi, lại bị tiểu đồ đệ nắm chặt cổ tay.

Chỗ trên cổ tay bị nắm chặt, giống như có lửa đốt, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên. Lâm Sơ Vân thậm chí cảm giác nhiệt độ theo cánh tay, một đường đến đỉnh đầu, hai cái lỗ tai mèo đang run rẩy.

Phong Hề Hành nhìn chóp tai mèo trước mắt không ngừng gập xuống lại dựng thẳng lên, đột nhiên rất muốn cúi đầu hôn một cái, không biết tiểu sư tôn đến lúc đó có xù lông hay không.

Phượng Ngũ lười chờ yêu thú ở chỗ tối đánh lén, phượng hỏa trong tay hiện lên, vung chưởng đánh trúng nơi yêu thú kia ẩn nấp. Con yêu thú kia không dám để phượng hỏa này dính vào trên người, chỉ đành dưới tình huống bại lộ hành tung, từ trong rừng cây chạy ra.

Thị vệ phía sau thụ yêu rõ ràng biết yêu thú này, theo bản năng kinh hô một tiếng: "Hoàng trưởng lão."

Lâm Sơ Vân tò mò nhìn qua, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng trưởng lão kia thì khóe miệng giật giật.

Từ sau khi xuyên đến nơi này, những tu tiên giả y từng thấy về cơ bản đều có ngoại hình ưa nhìn, cho dù không phải khuynh quốc khuynh thành, cũng là thanh tú sạch sẽ, ngay cả con chuột yêu kia, cũng là khuôn mặt tròn đáng yêu.

Nhưng mà vị Hoàng trưởng lão này không chỉ tứ chi gầy gò, trên mặt cũng là một bộ dáng mỏ chuột tai khỉ. Quan trọng nhất chính là, Lâm Sơ Vân có thể cảm giác được, thời điểm vị Hoàng trưởng lão này xuất hiện, xung quanh liên tràn ngập một cỗ huyết tinh khí nồng đậm.

Bị cỗ mùi máu tươi này hun đến có chút khó chịu, Lâm Sơ Vân vội vàng quay đầu trốn vào trong ngực tiểu đồ đệ nhà mình.

Hơi thở lạnh như băng nhanh chóng xua tan mùi máu tươi, Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng Phong Hề Hành, kiên quyết không chịu ngẩng đầu.

Lần này...... Đổi thành vành tai Phong Hề Hành bắt đầu đỏ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi