NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

Trên dãy núi xanh thăm, một thiếu niên bận chiến y đứng cao cao nhìn phía trước.

Trên đường đi, Mộ Dung Thế Dương nhận được tin báo, đoàn quân của Đoàn tướng bị bức dừng chân ở ngoại thành Lương quốc.

Lương quốc từ nữa năm trước đã bị Tương Kinh xâm chiếm. Các thành chủ lẫn Lương vương đều bị giết sạch, kể cả sứ thần Hà Du vương nhi tử của đường thúc Triệu Thiệu đế cũng bị tế trước cổng thành.

Nam Đại Yên làm chủ cả lục địa phương Nam, các phụ quốc đều phải cuối đầu xưng thần, Lương quốc cũng là một nước phụ thuộc được sự bảo hộ của Đại Yên.

Nhưng, không một ai ngờ đến, quốc chủ Tương Kinh lại dám động đến Lương quốc.

Điều kỳ lạ là Lương quốc sau khi bị chiếm, đế kinh một chút cũng chẳng hay tin. Là các thành chủ xung quanh không hay biết, hay có người âm thầm giỡ trò giữa đường.

Cả đoàn quân không thể tiến vào Lương quốc đồng nghĩa với việc không thể xuống phía Bắc.

Thế nên họ buột phải dựng lều trại ngoài thành, và nghĩ cách giải quyết khó khăn trước mặt.

Tuy nhiên, đã một tháng trôi qua, bọn họ vô pháp công thành.

Cả trăm nghìn năm qua từ khi khai quốc đến nay phương Nam luôn thái bình. Quân đội tồn tại cũng chẳng mấy thực chiến. Hơn nữa đội quân của Đoàn tướng chủ yếu chỉ dùng đến dẹp loạn mấy nhãi nhép khảo khấu tầm thường, đánh giết trên chiến trường cũng thật là làm khó họ rồi.

Vậy mà bên trên còn truyền tin cấp báo đến.

Thánh thượng tức giận vì uy quyền bị coi thường, truyền quân mau mau tốc chiến, không tha Tương Kinh.

Mộ Dung Thế Dương bình tĩnh nhìn bốn vị tướng quân đập bàn, đá ghế tranh luận cách tấn công của mình.

Viên tướng quân thống soái bộ quân, Hầu tướng quân thống soái mã quân cứ la hét đòi tấn công, gặp một giết một, gặp hai giết hai không chừa kẻ nào.

Riêng Ngô tướng quân thống soái tiễn quân đòi phải có một kế hoạch tác chiến kỹ càng, nếu không tên trong binh đội của ông khó phân ta địch.

"Hiện chúng ta còn một con đường khác."

Đoàn tướng quân chủ soái Đoàn gia quân cất cao giọng nói cắt ngang lời tranh cãi ồn ào trong trướng.

Bốn người trong trướng đồng loạt nhìn ông, chờ đợi cao kiến.

"Bỏ tiểu lấy đại."

"Ý tướng quân là..."

"Đường bộ không thông thì chúng ta sẽ đi đường thủy, đi thẳng Miêu quốc."

"Sao!?"

Lời của Đoàn tướng khiến ba vị tướng còn lại hét lên kinh ngạc, có người bất bình nói.

"Không được! Sao có thể chưa đánh đã chạy. Hành động này chẳng khác nào đầu hàng.Thuộc hạ không đồng ý."

"Thuộc hạ cũng không đồng ý."

"Thuộc hạ cũng thế."

Trên chiến trận chưa đánh đã chạy là nổi nhục của quân lính. Nó còn hèn hơn cả đưa tay đầu hàng, nói chi họ là thống soái một quân.

"Vậy các ngươi có thể đánh thắng trận này sao? Chúng ta đã kẹt nơi đây gần hai tháng. Biết bao binh sĩ không chết cũng tàn, số quân chúng ta mang đến đã thiệt gần một nữa, giờ còn có thể đánh đấm gì.

Chờ cứu binh? Kéo đến tháng sau không nói quân lương cạn kiệt, mộ hoàng thất Miêu quốc bên kia cũng xanh cỏ rồi."

Ba vị tướng quân lập tức cúi đầu xấu hổ.

Họ nghĩ đến những thiệt hại vừa qua.

Khi công thành đối phương không hao một tốt, còn quân lính họ hết đội này đến đội khác nằm la liệt. Thương vong không dám nhìn thẳng.

Chỉ cần quân họ vừa sáp đến cửa thành. Bên trên đầu thành, tên như mưa lớn ào ào đổ xuống, bắt thang định tấn công lên thì bị đẩy ngã không thương tiếc. Bằng một cách nào đó, trên thành không ngừng có dầu nóng đổ xuống, khiến họ không cách nào lại gần nói gì đến tấn công vào trong.

Có một điều quái lạ, từ lúc tấn công đến khi thương vong, họ hoàn toàn không thấy binh lính nào trên thành.

"Hiện tại binh lính chúng ta không nhiều, nếu cứ cố công thành, bại là chuyện tất nhiên."

"Chẳng lẻ chúng ta cứ thế mà bỏ cuộc."

"Hết cách rồi."

Ba vị tướng quân bất lực ngồi trên ghế, trong phòng thoáng chỉ có tiếng thở dài.

"Đường thủy cũng chưa chắc là lựa chọn tốt."

Bất ngờ trong trướng vang lên tiếng nói thanh thanh của thiếu niên.

Họ đồng loạt nhìn qua chính là vị đại hoàng tử người cả một hành trình dài không kêu lấy một tiếng. Cũng vì thế, bất giác họ làm lơ luôn vị giám quân hoàng tử có tiếng không miếng này.

Bây giờ y lại lên tiếng, chẳng lẻ muốn can thiệp chuyện này?

Đoàn tướng quân trung với quốc gia, kính hoàng thất, tất nhiên không có tí thất kính với Mộ Dung Thế Dương.

Ông cúi người cung kính hỏi.

"Điện hạ có gì chỉ giáo?"

Mộ Dung Thế Dương sau khi hoán đổi vị trí với thế thân không lâu thì cả đoàn quân bị kẹt ở vùng đất này.

Y đang vội, rất vội, y cần đến Miêu quốc trước khi ngày khai hoa đến. Nếu không, bụng y e khó mà dấu được.

Tối qua người của y vừa diệt nội gián của nữ nhân kia xong. Y không cần che giấu bản thân, trong tay y lại có sẵn kế hoạch tội gì đày đọa mình nơi này.

Mộ Dung Thế Dương nhìn Đoàn tướng quân, thản nhiên nói.

"Đường thủy, quân ta không thạo, không nói đến quân Tương Kinh có thể mai phục, trên biển còn có những thứ chúng ta không lường trước được, một khi gặp phải, toàn quân ắt diệt."

Chỉ một câu nói đánh thức Đoàn Hưng.

Ông chỉ thạo hành quân trên đất liền. Nếu thật sự đánh trên nước khó cầm được phần thắng trong tay.

Là ông sơ sót, chỉ nghĩ thuận lợi thông qua đường biển đến Miêu quốc, mà quên mất biển Lương quốc cũng không thái bình.

Thấy cả bốn người đều nhục chí, Mộ Dung Thế Dương rất khó chịu, rõ ràng Đại Yên thái bình quá lâu nên khiến người ta một khi gặp khó khăn liền không kháng mà hàng.

"Các vị tướng quân có từng nghĩ vì sao chúng ta chưa đến gần cổng thành đã bị liên tiếp phòng thủ của họ đẩy lùi, khi bên trên không thấy một bóng người."

Không chờ họ tiếp lời, Mộ Dung Thế Dương đã nói tiếp.

"Tên bắn như mưa không ngừng không nghỉ, vì trên thành có lắp máy nỏ, trước sau thay phiên. Thang ngã liên hồi khi bắt lên cổng thành, tất nhiên vì bị gạt xuống."

Mộ Dung Thế Dương nói đến đây mấy vị tướng lập tức ngờ ngợ ra chân lí, họ luôn cảm thấy trận đánh này có gì bất thường thì ra vấn đề là ở đây.

"Thế còn nước sôi, không ai có thể trong giây lát nấu được một lượng nước lớn vừa nóng vừa sôi như vậy, lại còn không người mà dầu vẫn cứ đổ xuống ào ào."

"Đó là họ có một loại đá, loại đá đó chỉ cần cho vào nước không tới ba giây liền sôi ùn ục. Nó có thể luộc chín cả một con nai."

"Có loại đá thần kỳ như vậy?"

Họ hỏi nhưng Mộ Dung Thế Dương không đáp chỉ cười trừ nói tiếp.

"Nếu các vị nhìn kỹ sẽ thấy trên thành lấp ống trúc, bản điện thấy. Họ chính là thông vào đấy đổ nước sôi, giật ống khiến chúng tuôn xuống không ngừng."

"Này chỉ là điện hạ phỏng đoán hay là ..." Ngô tướng nghi vấn hỏi.

"Nếu muốn biết thật hay không, thắng trận này không phải có thể khảo chứng sao?"

Mộ Dung Thế Dương cười hỏi.

"Bây giờ các vị ngoại trừ tin cái giả thiết này của bản điện, các vị còn giả thiết nào về việc công thành nhiều lần thất bại không?"

Bốn tướng lĩnh im re không nói nên lời.

Đoàn Hưng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thế Dương. Y lúc này cho ông ấn tượng hoàn toàn khác với lúc trên đường đi kể cả trong kinh thành, cả người toát lên vẻ tự tin cao lãnh.

"Nói vậy điện hạ đã có cách đối phó với trận đánh."

"Tướng quân!" Ba người kia hô lớn, họ không ngờ chủ tướng họ lại đi hỏi vị hoàng tử miệng còn hôi sữa sống trong nhung lụa hoàng cung kia.

Cả bốn người nhìn Mộ Dung Thế Dương, khuôn mặt y bị che mất một nữa không thấy rõ sắc mặt, nhưng cả người y toát lên vẻ tự tin, nụ cười nữa miệng nham hiểm như đang tính kế ai.

...

Vài ngày sau, Mộ Dung Thế Dương cùng cả đoàn tướng quân cưỡi ngựa đứng cách tòa thành đối diện không xa.

Gió lay lay thổi, tất cả như thổi hết về phía bên kia thành..

"Thổi gió rồi." Y như lẩm bẩm, "Đã phân phát xuống chưa."

"Hồi điện hạ, tất cả đã chuẩn bị tốt."

"Tốt, các ngươi cũng che mũi lại đi."

Mộ Dung Thế Dương vừa dứt lời đoàn người phía sau liền lấy khăn che mũi lại, chính y cũng chẳng ngoại lệ.

Khi nhìn tất cả đã xong xuôi, Mộ Dung Thế Dương liếc nhìn người hầu bên cạnh khẽ gật đầu một cái.

Người hầu kia liền từ túi lấy ra những viên đá nhỏ li ti bỏ vào những chiếc đăng khí đặt dưới đất.

"Châm lửa!"

Binh lính đứng cạnh đăng khí châm lửa vào đèn, đèn từ từ lũ lượt bay lên. Chẳng mấy chốc tất cả đăng khí như bị điều khiển toàn bộ bay về phía đối diện thành trì.

Đăng khí vừa bay vào thành liền bị người trong thành cung tiễn bắn hạ, không bao lâu hơn trăm nghìn đăng khí đều từ từ rơi xuống.

Trong thành yên lặng, ngoài thành cũng chẳng khác là mấy. Cả trăm vạn quân nhưng chẳng có một âm thanh nào.

Thời gian chậm rãi trôi.

"Điện hạ, đã đến giờ."

"Ừm, cho người lên đổ cổng thành."

"Vâng!"

Tấn công, xông lên.

Tòa thành vốn trăm ngàn cản trở, hôm nay lại như trốn không người, quân lính nhanh chóng đập ngã cổng thành, mở toan cửa lớn cho đoàn quân tiến vào.

Bên trong thành người người nằm la liệt, không khí thoang thoảng tỏa hương, mùi hương khiến người mê mẩn mất tỉnh táo...

Mấy ngày qua Mộ Dung Thế Dương đều tiến hành nhiều cuộc thăm dò thử nghiệm, tòa thành bốn phía phòng thủ nghiêm ngặt ngoại trừ trên không, nên y chỉ có thể đột phá từ bên trên, nhưng hễ trên trời có vật lạ đều bị binh lính trong thành bắn hạ.

Y nghĩ đến đăng khí, thả bột phấn vào đăng khí, theo gió thổi vào thành, với sự đa nghi của địch, đăng khí không bay xa đều bị hạ xuống, dù không rơi thì theo khí đốt trong đèn tỏa hương ra ngoài cũng đủ khiến người không sức lực.

Vốn dĩ còn có cách mạnh bạo hơn quang minh hơn, nhưng y biết mình không có nhiều thời gian, bụng y ngày một lớn, y cần gấp rút đến điểm hẹn, chuẩn bị chu đáo tất cả chờ ngày khai hoa.

Nếu đã có cách nhẹ nhàng hơn, không tốn một binh một tốt thì tội gì không dùng.

Qua cửa thành công, đánh giặc không chỉ cần cường, mà còn cần trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi