NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

Dương hiền phi đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ lần này thật khó khăn.

“Muội nghe người nói Vũ quân bị bệnh...” Dương hiền phi không biết danh tánh cũng như tuổi tác của người trong rèm, chỉ có thể dựa theo quy củ xưng hô theo phẩm cấp.

“Tháng rồi muội muội sinh bệnh, gia mẫu có tặng một nhánh hạ ô thảo dùng rất tốt, mong Vũ quân không chê.”

Nói rồi nàng ra dấu cho Hạ Thi tuỳ thân cung nữ đưa một cái hộp nhỏ cho Yến Thuỷ đang đứng chờ lệnh ngoài rèm che. Yến Thuỷ khụy gối hướng Dương hiền phi hành lễ, rồi mới nhận lễ vật.

Nàng nhẹ nâng rèm tiến vào trong chỉ chốc lát lại đi ra ngoài. Nên ngoài lại nghe thấy phía trong vang lên hai hồi cạch cạch đóng mở, ngau sau đó liền nghe thấy tiếng nói của Tước Thuỷ.

“Quân thượng nhờ nô tỳ thay người tạ ơn nương nương.”

Các cung phi thấy Dương hiền phi lên tiếng trước lại được đáp lời, liền rắp rắp theo Dương hiền phi đưa lễ đã chuẩn bị từ trước.

Cung nô trong Thiên Diệc điện luôn tay nhận quà. Cả chính sảnh thoáng ồn ào hẳn lên, nhưng chỉ được một lát rồi lại yên tỉnh như trước. Dù sao nhân vật chính từ đầu đến giờ chẳng nói lấy một lời. Chuyện gì cũng để cho nữ quan bên cạnh mở lời thay. Chẳng lẻ bắt mấy phi tử như họ hạ mình nói chuyện với cung nô, nào có lý này.

Thế nên ai nấy cũng ngậm miệng không lên tiếng.

Dương hiền phi tất nhiên biết họ nghĩ gì, dù sao chính nàng cũng đang có suy nghĩ đó nè. Nếu không phải… Thôi, ở lại lâu mấy cô nàng não ngắn lại sinh chuyện, rồi cả lũ lại bị phạt, rút đi thì hơn.

Nhưng ngay khi nàng định mở miệng cáo lui, thì bên kia vang lên tiếng nói trong trẻo nhưng cao ngạo của Diễm thục tần.

“Tần thiếp có điều muốn hỏi mong Vũ quân không phiền?”

“Vũ quân đồng ý, mời Thục tần nương nương.” Tước Thuỷ vẫn thay Mộ Dung Thế Dương trả lời.

“Không biết Vũ quân danh tánh là chi, đã bao nhiêu niên kỷ, là nhi tử của vị quan nào trong triều ta, hay công tử thành chủ nào? Mong Vũ quân nói rõ để chúng tần thiếp đây còn tiện bề xưng hô.”

Nàng dù là công chúa phụ quốc nhưng thân phận vẫn sánh ngang với mấy vị tiểu thư quan nhất phẩm.

Nàng vào cung năm năm vất vả lắm mới leo lên vị trí nhị giai. Nào ngờ lại thua vào tay một nam sủng nhập cung không lâu. Mất quyền quản lý lục cung, mất thân phận giai phi. Bây giờ còn phải cúi đầu trước dân đen đê tiện, nàng sao có thể cam lòng.

Dương hiền phi vốn muốn ngăn cản, nhưng khi nghe nàng ta hỏi câu này, ngẫm lại cảm thấy không vấn đề gì, nên cũng chẳng lên tiếng thêm.

Mộ Dung Thế Dương đang phiền vô cùng, thầm nghĩ mau chóng tiễn họ đi. Thế nên mới nhanh chóng gật đầu đồng ý lời đề nghị của Diễm thục tần. Nào ngờ bị nàng ta hỏi điều này.

Thân phận của y sao có thể nói ra. Mà tuỳ thân nữ quan như Tước Thuỷ Yến Thuỷ tất nhiên cũng sẽ không nói lai lịch tôn quý của tiểu thiếu chủ họ.

Tước Thuỷ thấy Mộ Dung Thế Dương không nói gì đành tự mình đáp thay.

“Thục phi nương nương nói quá, điều người muốn biết là chuyện tất nhiên, Vũ quân sao có thể nói phiền chứ…”

Nhưng Tước Thuỷ chưa nói xong đã bị Thục phi lớn tiếng cất ngang.

“Nô tỳ lớn mật, bổn tần đang nói chuyện với Vũ quân. Nô tỳ như ngươi sao cứ xen miệng vào, là ỷ mình tuổi lớn, từng hầu hạ tiên đế nên xem chúng cung phi ta không ra gì đúng không?”

Nàng không tin chỉ chuyện nhỏ này hoàng thượng sẽ phạt nàng, không có lý do nàng sẽ không cam chịu.

Mặt Tước Thuỷ thoáng đỏ lên nụ cười chức vụ khựng lại. Nàng nhìn Diễm thục tần chằm chằm. Tiên hoàng hay đương kim hoàng thượng dù tức giận cũng chỉ trừ phạt cho có, chưa bao giờ bị đánh mặt mũi như vậy.

Yến Thủy có chút khó chịu nhìn vị phụ quốc công chúa này, tại vị quá lâu mà quên mất thân phận mình.

“Nô tỳ không dám, chỉ là cổ họng Vũ quân đang bị thương không thể nói. Chẳng lẻ nương nương muốn nô tỳ bức quân thượng mở miệng. Nếu lỡ có mệnh hệ gì không chỉ nô tỳ mà những người ở đây ai có thể gánh nổi?”

“Ngươi…, điêu nô, cả bổn tần cũng dám phản bác. Người tới đem tiện nô này ra trượng tễ cho bổn tần.”

Nàng là công chúa, là nữ nhân của Nam đế Hoàng đế phương Nam này, há có thể để thứ điêu nô này coi thường.

Nhưng nàng ta chờ mãi vẫn chẳng thấy ai đứng ra bắt người, quay qua nhìn lại mới nhận đây không phải tẩm điện của nàng. Cung nô nơi đây toàn do điêu nô nàng muốn trượng tễ này quản lý, thì ai mà nghe lệnh nàng được.

“Thục tần, đây là đâu mà dám tự mình ra lệnh hả? Còn không mau quỳ xuống.”

Dương hiền phi lớn tiếng trách mắng, mong nữ nhân luôn tùy hứng này biết suy nghĩ mà tự lui để nàng bớt chuyện làm.

Diễm thục tần cao ngạo vì thân phận của nàng, điêu ngoa vì nàng có tư bản đó.

Thế nhưng trước khác nay khác. Mấy ngày nay nàng đã rõ, Dương hiền phi bây giờ không phải Dương hiền phi lúc mặc nàng đắn đo lúc trước. Dù cho nàng có vì hoàng thượng sinh nhi dưỡng nữ, thì một lời của Dương hiền phi hiện tại cũng đủ khiến nàng chật vật sống trong hậu cung.

Bây giờ nàng mới rõ ràng nhất, có nhi có nữ thì sao? Không được sủng thì thế nào? Nhìn Dương hiền phi thì biết, địa vị quyền thế trong tay kể cả có là Hoàng quý phi cũng chẳng làm được gì nàng ta.

Thượng Chiêu Lý nay đã là Lý hiền tần ngồi ở vị trí của mình. Ánh mắt của nàng ta ngập vẻ không cam lòng, đầy ngoan độc nhìn kẻ hay ra oai với nàng chỉ vì một câu nói của Dương Vỹ Ngọc mà không dám phản kháng, liền mở tiếng châm chọc.

“Thục tần còn chờ gì nữa mà không quỳ xuống xin tội với Vũ quân. Một người là sủng tần bất biến của hoàng thượng, một người là tân sủng của hoàng thượng, ngươi không thể trái à. Nếu để hoàng thượng biết coi chừng Hải Minh quốc của ngươi cũng … chật chật, các muội muội cũng mau khuyên thục tần nha…”

Diễm thục tần vốn đang định quỳ xuống lại bị câu nói kia của Thượng Chiêu Lý làm cho khựng lại.

Nàng quỳ xuống chẳng khác nào hèn yếu, không quỳ lỡ những lời ả ta nói thành sự thật thì …

Khi Diễm thục tần đang tiến thoái lưỡng nan, thì phía bên trong bức rèm lại vọng ra tiếng nói của thiếu niên trẻ tuổi.

"Lý quý phi, sao ả lại đến đây?"

Mộ Dung Thế Dương đang im lặng nghe bên ngoài nháo nhào thì bất ngờ nghe được tiếng nói quen thuộc đến hận thấu xương, không kìm được liền lẩm bẩm một câu.

Giọng Mộ Dung Thế Dương rất nhỏ,nhưng đủ cho những người có nội công thâm hậu cùng những kẻ ở gần nghe thấy. Mà bên dưới người gần nhất chính là Diễm thục tần đang tiến lên xin tội kia, nàng ta rất mau miệng bắt ngay câu nói của y.

“Lý quý phi? Vũ quân quen với Lý quý phi sao?” Vừa nói nàng ta vừa cười chỉ vào Thượng Chiêu Lý, nhưng sao đó liền co ngón tay lại, qua người nhìn phía rèm che “A, nàng ta hiện là Hiền tần nha, từ lúc Vũ quân vào cung đã bị hoàng thượng giáng xuống làm tần rồi.”

Một cung phi ở gần đó cũng nhanh trí hiểu ra câu nói của Thục phi, miệng thốt lên đây kinh ngạc.

“Ui, nói vậy Vũ quân trước khi nhập cung đã biết Hiền tần tỷ tỷ sao?”

Lúc này đây họ nào nhớ đến tội danh của Thục tần, mà chỉ biết Vũ quân và Hiền tần trước khi vào cung đã quen biết nhau. Dù sao một bức rèm ngăn cách chỉ qua giọng nói liền biết là ai thì phải thật là thân thiết nha. Mà lịch sử cung cấm cũng từng có vài vụ bê bối giữa cung phi và nam thị, có cặp từng là thanh mai trúc mã cố ý vào cung vì đối phương nữa.

Này thật không thể trách họ nghĩ nhiều à.

“Đức tần, đừng ở đó mà loạn ngôn, ngồi xuống.” Dương hiền phi quát lớn, mắt lạnh nhìn người vừa lên tiếng.

Nữ nhân được gọi Đức tần ấy liền ngoan ngoãn về vị trí, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng. Hiện giờ lời nói của Dương hiền phi tựa như là lệnh tiễn, hễ lên tiếng liền không có cung phi nào dám cãi, kể cả nàng một tần phi nhỏ nhoi.

“Đức tần muội muội chỉ bộc trực nghĩ gì nói đấy, mong Hiền phi tỷ tỷ đừng trách tội.” Một giọng nói ôn nhu thiện giải nhân ý vang lên khiến ai nấy cũng đổ dồn về phía phát ra âm thanh đó.

Dương hiền phi nhìn người ngồi bên cạnh mình. Huệ phi người vừa phát ngôn cũng là đồng phụ dị mẫu với Đức tần, luôn là người biết thời biết thế. Nói một cách khinh thường chính là kẻ gió chiều nào che chiều đó, và chỉ cần thấy có cơ hội liền phản chiến ngay. Nói cho cùng cả hai tỷ muội đẹp thì có đẹp nhưng chỉ là nữ nhân ngực to óc nhỏ, có chút xíu thông minh thôi.

Nếu không phải lần đó sơ sẩy. Hoàng thượng nhập lầm tẩm cung thì cũng chẳng biết lúc nào mới ngó ngàng đến dạng nữ nhân đầy tâm cơ này. Mà hai ả cũng thật may mắn à, một lần liền trúng thưởng, chỉ tổ thương cho vị Thượng Chiêu Lý kia bị cướp mất lượt thị tẩm kia.

“Ý Huệ phi là gì, là thừa nhận Đức tần nói đúng sao?” Chưa đợi Dương hiền phi nói, người trong là Thượng Chiêu Lý buột phải đứng lên minh oan, “Ta có thề với trời cho đến tận hôm nay ta cũng chưa biết dung mạo của Vũ quân thế nào, nói chi là quen biết.

Hơn nữa ở đây có ai nghe Vũ quân nói lời nào chưa? Rõ ràng từ đầu đến giờ đều một mình Thục phi tự biên tự diễn, hại ta.

Thục tần, Đức tần hôm nay hai ngươi không nói rõ thì đừng hòng ta bỏ qua...”

“Hiền tần tỷ tỷ.” Bị Huệ phi liếc mắt ra hiệu, Đức tần đành tiến lên cúi đầu nhẹ giọng chịu tội, “Là muội không phải, muội không nên nghe Thục tần tỷ tỷ mà nhận định ngay tỷ và Vũ quân có quen biết, mong tỷ đừng trách.”

“Ngươi ….”

Thượng Chiêu Lý mới đầu nhận định Thục tần và Đức tần là cố ý ô danh nàng. Nhưng lại nghĩ lại nếu liên thủ thì Đức tần hẳn cùng với Huệ phi mà không phải Thục tần. Lần này chỉ có thể nói là do Thục phi gây nên, cố ý nói nàng và Vũ quân kia có quan hệ mờ ám gì đó, mà Đức tần chỉ quấy thêm vào mà thôi.

Thượng Chiêu Lý căm tức nhìn Thục tần, nếu võ công nàng vẫn như trước thì bọn tiện nhân này sao dám giở trò với nàng. Chỉ tiếc sau khi sinh Kỳ nhi nàng từ từ mất đi toàn bộ nội lực, hơn mấy mươi năm công lực của ngoại tổ mẫu truyền lại vô duyên vô cớ tan theo năm tháng, cũng mất đi cốt linh luyện võ.

Thục tần thấy ai nấy đều nhìn mình, nàng ta liền ngưỡng ngực tự tin nói.

“Ta không nói dối. Nếu không tin các ngươi có thể hỏi người bên cạnh Vũ quân. Hay chính y à!

Chính tai ta nghe được giọng của thiếu niên, không phải Vũ quân thì là ai?

Cái gì giọng bị thương không thể nói chứ!? Giả tạo, không muốn cùng chúng ta trò chuyện thì đừng để chúng ta vào. Y rõ là coi thường cung phi chúng ta mà.”

Dù thanh âm lúc ấy rất nhỏ, nhưng nàng nghe rất rõ ràng à, chắc chắn có nhắc đến ba chữ Lý quý phi. Nàng sao có thể lầm được.

“Đủ rồi, người tới chặn miệng Thục tần lại, đừng để nàng ta tiếp tục nói.” Dương hiền phi thấy Diễm thục tần càng nói càng quá đáng, không phân biệt trên dưới không dùng kính ngữ, đành gọi người vào ngăn cản.

Diễm thục tần tất nhiên không phục kháng nghị.

“Hiền phi, tần thiếp chỉ là nói sự thật, ngươi không thể ...”

Không để Thục tần nói hết lời, Dương hiền phi đã cắt ngang.

“Lời ngươi nói thật quá mâu thuẫn, bổn phi không thể tin. Ngươi nói Vũ quân có thể nói chuyện chỉ giả bệnh. Thái y tại đó chẳng lẻ dám lừa gạt thánh thượng. Ở đây ngoại trừ ngươi không ai nghe Vũ quân nói gì?

Hiền tần nhập cung cũng đã hơn mười năm, ngươi nói nàng và một thiếu niên có thể có quan hệ gì, thật là hoang đường.”

Nếu Diễm thục tần dám nói trong mười năm đó ai chắc chắn cả hai không có việc ám muội, thì rõ ràng nói cả hậu cung này ai cũng đáng nghi ngờ.

Ai mà chả có thanh xuân, thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội, đường huynh muội càng không hiếm.

Lời Dương hiền phi khiến Diễm thục tần tỉnh ra nhất thời không biết phải nói gì. Thấy nàng im lặng mọi người tất tin Dương hiền phi hơn. Chẳng ai dám lên tiếng nói gì sợ chọc hoạ vào thân.

“Khiến Vũ quân phiền lòng rồi.” Dương hiền phi cúi người uốn gối, hướng người trong rèm hành lễ, tất cả cung phi cũng hành lễ theo.

Chốc lát sau, Dương quý phi mới tiếp lời.

“Quay về tẩm cung thần thiếp sẽ giáo huấn Thục tần lại. Thần thiếp không phiền Vũ quân nữa. Thần thiếp xin được phép cáo lui.”

“Chúng tì thiếp xin cáo lui.” Tất cả đồng thanh nói, thấy Yến Thuỷ rời vị trí đưa tay dẫn đường liền vội vàng nối gót theo sau, không ai dám chậm chân.

Chính điện lần nữa chìm trong tĩnh lặng. Mộ Dung Thế Dương liền để Tước Thủy dìu vào nội thất nghỉ ngơi.

Y nghe theo Nam Cung Thác Nguyệt cho tất cả cung phi có phẩm cấp vào vấn an, chuyện còn lại cứ để vị Dương hiền phi mà Nam Cung Thác Nguyệt tin cậy xử lý. Còn y thì ở sau rèm nghe Tước Thuỷ giới thiệu từng vị trí cung phi ngồi bên dưới, từ trái ra phải đến kẻ lên tiếng lẫn im lặng.

Từ đầu đến cuối y không nghe Tước Thuỷ nhắc đến Lý quý phi nên khi nghe giọng Thượng Chiêu Lý mới bất ngờ thốt ra tên ả. Sau mới biết Lý hiền tần mà Tước Thủy nhắc chính là Thượng Chiêu Lý. Hơn mười năm đứng đầu hậu cung, giờ lại phải cúi đầu trước kẻ mới nhập cung chắc hẳn ả ta tức tối lắm.

Mộ Dung Thế Dương thầm nghĩ đến dáng vẻ điên tiết lên của ả liền rất vui vẻ. Buổi tối khi đối diện Nam Cung Thác Nguyệt cũng không cười quá giả tạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi