Edit: Min
Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu ngây ngốc trong lòng bàn tay, bất giác thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Những lời này hắn suy nghĩ rất lâu, vì lo lắng sư tôn sẽ bởi vậy mà rời xa hắn, cho nên vẫn không dám nói ra miệng.
Nhưng so với việc bị Lâm Sơ Vân rời xa, Phong Hề Hành càng không thể chịu đựng được mình trở thành nguyên nhân khiến sư tôn khổ sở.
"Sư tôn?" Phong Hề Hành vươn tay sờ sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu.
Tiểu tiểu hắc miêu theo thói quen muốn cọ vào đầu ngón tay hắn, nhưng ngay sau đó phản ứng dữ dội, lui về phía sau ba bước, hai tai cụp xuống. Trong đôi mắt mèo tràn đầy mờ mịt cùng kinh hoảng, giống như là bị cướp mất cá khô, lại giống như bị đặt trên đài cao, thiếu chút nữa xoay vòng tại chỗ.
Cả người Lâm Sơ Vân hỗn loạn.
Y không nghĩ tới, ban ngày mới ý thức được tiểu đồ đệ nhà mình đã trưởng thành, ban đêm Phong Hề Hành liền ném cho y một quả bom. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Lâm Sơ Vân nhất thời không biết phải làm sao, trong tiềm thức muốn chạy.
Tiểu hắc miêu nhanh chóng xoay người nhảy ra khỏi lòng bàn tay Phong Hề Hành, lại bị Phong Hề Hành dùng tay khác đỡ lấy. Ánh mắt tiểu hắc miêu lộ ra vẻ bất mãn cùng cảnh giác, quay đầu lại nhìn về phía Phong Hề Hàn: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi không phải là muốn đem vi sư nhốt lại chứ?"
Phong Hề Hành bất đắc dĩ, đưa tay gảy chóp đuôi trên cổ tay, giải thích: "Sư tôn tốt nhất vẫn nên thu cái đuôi trước, nếu không, Hề Hành sợ người nhảy xuống như vậy sẽ bị thương."
Tiểu hắc miêu cúi xuống, chỉ thấy chóp đuôi của mình không biết từ lúc nào lại quấn quanh cổ tay Phong Hề Hành. Hơn nữa còn quấn rất chặt, nếu y vừa rồi cứ nhảy xuống như vậy, nhất định sẽ bị kéo đuôi!
"...... Tiểu phản đồ!" Tiểu hắc miêu a ô một ngụm liền cắn vào chóp đuôi, hoàn toàn không để ý nó giãy giụa, ngậm đuôi muốn trở về phòng, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của Phong Hề Hành.
Tiểu đồ đệ vẫn cười dịu dàng, vẻ mặt so với trước còn dịu dàng hơn, nhưng Lâm Sơ Vân nhìn hắn, như thế nào cũng không hạ được quyết tâm rời đi.
"...... Meo." Tiểu hắc khẽ kêu một tiếng, chóp đuôi thoát khỏi trói buộc, nhanh chóng quấn lấy cổ tay Phong Hề Hành lần nữa.
Y mới không phải không muốn rời đi, chỉ là y không muốn kéo theo cái đuôi của chính mình!
Lâm Sơ Vân cố gắng tìm cho mình một cái cớ, nằm úp sấp trong lòng Phong Hề Hành không nói lời nào, mắt mèo gắt gao nhìn chằm chằm trăng tròn trên bầu trời, giống như là nhìn thấy món ngon gì đó vậy.
Phong Hề Hành nhìn cục bông nhung nhung trong lòng bàn tay, hơi nhắm mắt lại, khẽ bật cười lắc đầu.
Sư tôn thật sự quá mềm lòng.
Hơi ấm từ lòng bàn tay xua tan đi cái lạnh của gió đêm rất tốt, tiểu hắc miêu ngay từ đầu còn có chút khẩn trương, nhưng không bao lâu sau, liền càng ngày càng thả lỏng. Cái đuôi nhỏ dường như cũng nhận ra chủ nhân không có ý định rời đi, không cố chấp vòng cổ tay Phong Hề Hành nữa, đã thế còn hơi thích ý lắc lắc đuôi.
Phong Hề Hành đặt tay vào trong ngực, chắn gió đêm xung quanh, một tay nhẹ nhàng xoa xoa lông tơ cho cục bông. Tuy rằng, cục bông cố gắng chống cự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chịu thua, thoải mái ngáy.
Lâm Sơ Vân cũng không biết mình ngủ từ khi nào, chỉ cảm thấy những rối rắm và buồn bực lúc trước, giống như đột nhiên biến mất, cảm giác mệt mỏi cùng buồn ngủ trong nháy mắt ập đến, cứ như vậy mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến khi y tỉnh lại, mình đã ở trong xe ngựa.
Phượng Ngũ ở một bên hận sắt không thành thép nhìn y, ngay cả Hướng Nhạc Phi cũng là một bộ ánh mắt u oán nhìn mình, vẻ mặt tiểu hắc miêu mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"...... Có chuyện gì vậy?" Tiểu hắc miêu nằm úp sấp, mờ mịt nói.
Phượng Ngũ nghiến răng: "Lần sau nửa đêm không ngủ được, cũng không được đi tìm Phong Hề Hành!"
Lâm Sơ Vân sửng sốt, chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua, chóp tai tiểu hắc miêu lập tức đỏ bừng, nào còn bận tâm đáp lại Phượng Ngũ, móng vuốt luống cuống từ trong ngực Phong Hề Hành nhảy ra.
Phượng Ngũ thấy vậy, tâm tình nóng nảy cả buổi sáng mới dịu đi một chút. Phải biết rằng, buổi sáng khi ra ngoài, nhìn thấy Phong Hề Hành ôm tiểu hắc miêu từ trong phòng đi ra, hắn có một loại xúc động muốn động thủ đánh người.
Nếu không phải sau đó Phượng Ngũ ý thức được, gian phòng Phong Hề Hành đi ra chính là của hắn, còn tiểu hắc miêu thì lẻn vào trong phòng người ta, thì Phượng Ngũ đã động thủ rồi.
Tiểu hắc miêu mơ hồ đoán được chuyện xảy ra lúc sáng, không khỏi âm thầm may mắn vì lúc đó mình chưa tỉnh lại. Nếu không, y nhất định sẽ vì chột dạ mà phơi bày chân tướng.
Hướng Nhạc Phi ở một bên nhìn một người một mèo dễ dàng lừa gạt Phượng Ngũ như vậy, không khỏi giật giật khóe miệng.
Sao có chuyện bởi vì sư tôn không ngủ được, cho nên ban đêm chạy tới phòng đồ đệ.
Tiểu hắc miêu kia rõ ràng là bị Phong Hề Hành ôm vào phòng, lúc ấy hắn đang ở hiện trường đấy, nhìn không trượt chi tiết nào đâu! Nếu không phải bởi vì nhìn trộm bị phát hiện, hắn cũng sẽ không bị Phong Hề Hành bắt trở về.
Nhưng hắn đã đáp ứng với Phong Hề Hành không được nói ra, hiện tại chỉ có thể yên tĩnh ở một bên câm miệng. Với một người có tình yêu thương bát quái như hắn, cảm giác này đúng là quá thống khổ mà.
Lộ trình kế tiếp của mấy người, so với dự liệu trước đó còn phiền toái hơn một chút, thành trì xuất hiện lệnh truy nã càng ngày càng nhiều. Bọn họ vì tránh rước vào phiền toái, cơ hồ đã không vào thành nữa.
Trong lúc đó, Hướng Nhạc Phi thử chạy trốn vài lần, nhưng đều thất bại, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, đi theo mấy người đến Chỉ Thành.
Về phần Phong Hề Hành.....
Tiểu hắc miêu nằm sấp ở một góc xe ngựa, len lén nhìn trộm Phong Hề Hành.
Tiểu đồ đệ ngồi trong một góc xe nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì. Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của tiểu hắc miêu, Phong Hề Hành đột nhiên quay đầu nhìn sang. Sau đó, liền thấy tiểu hắc miêu nhanh chóng quay đầu đi, chỉ để lại một cái đầu nhỏ đen nhánh, nhung nhung mềm mềm.
Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên một tia ý cười, cố ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lực chú ý lại lặng lẽ rơi vào trên người tiểu hắc miêu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cái lỗ tai nhung nhung kia liền xoay chuyển, ánh mắt tiểu hắc miêu lại xoay qua đây.
Trong mắt tiểu hắc miêu rõ ràng mang theo nghi hoặc, giống như là có chuyện gì đó nghĩ không ra. Phong Hề Hành biết sư tôn đang nghi hoặc cái gì, nhưng hắn lại làm bộ cái gì cũng không biết, tùy ý để Lâm Sơ Vân đánh giá mình.
Lâm Sơ Vân nào biết tiểu đồ đệ nhà mình đang có chủ ý gì, nhìn sườn mặt Phong Hề Hành có chút xuất thần.
Sau đêm đó, tiểu đồ đệ hình như không thay đổi chút nào.
Ngay từ đầu Lâm Sơ Vân còn tưởng rằng Phong Hề Hành nhất định sẽ hỏi y suy nghĩ gì, nhưng đợi mấy ngày, Phong Hề Hành cũng không có nhắc lại chuyện đêm đó, thậm chí lúc ở chung cũng không có bất kỳ manh mối gì. Lâm Sơ Vân cũng nhịn không được hoài nghi, chuyện xảy ra đêm đó có phải là mình nằm mơ hay không.
Nhưng nghĩ thế nào cũng là thật sự xảy ra. Tiểu đồ đệ là thật, thật sự...... Thổ lộ với y, vừa nghĩ đến đây, tiểu hắc miêu thật muốn lấy móng vuốt che mặt.
Bởi vì chuyện này, Lâm Sơ Vân hiện tại vừa nhìn thấy Phong Hề Hành, liền rất muốn quay đầu bỏ chạy.
Phong Hề Hành không thay đổi gì, nhưng Lâm Sơ Vân có vẻ kỳ quái, ngay cả Phượng Ngũ cũng nhịn không được đến hỏi Lâm Sơ Vân, có phải y cùng Phong Hề Hành cãi nhau hay không, còn khuyên y không cần chơi tính tình.
Trong lòng Lâm Sơ Vân ủy khuất không chịu nổi, rõ ràng là tiểu đồ đệ nói lung tung, dọa tới y mới đúng!
Chỉ là, dù trong lòng Lâm Sơ Vân có tức giận đến đâu, nhưng vừa thấy Phong Hề Hành ôn nhu nhìn mình, lửa giận trong lòng liền không hiểu tại sao biến mất, chỉ còn lại tay chân luống cuống, cuối cùng không thể không mặt vào trong góc.
Phượng Ngũ hồ nghi nhìn tiểu hắc miêu, lại nhìn Phong Hề Hành. Tuy nói hai người này hiện tại không dính vào nhau, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đoàn người cứ như vậy đến phụ cận Chỉ Thành với bầu không khí cổ quái.
Quả nhiên, giống như Hướng Nhạc Phi nói, Chỉ Thành đã đóng cửa thành. Bốn phía đều có thủ vệ Yêu giới canh gác, đừng nói vào thành, nếu như không có Hướng Nhạc Phi dẫn đường, Lâm Sơ Vân cũng không biết chấm đen xa xa kia chính là Chỉ Thành.
Bốn người không kinh động thủ vệ, đánh giá xung quanh, sau đó lẻn ra khỏi vòng vây. Chờ xác định những thủ vệ kia không để ý tới bọn họ, Phượng Ngũ mới kinh ngạc nhìn Hướng Nhạc Phi: "Bản thể của ngươi rốt cuộc là cái gì?"
Thủ vệ canh gác nghiêm ngặt như vậy mà có thể chuồn từ trong thành ra.
Bản thân Hướng Nhạc Phi cũng vô cùng kinh ngạc: "Lúc trước không có nhiều người như vậy, so với lúc ta rời đi còn nhiều hơn gần gấp ba lần. Chẳng lẽ trong thành lại xảy ra chuyện gì......"
Tuy rằng thủ vệ bốn phía so với dự liệu nhiều hơn, nhưng mấy người này nhất định phải vào Chỉ Thành. Hướng Nhạc Phi thấy khuyên không được bọn họ, đành phải dẫn ba người họ đi vòng quanh thủ vệ nửa vòng, cuối cùng dừng ở gần một cái sơn động.
Sơn động kia thoạt nhìn đã hoang phế thật lâu, cửa động bị dây leo quấn quanh, trên mặt đất đầy đá vụn cùng bụi bặm, một một bước chân đều có thể khơi dậy một mảnh bụi bặm.
"Khụ khụ khụ khụ..." Lâm Sơ Vân đột nhiên không kịp phòng ngừa liền trúng chiêu, một bên ho khan, một bên lui về phía sau. Trong mông lung, y cảm giác mình như đụng phải chân của ai đó, vội vàng xin lỗi, "Khụ khụ, ôm...... Khụ khụ khụ, ta xin lỗi!"
Người nọ thở dài, nửa ngồi xổm xuống, dùng linh lụa che kín miệng mũi Lâm Sơ Vân. Một cỗ khí tức lành lạnh xoa dịu khứu giác bị thương của tiểu hắc miêu, không có bụi bặm xâm nhập, Lâm Sơ Vân cuối cùng cũng ngừng ho, y một tay che linh lụa, lỗ tai đỏ bừng lùi lại, thanh âm rầu rĩ: "Cám ơn."
Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên vài phần bất đắc dĩ, hắn mím môi đứng dậy, ngoan ngoãn lùi lại mấy bước, cách Lâm Sơ Vân xa một chút.
Rõ ràng y cũng lui về phía sau, nhưng khi nhìn thấy Phong Hề Hành rời xa mình, trong lòng Lâm Sơ Vân đột nhiên cảm thấy khó chịu, do dự một chút, tiến lên hai bước, lại lén lút vươn tay nắm lấy tay áo Phong Hề Hành.
Mặt mày Phong Hề Hành nhu hòa xuống, cố ý dùng cổ tay chạm vào đuôi phía sau Lâm Sơ Vân, quả nhiên liền bị vòng lại.
Hướng Nhạc Phi đột nhiên không muốn chạy trốn nữa, nếu chạy trốn thì làm sao có thể nhìn thấy chuyện vui như vậy.
"Đây là nơi nào?" Phượng Ngũ vung tay, yêu lực nhanh chóng quét sạch bụi bặm trong động.
Không có bụi bặm cùng dây leo ngăn cản, mọi thứ trong động có thể nhìn rõ ràng. Sơn động này không sâu như bọn họ nghĩ, đi mấy mét là đến điểm cuối, bốn phía thoạt nhìn cũng không có thông đạo khác.
"Một sơn động bị bỏ hoang." Hướng Nhạc Phi giải thích, hắn tiến lên, cúi người đem một tảng đá trên mặt đất dời đi, "Ở chỗ này."
Lúc này mọi người mới phát hiện, dưới tảng đá này đúng là có một thông đạo rất nhỏ. Thông đạo kia rất hẹp, giống như là vội vàng đào, mỗi lần chỉ có thể đi qua một người, hơn nữa đường đi cực kỳ hiểm trở, không để ý liền không thấy phương hướng.
"Từ nơi này đi thẳng, là có thể vào trong thành." Hướng Nhạc Phi nói.
Phượng Ngũ nhìn thông đạo kia, nhịn không được nhíu nhíu mày. Hắn một thân y phục đẹp đẽ đi qua lối đi này, nếu bị vấy bẩn thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, quang mang trên người Phượng Ngũ vừa chuyển, liền biến thành tiểu hồng điểu đã lâu không gặp.
Hướng Nhạc Phi vẫn cho rằng Phượng Ngũ là một đại yêu, nhưng khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé như vậy, hắn sửng sốt vài giây, ánh mắt lại dừng ở phía Phong Hề Hành.
Phong Hề Hành không để ý tới ánh mắt của Hướng Nhạc Phi, cúi đầu nhìn tiểu sư tôn bên cạnh, do dự một chút, hỏi: "Nếu không... Hề Hành mang người đi qua?"
Lâm Sơ Vân vốn muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy bụi mù mịt trong thông đạo kia, liền từ bỏ ý niệm một mình đi qua trong đầu. Giữa làm bẩn móng vuốt và để đồ đệ lau, cùng trực tiếp trốn ở trong ngực đồ đệ, y vẫn lựa chọn cái sau.
Ba người đều chuẩn bị xong, tiểu hồng điểu lại nhìn về phía Hướng Nhạc Phi: "Còn không thay đổi?"
Hướng Nhạc Phi bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng đoán trước, những người này sẽ không buông tha cho mình.
Hắn do dự một chút, mới trở về bản thể. Khiến Phượng Ngũ ngoài ý muốn chính là, bản thể của Hướng Nhạc Phi thoạt nhìn chỉ là một con chim yêu màu đen (hắc điểu), lại nhìn kỹ, mới thấy lông vũ trên người hắn có chút không đúng.
Chỉ thấy đôi cánh hai bên của hắc điểu không giống nhau, trong đó một bên cánh chim đầy đặn, cánh bên kia lại giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, chỉ còn sót lại vài chiếc lông tàn tạ.
"...... Huyền Minh Điểu?!" Phượng Ngũ ở trong trí nhớ tìm kiếm một vòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, kinh ngạc mở miệng.
Hướng Nhạc Phi cũng không phản bác, mà là gật đầu thừa nhận.
Cái gọi là Huyền Minh Điểu thực chất là một yêu thú có phần gây tranh cãi. Bởi vì năng lực đặc thù của Huyền Minh Điểu, nghe đồn nơi sinh của nó kỳ thật là ở Quỷ giới, chứ không phải Yêu giới. Cho nên, rất nhiều yêu thú đều cho rằng Huyền Minh Điểu cũng không phải yêu thú, mà là quỷ vật. Nhưng quỷ vật Quỷ giới luôn luôn là hồn thể, Huyền Minh Điểu lại có thân thể chân thật. Vì vậy, Quỷ giới cũng không thừa nhận Huyền Minh Điểu thuộc về Quỷ giới.
Điều này dẫn đến, Huyền Minh Điểu không được Yêu giới tiếp thu, cũng không được Quỷ giới thừa nhận.
Huyền Minh Điểu cũng bởi vậy luôn hành tung bất định, rất ít người gặp qua. Không nghĩ tới, Hướng Nhạc Phi cư nhiên lại là một con Huyền Minh Điểu.
"Thảo nào ngươi xông vào chủ điện mà không bị phát hiện." Phượng Ngũ lúc này mới sửng sốt.
Năng lực đặc thù nhất của Huyền Minh Điểu chính là trạng thái không sống không chết. Trạng thái của Huyền Minh Điểu có thể tùy thời có thể chuyển đổi sinh tử. Khi hắn ẩn nấp ở một bên, giống như vật thể không có sinh mệnh, hoàn toàn thoát khỏi cảm giác của yêu thú khác.
Hướng Nhạc Phi xoa xoa chóp mũi, giải thích: "Kỳ thật cũng là vận khí tốt, ngày đó không biết vì sao, trong chủ điện kia không có ai, ta một đường lẻn vào cũng không gặp người nào khác."
Nếu không, cho dù hắn là Huyền Minh Điểu, cũng tuyệt đối sẽ bị người bắt tại chỗ, nhổ trụi lông hầm thành canh chim.
Thấy mấy người khác đều chuẩn bị xong, Hướng Nhạc Phi dẫn đầu đi vào trong thông đạo.
Bản thể của hắn không nhỏ như Phượng Ngũ cùng Lâm Sơ Vân, tốc độ ở trong thông đạo cũng không nhanh. Phượng Ngũ bắt đầu còn đi theo phía sau hắn, về sau bởi vì ghét bỏ tốc độ của hắn quá chậm, quyết đoán lướt qua Hướng Nhạc Phi, tự mình bay vào bên trong trước.
Về phần Phong Hề Hành, hắn dùng linh lực bày ra một tầng kết giới quanh thân, bảo vệ tốt tiểu miêu trong ngực, rồi chậm rãi đi vào trong thông đạo.
Sư tôn đã thật lâu không để cho hắn ôm.
Vô luận là ban ngày lên đường, hoặc là ban đêm ở trong rừng nghỉ ngơi, Lâm Sơ Vân đều cùng Phượng Ngũ chen chúc một chỗ, tính ra, hắn đã gần nửa tháng không được ôm sư tôn.
Hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội ôm người ta, Phong Hề Hành sao có thể cam lòng ra khỏi thông đạo nhanh như vậy.
Đáng tiếc, cho dù Phong Hề Hành có cọ xát thế nào, thông đạo vẫn như cũng đến cuối con đường. Hắn đứng ở lối ra, do dự một chút, đưa tay nghịch chóp đuôi của tiểu hắc miêu: "Sư tôn, đến rồi."
Tiểu hắc miêu đang thích ý vẫy đuôi trong ngực ngẩn người, vành tai cụp xuống lộ rõ vẻ mất mát. Nhưng y cái gì cũng không nói, yên lặng từ trong ngực Phong Hề Hành nhảy ra ngoài, sau đó hóa thành bộ dáng thiếu niên.
Dù là hóa hình, tai mèo trên đỉnh đầu Lâm Sơ Vân vẫn ủy khuất như trước. Mãi cho đến khi Phong Hề Hành chủ động đưa cổ tay dựa gần vào đuôi, tùy ý chóp đuôi quấn quanh, tai mèo mới xem như miễn cưỡng đứng lên.
Đầu kia của thông đạo nằm trong một gian phòng. Phòng này giống như đã lâu không có người ở, trống trơn, Phượng Ngũ cũng không biết chạy đi đâu, chỉ còn lại Hướng Nhạc Phi đang chờ bọn họ.
Nhìn ánh mắt có chút bát quái của Hướng Nhạc Phi, Lâm Sơ Vân liền nhớ tới, nếu không phải bởi vì người này nói nhảm, tiểu đồ đệ của y sẽ không đột nhiên thổ lộ với y. Y cũng sẽ không biết nên đối mặt với tiểu đồ đệ như thế nào, mà cùng tiểu đồ đệ giận dỗi đến bây giờ.
Lại nói tiếp, đều là lỗi của con chim hỏng vỏ ngoài này!
Lâm Sơ Vân nghiến răng, quyết định sau này nếu có cơ hội, nhất định phải hảo hảo hố một vố con chim bị fail này.
Sau khi ra khỏi phòng, mọi người liền nhìn thấy Phượng Ngũ đứng ở cửa. Chỉ thấy hắn cau mày, sắc mặt không được tốt nhìn xung quanh, hình như có tiếng động từ xa truyền đến, Phượng Ngũ vội đóng cửa lại.
Một đội thủ vệ tuần tra bên ngoài đi ngang qua cửa. Đợi đến khi thủ vệ đi xa, Phượng Ngũ mới nhíu chặt mày mở miệng: "Bên ngoài khắp nơi đều là thủ vệ, bảy người một tiểu đội, cảnh giới đều ở giữa Hóa Hình kỳ đến Xuất Khiếu kỳ."
Yêu thú hóa hình cũng không đơn giản như vậy, có thể tập hợp rất nhiều Hóa Hình kỳ làm thụ vệ như vậy, chứng tỏ những thủ vệ này nhất định là của Yêu Chủ.
Nếu như không có chuyện truy nã lúc trước, bọn họ cứ như vậy đi ra ngoài cũng không sao. Nhưng vạn nhất những thủ vệ này cũng xem qua thông báo kia, bọn họ đi ra ngoài chẳng phải là tự đầu vào lưới sao.
Hơn nữa.......
"Yêu Chủ rốt cuộc đang tìm ai?" Phượng Ngũ nghĩ đến Bạch tiên sinh đã rời đi hồi lâu, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần bất an.
Hắn cũng không biết kẻ thù của Bạch tiên sinh là ai. Nhưng với cảnh giới của Bạch tiên sinh, Yêu giới có thể khiến gã trọng thương cũng không nhiều, trong đó...... Là có Yêu Chủ.
Chẳng lẽ Bạch tiên sinh thật sự là đi tìm Yêu Chủ báo thù?
Phượng Ngũ có chút lo lắng, tuy hắn không biết nhiều về Yêu giới, nhưng cũng đã nghe nói qua thủ đoạn thiết huyết của vị Yêu Chủ đương nhiệm này. Nghe nói Yêu Chủ đời trước chính là ca ca của Yêu Chủ hiện tại, bị thuộc hạ phản bội sát hại. Yêu Chủ hiện tại vì thay huynh trưởng báo thù, mà trực tiếp tàn sát hai chủng tộc phản bội kia.
Lại nói tiếp......
"Hướng Nhạc Phi." Phượng Ngũ quay đầu nhìn Hướng Nhạc Phi, "Ngươi biết Yêu Chủ tiêu diệt hai chủng tộc kia là gì không?"
Vẻ mặt Hướng Nhạc Phi ngưng tụ, ánh mắt nhìn chằm chằm Phượng Ngũ, lộ ra vẻ cảnh giác và địch ý hiếm thấy: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Phượng Ngũ suy nghĩ một chút, đáp: "Tò mò."
"..." Hướng Nhạc Phi giật giật khóe miệng. Bất quá, những chuyện này trong Yêu giới rất nhiều người đều biết, cho nên cũng không cần giấu diếm, hắn do dự một chút nói: "Là Hồ tộc cùng Sâm Mãng tộc. "
Tim Phượng Ngũ như ngừng đập, lúc hắn cứu Bạch tiên sinh trở về Linh Thú Phong, từng gặp qua bản thể Bạch tiên sinh, rõ ràng chính là một con bạch hồ.
Chẳng lẽ, Bạch tiên sinh thật sự đến tìm Yêu Chủ báo thù?
Lúc trước Hướng Nhạc Phi nói Yêu Chủ hạ lệnh đóng cửa thành, nói là gần đó có phản đồ lui tới, chẳng lẽ phản đồ chính là Bạch tiên sinh? Vậy Bạch tiên sinh là ở trong thành hay là ở ngoài thành?
Vì lo lắng cho Bạch tiên sinh, vẻ mặt Phượng Ngũ hiếm thấy có chút hoảng hốt. Thủ vệ bên ngoài canh giữ quá nhiều, mọi người cũng không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể quyết định đợi đến đêm đi kiểm tra.
Đêm khuya.
Ánh trăng đêm nay hơi mờ, đối với Lâm Sơ Vân bọn họ mà nói, càng ẩn giấu tốt hơn. Ban đêm thủ vệ không nhiều như ban ngày, Phượng Ngũ quan sát một hồi, đã tính xong thời gian bọ họ thay phiên.
Ngoại trừ Hướng Nhạc Phi ra, mấy người khác đều chưa từng tới Chỉ Thành, cho nên ban ngày đã nhờ Hướng Nhạc Phi vẽ bản đồ Chỉ Thành.
Phủ thành chủ ở phía Đông Bắc, xung quanh không có chỗ che chắn, ngoại trừ cổng ra, những nơi khác đều có kết giới canh giữ, hoàn toàn không thể tiến vào.
Để nâng cao hiệu quả, bốn người chia thành hai nhóm.
Lâm Sơ Vân và Phong Hề Hành đi kiểm tra xung quanh phủ thành chủ, xem có thể lẻn vào hay không. Phượng Ngũ và Hướng Nhạc Phi đi loanh quanh trong thành, tìm kiếm manh mối khác.
"Đêm nay chỉ là đi xem trước, nếu có cơ hội thì lẻn vào, nếu không có thì trở về, chờ sau đó tính cách khác." Phượng Ngũ dặn dò, "Ngàn vạn lần không thể xúc động hành sự, nghe chưa?"
Nói đến câu cuối cùng, Phượng Ngũ điểm điểm đỉnh đầu tiểu hắc miêu một chút.
Tiểu hắc miêu bất mãn dùng móng vuốt hất ngón tay của hắn ra, tự mình chạy ra ngoài. Móng vuốt mềm mại rơi trên mặt đất không phát ra tiếng động nào, bộ lông đen nhánh hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện nơi đó có thêm một con tiểu hắc miêu.
So với ưu thế của tiểu hắc miêu, Phượng Ngũ lại có chút bất lực. Bản thể hắn là phượng điểu, cho dù nhỏ đi cũng là màu đỏ thẫm, khá dễ thấy vào ban đêm. Cuối cùng, hắn chỉ có thể cố nén khó chịu, đem linh vũ màu đỏ trên người nhuộm hết thành màu đen.
Sau khi chuẩn bị xong, nhân lúc thủ vệ đang bàn giao, bốn người rời khỏi căn phòng.
Phượng Ngũ nhìn thân ảnh tiểu hắc miêu cùng Phong Hề Hành biến mất trong bóng đêm, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đá Truyền Âm, do dự không biết có nên làm hay không.
Hắn luôn cảm thấy suy đoán ban ngày của mình có thể là thật. Nếu là như vậy, Bạch tiên sinh hiện tại nhất định gặp nguy hiểm.
Đá Truyền Âm này là lúc trước hắn đưa cho Bạch tiên sinh, một viên khác ở chỗ Bạch tiên sinh, chỉ cần hắn dùng yêu lực kích hoạt đá Truyền Âm, liền có thể cùng Bạch tiên sinh liên lạc.
Nhưng trong trường hợp...... Nếu hiện tại Bạch tiên sinh đang ẩn thân trong người ai đó, hắn kích hoạt đá Truyền Âm rất có thể sẽ bại lộ vị trí của Bạch tiên sinh.
"Phượng tiên sinh?" Hướng Nhạc Phi đã đi một đoạn xa, vừa quay đầu lại mới phát hiện Phượng Ngũ còn ngây người ở đó. Hắn chỉ đành lại quay trở về, có chút khó hiểu nhìn đá Truyền Âm trong tay Phượng Ngũ:"Đá Truyền Âm? Phượng tiên sinh muốn liên lạc với ai sao?"
Phượng Ngũ phục hồi tinh thần, đột nhiên nghĩ đến một truyền thuyết của Huyền Minh Điểu. Tương truyền Huyền Minh Điểu có thể thông Âm Dương, phân định tốt xấu. Lúc trước, Phượng Ngũ vẫn luôn cười nhạt loại truyền thuyết này, nhưng mà hiện tại lại nhịn không được có chút muốn tin tưởng.
Hắn dùng vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm Hướng Nhạc Phi hồi lâu, mới hỏi: "Ngươi cảm thấy ta có nên cùng hắn liên lạc không?"
"Hắn? Ai?" Hướng Nhạc Phi vẻ mặt ngốc bức.
Phượng Ngũ mới lười giải thích, chỉ hỏi lại: "Mau lên, ngươi cảm thấy chúng ta có nên liên lạc không?"
"...... Vậy thì liên lạc đi?" Hướng Nhạc Phi căn bản không hiểu Phượng Ngũ đang hỏi cái gì, theo bản năng trả lời.
Phượng Ngũ nghe vậy, cắn răng kích hoạt đá Truyền Âm. Nhưng lúc đá Truyền Âm được kích hoạt, hắn liền im lặng, sợ giọng nói của mình sẽ gây phiền toái cho đối phương.
Trong đá Truyền Âm truyền đến một tiếng thở d0c, yên tĩnh một lát, bên kia mới truyền đến giọng nói của Bạch tiên sinh: "Tiểu Hồng? Sao lại im lặng như vậy?"
Trong lòng Phượng Ngũ đột nhiên buông lỏng một hơi, hắn hoàn toàn không chú ý tới, Hướng Nhạc Phi ở một bên nghe được thanh âm của Bạch tiên sinh, trong mắt hiện ra khiếp sợ.
"Bạch tiên sinh, ngài hiện tại ở đâu?" Phượng Ngũ vội vàng hỏi.
Bạch Nam Y nhẹ giọng nói, tựa hồ rất thoải mái: "Ừm..... Ta đang ngắm trăng."
Nhưng gã biểu hiện càng là vân đạm phong khinh, Phượng Ngũ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Lần đó cứu Bạch Nam Y, Bạch Nam Y cũng có vẻ mặt bình tĩnh như vậy. Rõ ràng cả người nhuộm đầy máu tươi, nhưng thần sắc của Bạch Nam Y lại rất bình tĩnh, giống như là người sắp chết không phải là gã vậy.
"Bạch tiên sinh." Phượng Ngũ hạ giọng, "Ngài có phải là đang ở Chỉ Thành không "
Bên kia đá Truyền Âm đột nhiên yên tĩnh, tiếng hít thở của Bạch Nam Y cũng dừng lại một lát. Bất quá rất nhanh gã khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Cứ như vậy thừa nhận.
Phượng Ngũ dừng một chút, cũng không có thời gian cùng Bạch Nam Y nói những chuyện này, liền chuyển chủ đề về câu hỏi ban đầu: "Bạch tiên sinh, hiện tại ngài đang ở đâu? Có bị thương không?"
Bạch Nam Y khẽ cười: "Trước khi trả lời những câu này, Tiểu Hồng ngươi nói cho ta biết, người bên cạnh ngươi là ai?"
Phượng Ngũ ngẩn ra, lập tức ý thức được Bạch Nam Y ám chỉ Hướng Nhạc Phi: "Hướng Nhạc Phi, trên đường gặp phải một con yêu thú, bản thể là Huyền Minh Điểu..."
"Không." Hướng Nhạc Phi đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời Phượng Ngũ, "Ta là Huyền Minh."
Đá Truyền Âm Thạch lại an tĩnh, Phượng Ngũ cau mày, nhìn Hướng Nhạc Phi.... Không, ánh mắt nhìn Huyền Minh có chút cảnh giác: "Ngươi nói cái gì? "
Huyền Minh không đáp lời hắn, ánh mắt dán chặt vào đá Truyền Âm: "Như thế nào? Hồ ly chết tiệt kia, có ngạc nhiên khi thấy ta còn sống không?"
"Cũng có chút." Bạch Nam Y giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Lão quạ đen, ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm chết rồi."
"Bản tôn là Huyền Minh Điểu, không phải quạ đen!" Huyền Minh nghiến răng, ngữ khí mang theo vài phần lãnh ý, "Ta nói cho ngươi, có ta ở đây, ngươi đừng hòng thương tổn tiểu thiếu chủ nữa!"
"Đúng rồi, quạ già, ta quên nói cho ngươi biết một chuyện." Bạch Nam Y cười tủm tỉm nói, "Ta tìm được tiểu thiếu chủ rồi."
Sắc mặt Huyền Minh trong nháy mắt biến đổi: "Ngươi làm sao tìm được tiểu thiếu chủ?!"
Bạch Nam Y nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Ta đem tiểu thiếu chủ đặt ở trên đuôi, dùng cái đuôi nâng tiểu thiếu chủ lên, tiểu thiếu chủ ở trong đuôi chơi thật lâu, chắc là rất thích đuôi hồ."
"..." Sắc mặt Huyền Minh ngay lập tức tối đen. Hắn chỉ là một con Huyền Minh Điểu rụng lông, đừng nói đuôi hồ ly, ngay cả lông vũ hắn cũng không có bao nhiêu. Huống chi, điều hắn hỏi không phải cái này, rõ ràng là hỏi tên này có trêu chọc tiểu thiếu chủ hay không!
Phượng Ngũ ở một bên cực kỳ mờ mịt, ngập ngừng nhìn Huyền Minh, rồi nhìn đá Truyền Âm: "Các ngươi là...... bằng hữu?"
"Không phải." Bạch Nam Y phủ nhận rất nhanh.
"Ai là bằng hữu với hắn!" Huyền Minh nghiến răng, "Hắn là một tên gian manh xảo trá, uổng phí Yêu Chủ đại nhân tín nhiệm ngươi như vậy, thế nhưng......"
"Thế nhưng sao?" Bạch Nam Y rất có hứng thú hỏi.
Huyền Minh lười nói nhảm với hắn, ngược lại hỏi: "Tiểu thiếu chủ hiện tại đang ở đâu, mau đem tiểu thiếu chủ giao ra!"
"Tiểu thiếu chủ ở......" Bạch Nam Y chậm rãi mở miệng, Huyền Minh không khỏi cẩn thận lắng nghe.
"Oanh ——"
Bên trong đá Truyền Âm đột nhiên truyền ra một tiếng nổ lớn, bên cạnh đó, Phượng Ngũ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy phía Tây Nam xuất hiện một luồng sáng trắng. Viêm đá Truyền Âm kia dường như bị phá hủy, toàn bộ âm thanh đột nhiên biến mất.......
"Bạch Nam Y? Bạch tiểu nhân? Họ Bạch?! Ngươi trước tiên nói cho bản tôn biết tiểu thiếu chủ đang ở đâu rồi mới chết!!" Huyền Minh thiếu chút nữa tức đến hộc máu, hắn nghiến răng, nhìn về phía phát ra tiếng nổ lớn, liền hóa thành Huyền Minh Điểu, bay về hướng Tây Nam.
Lưu lại Phượng Ngũ đứng tại chỗ mờ mịt một lát, mới phản ứng được Bạch tiên sinh gặp nguy hiểm. Chỉ là hắn một bên chạy về phía Tây Nam, một bên còn đang buồn bực, vì sao Hướng Nhạc Phi đột nhiên biến thành Huyền Minh, còn giống như cùng Bạch tiên sinh quen biết.
Còn có...... Tiểu thiếu chủ đúng không?
......
Bên kia, sau khi Lâm Sơ Vân và Phong Hề Hành ra khỏi phòng, liền một đường đi tới gần điện thành chủ.
Mặc dù là ban đêm, nhưng thủ vệ xung quanh điện thành chủ vẫn bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng loại thủ vệ này tựa hồ cũng không phải bảo hộ bên trong người an toàn, mà là có ý giam cầm.
"Cái này....." Tiểu hắc miêu híp mắt, con ngươi xanh biếc ẩn vào một góc tối, cẩn thận đánh giá những thủ vệ kia, "Xem ra không dễ vào."
Phong Hề Hành nửa ngồi xổm bên cạnh y, toàn thân đã bị một bóng đen mơ hồ bao trùm, cho dù có người thật sự nhìn qua, cũng sẽ không phát hiện hắn: "Sư tôn muốn đi vào sao?"
Tiểu hắc miêu có chút nôn nóng vẫy đuôi, từ sau khi nghe Hướng Nhạc Phi nói thành chủ giống mình, Lâm Sơ Vân liền khá tò mò về vị thành chủ này. Hiện giờ cách thành chủ gần như vậy, lại bị đám thủ vệ này ngăn cản, trong lòng y khó tránh khỏi có chút bực bội.
Chỉ là, cho dù y có nóng vội thế nào, cũng biết hiện tại mình không thể làm gì được.
"Về trước đi." Tiểu hắc miêu thở dài, "Chờ ngày mai lại đến xem."
"Sư tôn đừng nóng vội." Phong Hề Hành nhẹ nhàng an ủi cái đuôi nhỏ đang bồn chồn, "Chờ một chút."
Tiểu hắc miêu nghi ngờ quay đầu, đánh giá tiểu đồ đệ từ trên xuống dưới, có chút tò mò tiến lại gần: "Ngươi đã làm cái gì?"
Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu trong lòng ngực, cười cười: "Không có gì, chỉ là tìm cho bọn họ chút việc làm."
Trên đường đến đây, hắn đã tản ra rất nhiều ma khí. Những thứ ma khí này cũng không dễ nhập ma, nhưng sẽ k1ch thích những suy nghĩ bạo lực trong lòng yêu thú.
Những người nơi này đã bị vây khốn hơn nửa tháng, trong lòng nhất định tràn đầy oán hận, đối với nhóm thủ vệ cũng tuyệt đối sẽ không thân thiện, Phong Hề Hành chỉ là đẩy nhẹ bọn họ một phen mà thôi.
Tính toán thời gian, bây giờ hẳn là sắp có tác dụng rồi.
Quả nhiên, không quá một khắc đồng hồ, liền có một tên thủ vệ vội vã đuổi lại đây, bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên tiểu hắc miêu cũng nghe không rõ bọn họ nói cái gì. Chỉ thấy thủ vệ kia mang đi hơn phân nửa người xung quanh, lại vội vàng rời đi.
"Không sai biệt lắm." Phong Hề Hành thấp giọng nói.
Bởi vì nhân số đột nhiên giảm bớt, điện thành chủ vốn được canh phòng nghiêm ngặt cũng xuất hiện một chút sơ hở. Thừa dịp số thủ vệ còn lại chưa chú ý tới, Phong Hề Hành ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực, ở góc không ai chú ý tới, lắc mình tiến vào trong điện thành chủ.
Điện thành chủ vắng lặng, một người một mèo ẩn giấu trong góc hồi lâu, cũng không có nhìn thấy thủ vệ tuần tra. Phong Hề Hành cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu hắc miêu, mới tiếp tục đi về phía chủ điện, nhưng dọc theo đường đi lại thật sự không có một bóng người.
"Không phải thành chủ đã chạy đi......" Tiểu hắc miêu nhịn không được lẩm bẩm nói.
Hai người đi đến chủ điện, mới mơ hồ thấy được một chút đèn đuốc. Ánh mắt tiểu hắc miêu sáng ngời, từ trong ngực Phong Hề Hành chạy ra ngoài, nhẹ nhàng bước hai bước trên mặt đất, một đường leo lên một nhánh cây bên cạnh.
Phong Hề Hành bất đắc dĩ, đành phải bước nhanh theo.
Cửa sổ mở ra, hai người rốt cuộc cũng nhìn thấy một bóng người. Người nọ đang ngồi ở trước bàn, cúi đầu viết gì đó. Từ phương hướng cửa sổ, có thể nhìn thấy trên mặt người nọ đang đeo mặt nạ.
Người này chính là thành chủ sao?
Tiểu hắc miêu có chút vội vàng, men theo nhánh cây tiến thêm hai bước. Y vốn tưởng rằng với thân hình nhỏ bé của mình, nhánh cây nhất định có thể chống đỡ được, nhưng ngay sau đó, chợt nghe được nhánh cây kia đột nhiên vang lên một tiếng, cứ như vậy gãy đoạn.
Tiểu hắc miêu bất ngờ ngã xuống bệ cửa sổ, đầu óc choáng váng ngẩng đầu, đối diện với một tấm...... Mặt nạ trống rỗng.
Cả cái mặt là màu trắng thuần khiết, ngoại trừ một đôi con ngươi màu nhạt trong mắt, những nơi khác đều được che chắn kín mít.
"...... Meo." Tiểu hắc miêu thấy mình bị phát hiện, cố gắng lừa gạt qua cửa ải.
Nhưng mà, người nọ lại trầm mặc nhìn y một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Người tới chính là khách, hà tất che che giấu giấu."
Điều làm Lâm Sơ Vân ngoài ý muốn chính là, giọng nói của thành chủ rõ ràng có chút già nua, nghe như giọng nói của một vị lão nhân.
Phong Hề Hành ở bên ngoài cũng không có ý định trốn nữa, nhảy vào trong phòng. Hắn đầu tiên là ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực bảo vệ, xác định không có ngã bị thương, mới ngẩng đầu nhìn về phía vị thành chủ Chỉ Thành trong truyền thuyết này.
"Hai vị đêm khuya đến thăm, có việc gì không?" Thành chủ tựa hồ cũng không thèm để ý đến thân phận của hai người, trở lại trước bàn làm việc, đem tờ giấy lúc trước viết xong, đặt sang một bên.
Thái độ lạnh lùng của thành chủ khiến tiểu hắc miêu chợt lạnh lẽo trong lòng. Nếu thành chủ này thật sự là huynh trưởng của y, khẳng định đã gặp qua y mới đúng. Nhưng hắn hiện tại đối với bộ dáng của mình không có nửa điểm kinh ngạc, thoạt nhìn giống như là không biết mình.
Do dự một chút, tiểu hắc miêu nhịn không được mở miệng hỏi: "Thành chủ, yêu đan của ngài từng bị vỡ sao?"
Không chừng cũng giống như Bạch thúc thúc, cũng bởi vì yêu đan vỡ vụn cho nên mất trí nhớ.
Thành chủ lạnh lùng nhìn sang, đối với việc tiểu hắc miêu mạo phạm rất là bất mãn, quát lớn: "Làm càn!"
Tiểu hắc miêu bị hung dữ,lỗ tai trong nháy mắt nằm sấp, thật cẩn thận trốn ở phía sau Phong Hề Hành, không dám mở miệng nữa. Thấy tiểu hắc miêu bị khi dễ, sắc mặt Phong Hề Hành trầm xuống, lòng bàn tay vừa chuyển, liền đem linh kiếm triệu ra trực tiếp nắm trong tay.
Thành chủ thấy thế, sắc mặt cũng trở nên âm trầm: "Nhân tu, ngươi muốn cùng bổn thành chủ động thủ sao?"
Phong Hề Hành hơi híp mắt, ánh mắt đảo qua người thành chủ, lại đột nhiên mở miệng: "Ngươi không phải là thành chủ Chỉ Thành."
Sắc mặt người nọ cứng đờ, tuy rằng chỉ có một cái chớp mắt, nhưng vẫn bị Phong Hề Hành bắt được. Tiểu hắc miêu trong ngực nghe được lời của Phong Hề Hành, cũng nghi hoặc ngẩng đầu.
Ánh mắt Phong Hề Hành rơi vào trên người giả thành chủ, lạnh lùng nói: "Trên người ngươi hẳn là dùng linh khí gì đó ngụy trang cảnh giới, mới có thể làm cho người ta tin rằng ngươi là yêu thú Xuất Khiếu kỳ. Nhưng ngươi cũng không dám thật sự động thủ, bởi vì linh khí chỉ là ngụy trang cảnh giới của ngươi. Nếu động thủ, ngươi rất nhanh sẽ bại lộ."
"Nói hươu nói vượn!" Thành chủ giả giận dữ mắng, "Bổn thành chủ chỉ là không muốn cho đám người bên ngoài chú ý mà thôi."
"Cho dù những người đó tìm tới, ngươi cũng có thể bắt ta giao lại. Làm thành chủ Chỉ Thành, chẳng lẽ còn sợ mấy tên thủ vệ đó sao?" Phong Hề Hành hỏi ngược lại.
Ánh mắt người nọ nhìn Phong Hề Hành tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn không ra tay.
Phong Hề Hành đối với sự tức giận của gã làm như không thấy, thậm chí còn cúi đầu, cố ý giải thích cho tiểu miêu trong ngực: "Thành chủ Chỉ Thành vẫn luôn đeo mặt nạ ra bên ngoài, không ai biết bộ dáng chân chính của hắn. Chỉ cần tìm người có dáng người tương tự đeo mặt nạ, liền có thể tùy tiện lừa gạt người tìm tới."
"Cho nên, người này căn bản không phải là thành chủ Chỉ Thành, đừng thương tâm."
Điều mà Phong Hề Hành không nói là, dù sao linh thức của hắn cũng cao hơn người khác, tuy rằng người này cải trang rất thành công, nhưng không lừa được linh thức của hắn.
Tiểu hắc miêu từ trong ngực Phong Hề Hành thò đầu ra, cẩn thận đánh giá cái gọi là thành chủ trước mắt. Lúc trước là y nhất thời nóng lòng, cho nên cũng không có nghiêm túc nhìn. Sau khi cẩn thận nhìn kỹ, người này đích xác có chút kỳ quái.
"Vậy...... Còn chủ thành thật thì sao?" Tiểu hắc miêu hỏi.
Phong Hề Hành chần chờ một chút: "Có thể là có việc đi ra ngoài, chúng ta trước ở chỗ này chờ một lát đi."
Nói xong, cũng không thèm để ý đến tên thành chủ giả kia, tự mình tìm một cái ghế bên cạnh ngồi xuống. Thậm chí còn lấy linh quả từ trong túi trữ vật ra, đưa cho tiểu hắc miêu.
Mặc dù thành chủ giả kia là giả, nhưng cũng chưa từng bị người đối đãi như vậy, nhất thời thiếu chút nữa tức hộc máu. Đáng tiếc, gã có tức giận thế nào, Phong Hề Hành cũng không có ý phản ứng gã.
Người này chọc cho tiểu sư tôn thương tâm như vậy. Nếu không phải bởi vì người này giống như thủ hạ của thành chủ, mà thành chủ có thể là ca ca của tiểu sư tôn, hắn đã sớm ra tay chỉnh trị người này một phen.
Hai người ở bên này chờ hồi lâu, đột nhiên nghe được trong thành truyền đến một tiếng nổ lớn.
Tiểu hắc miêu ngẩn ra, tâm nhấc lên trong nháy mắt, không phải là nhóm Phượng Ngũ bị phát hiện rồi chứ?
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm, một thân ảnh bạch y đột nhiên từ cửa sổ trèo vào trong phòng. Thành chủ giả vừa nhìn bạch y nhân kia, ánh mắt ngay lập tức sáng lên: "Thành chủ đại nhân, ngài mau bắt hai tên ác nhân này lại!
Bạch y nhân nhíu nhíu mày, xoay người nhìn về phía sau.
Mà lúc này, Phong Hề Hành cũng thấy rõ dung mạo của bạch y nhân, không khỏi ngẩn ra. Hướng Nhạc Phi nói không sai, người này quả thật rất giống sư tôn. Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra được vài phần bất đồng.
Ánh mắt bạch y nhân ánh mắt đảo qua trên người Phong Hề Hành, rồi tiếp tục đáp xuống chiếc bàn bên cạnh.
Chỉ thấy trên bàn, có một cục bông nhỏ đang ôm linh quả gặm được một nửa, móng vuốt vốn trắng như tuyết đã bị nước linh quả nhuộm đỏ. Sau khi nhìn thấy hắn, tiểu hắc miêu kia rõ ràng có chút hoảng hốt, linh quả trong ngực rớt xuống.
Bạch y nhân trầm mặc một lát, đi tới trước mặt tiểu hắc miêu, đầu tiên là nhẹ nhàng lau sạch đệm móng vuốt cho tiểu hắc miêu, sau đó đưa tay sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu, mặt mày chợt nhu nhoà xuống, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, đệ đệ."
...............