NGHIỆT DUYÊN CỦA CHÚNG TA NÊN KÉO DÀI ĐẾN BAO GIỜ?


Phó Tự Ninh từ từ bước chân xuống cầu thang với sự ngỡ ngàng và ánh mắt kì lạ của Dì Mai.
Bọn người hầu kia cứ tưởng rằng cô đã chết từ hôm qua rồi, cho dù không chết thì ít nhất cũng phải bị đuổi việc chứ? Sao còn được toàn thây thế này? Không những vậy còn đi từ trên lầu xuống nữa, quá kì lạ rồi!!!
Riêng Nguyệt Nguyệt thì khác, cô ấy vừa nhìn thấy Tự Ninh đã cười tươi như hoa, hình như là rất nhẹ nhõm.
Cũng phải thôi! Tối qua Nguyệt, cứ thắc mắc không biết Tự Ninh đã đi đâu.

Có phải là đã bị gì rồi không.

Làm cô gái này phải lo lắng một phen, bây giờ thấy Tự Ninh không sao rồi, cô rất vui.
Cơ mà, cũng rất ngạc nhiên giống bọn họ.

Không hiểu tại sao cô lại đi xuống từ trên lầu.


Cô đã ở trên đó cả đêm sao?
Vừa bước xuống lầu thì dì Mai đã nghiêm nghị bước đến.
- Nữ chủ nhân! Tự Ninh! Tôi không ngờ cô là một người thích trèo cao như vậy đó! Tôi cứ tưởng cô là một cô gái đúng đắn nên mới được Mã Hải đưa đến.

Ai mà có ngờ....
Trong ánh mắt của dì Mai chứa đầy nỗi thất vọng.
Hả? Bọn người hầu bị sững sốt! Lúc nãy bọn họ không nghe lầm chứ? Nữ chủ nhân? Ai? Cô ta? Sao?
Thoáng nhìn qua thì không thấy nhưng nhìn kĩ thì....
Dấu hôn trên cổ cô ta!!!! Là do ông chủ để lại!? Rõ ràng là mình muốn hại cô ta mà, rõ ràng là mình muốn ông chủ....!Nhưng, tại sao lại thành ra thế này? Không phải là mình đã giúp cô ta biến thành chủ của mình rồi đấy chứ?
Phó Tự Ninh nhìn vào đôi mắt già nua đầy dấu hiệu của thời gian đó một cách bình tĩnh.

Không giải thích mà cô cũng lười giải thích.
Cho dù sự thật là cô bị người khác hãn hại nhưng vẫn còn một sự thật khác đáng nhìn nhận hơn nữa.
Là chỉ trong một đêm Tự Ninh đã biến thành nữ chủ nhân trong căn nhà này, nó chứng minh điều gì?
Nó chứng minh thân thể của cô đã không còn trong trắng nữa, nó đã được dâng hiến cho ông chủ của căn biệt thự này.

Và điều đặc biệt là cô đã không phản kháng lại anh ta, cô thật sự thích điều này và không phản kháng!!!!
À! Đúng vậy! Cô yêu anh nên không muốn phản kháng là đúng rồi.

Được người mình yêu dòm ngó đến chính là may mắn.

Tự Ninh cô đâu có nỡ hủy hoại cái sự may mắn ngàn năm mới có một lần này.

Cơ mà hiện giờ, cô thật sự rất hận bản thân mình.

Lý trí cứ nói là "không được, không được", vậy mà thân thể lại không có cách nào phản kháng, nó như bị tê liệt khi bị anh....
Quá nhục nhã! Sao một vị công chúa như cô lại có lúc hèn hạ như này!?
Mà nói ra thì, dùng một đêm để đổi lại cái danh vị nữ chủ nhân có phải là đã quá hời?
Nhưng cũng chỉ đối với Cung Thời Niên thôi, chứ đổi lại là người khác thì đã sớm ghê tởm cô và đuổi cô đi rồi, còn có chuyện chịu trách nhiệm này à?
Mà bây giờ, Phó Tự Ninh cũng đã hiểu ra một chuyện.

Kiếp trước, tuy anh là phò mã của cô nhưng lại không đụng vào cô thì ra là vì chuyện này!
Anh là một vương tước, luôn mang trong đầu những thứ như là nam tử hán đại trượng phu, dám làm thì phải dám chịu.

Vì vậy nếu đã hủy đi trinh tiết của một người con gái thì anh phải chịu trách nhiệm, dù có yêu cô hay không.

Mà vốn dĩ anh đâu có muốn dính dáng đến một vị công chúa cao sang như cô, nên càng không muốn đụng đến.
Thế mà không ngờ bây giờ anh lại hạ thấp mình để làm chuyện đó với Tự Ninh, còn nói sẽ chịu trách nhiệm nữa, đây là chuyện gì?
- Được rồi, tôi cũng không cần rõ nội tình bên trong là gì.


Nếu ông chủ đã bảo cô là nữ chủ nhân thì cô chính là nữ chủ nhân vậy.

Tôi không có ý kiến!
- Chuyện ông chủ dặn dò tôi đã làm xong cả rồi.

Tôi đã dọn dẹp phòng cho cô, quần áo, trang sức hay đồ dùng thường ngày tôi cũng đã đều chuẩn bị.

Cô cứ yên tâm mà làm cái danh nữ chủ nhân của mình đi!
Dì Mai lạnh nhạt nói những gì cần nói với cô rồi quay lưng bước đi một cách khinh bỉ.
Thái độ của con người đúng là thay đổi nhanh đến chóng mặt!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi